Tất cả mọi người im lặng.
Ánh kiếm lạnh lùng vẫn còn lay động trong không khí. Giờ phút này, máu tươi đã ào ra khỏi cơ thể Dương Thanh như suối.
“Đường ca!”
“Thanh Nhi!”
Đám người nhà họ Dương nhanh chóng phản ứng lại, nhìn thi thể không đầu nằm trên đất, ai nấy đều đỏ mắt, gào lên đau đớn.
“Kiếm Đạo Tông Sư ư?” Dương Chấn Thiên nghiến răng, khóe mắt đỏ bừng, trên mặt lại hiện lên vẻ khiếp sợ khó mà tin nổi.
Hản không hề nhận nhầm, khi một kiếm vừa rồi quét qua, luồng dao động không khí ấy chính là kiếm khí!
Hắn ta không thể ngờ rằng, thiếu niên nhìn có vẻ còn chưa đến hai mươi tuổi này lại là Kiếm Đạo Tông Sư?
Đây là thiên phú đáng sợ kiểu gì vậy?
Những người trẻ tuổi nhà họ Dương khác cũng giật mình vào lúc này.
Tâng thứ tư cảnh giới Thông Thiên lại đập chết cường giả tầng thứ nhất cảnh giới Thần Tàng chỉ trong nháy mảt!
Vượt qua tận sáu tầng?
Bọn họ hiểu rõ thực lực của Dương Thanh, đây là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi Dương gia bọn họ.
“Nào, người tiếp theo đi, lên mà đánh chết ta!”
Trần Mộc bước lên một bước, bàn châm dẫm xuống thi thể của Dương Thanh, Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay vẫn còn nhỏ máu. Hắn liếc nhìn mấy người trẻ tuổi Dương Gia đứng trước, khí thế giết chóc tỏa ra, tạo cảm giác không giận tự uy.
Lúc này, rất nhiều người Dương Gia trẻ tuổi vô thức lui về sau, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
“Đến đi, múc chết ta đi!”
“Nhiều người thế mà sợ à?”
Trần Mộc gầm gừ với vẻ mặt hung dữ. “Thằng ranh, đừng có kiêu ngạo vậy!”
Lúc này, một thanh niên áo xanh ước chừng hai mươi tuổi hét lớn một tiếng, sau đó lao ra.
Người này cao chừng một mét tám, trong tay cầm ngọn giáo màu đen, sát ý hiện lên trên gương mặt. Khi linh lực bộc phát, hắn ta đâm mạnh một thương về phía Trần Mộc.
“Tâng thứ ba cảnh giới Thần Tàng ư?” Trình Vũ Hiên nheo mắt.
Rầm.
Ánh thương b ắn ra, xuyên thẳng lên trời, gió dữ quét qua bốn phía. Nguồn linh lực màu xanh mà thanh niên kia phóng ra cũng nhanh chóng quấn lên cán thương. Giữa ánh thương, một tiếng rồng gầm vang lên chát chúa.
“Giao Long Thông Thiên Mang!”
Tiếng gào vang khäp đất trời, thế tấn công sắc bén khiến đất nứt ra kinh người, gió dữ ép cây xung quanh cong rạp xuống, khí thế cực kì mạnh mẽ.
Tuy vậy, Trần Mộc không hề có ý né đi. Hắn đứng nguyên tại chõ, để mặc bóng thương giao long kia lại gần mình.
Rầm.