Huống hồ còn có cơ hội trở thành người kế vị Tông Chủ đời tiếp theo, sức hấp dẫn quả thật vô cùng lớn.
Trân Mộc lắc đầu cười một tiếng, vị trí Tông Chủ thì sao chứ, hắn cũng không hứng thú lắm.
“Đúng rồi, cô có quan hệ gì với Tông chủ của Thất Huyền Tông à?”
Trần Mộc tò mò hỏi.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều ghé tai lại gân, vẻ mặt hưng phấn nhiều chuyện.
Ở quảng trường, lúc Bạch Đỉnh Thiên ra tay rõ ràng đã gọi Hàn Giang Tuyết là sư muội, hình như giữa hai người có mối quan hệ sâu xa nào đó.
Hàn Giang Tuyết nhìn bọn họ, cũng không che giấu, nói: “Ở Trung Thổ Thần Châu có một thể lực siêu cấp tên là Vũ Hóa Thần Môn, các ngươi biết không?”
“Vũ Hóa Thần Môn? Cái ngươi nói có phải là tông môn cổ xưa được Bắc Huyền Kiếm Đế nâng đỡ hơn ngàn năm trước không?” Trình Vũ Hiên hoảng sợ nói.
Đại lục Thiên Võ chia ra làm năm khu vực, địa giới Nam Châu chỉ là một trong số đó, ngoài ra còn có địa giới Bắc Châu, Đông Châu, Tây Châu và vùng trung tâm là Trung Thổ Thần Châu!
Tuy nói là năm khu vực, nhưng thực tế thì ngoài Trung Thổ Thần Châu, bốn đại châu khác chỉ chiếm cứ một vùng nhỏ mà thôi!
Chỉ nói riêng và diện tích thì bốn đại châu cộng lại cũng không bằng Trung Thổ Thần Châu, nơi đó mới đúng là cao thủ nhiều như mây, cường giả vi tôn.
Cho dù Linh Tiêu Tông ở địa giới Nam Châu này đến Trung Thổ Thần Châu cũng chỉ có thể cúi đầu làm người, không dám kiêu ngạo.
Mà Vũ Hóa Thần Môn này chính là thế lực siêu cấp ở Trung Thổ Thần Châu.
Năm đó Vũ Hóa Thần Môn chỉ là một thế lực hạng ba ở Trung Thổ Thần Châu, nhưng bởi vì có được thiên tài tuyệt thế vạn năm không gặp Diệp Bắc Huyền, cho nên chỉ mấy trăm năm ngắn ngủi đã được nâng cấp lên thành bá chủ một phương!
Hàn Giang Tuyết mở miệng nói: “Năm đó ta và Bạch Đỉnh Thiên đều bái nhập vào Vũ Hóa Thần Môn để tu hành, xem như là sư huynh muội đồng môn, nhưng quan hệ của chúng ta không tính là tốt lắm, dù sao ở hoàn cảnh đó, tất cả mọi người đều phải cạnh tranh nhau.”
“Mà sau đó, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, ta rời khỏi Vũ Hóa Thần Môn. Không lâu sau, hình như vì phạm một chút sai lầm, Bạch Đỉnh Thiên cũng bị trục xuất khỏi Vũ Hóa Thần Môn!”
“Ta tới Linh Tiêu Tông, còn Bạch Đỉnh Thiên thì tới Thất Huyền Tông, trong một lần đại chiến thành trì, ta gặp mặt hắn, đương nhiên cũng đánh nhau một trận, linh căn cũng bị hao tổn vào lần đó!”
Trình Vũ Hiên khiếp sợ nói: “Hàn tỷ, đây chính là Vũ Hóa Thần Môn đấy, một nơi bao nhiêu người cầu mà không vào được, tại sao ngươi lại rời khỏi đó?”
Giờ phút này, cuối cùng các nàng cũng hiểu tại sao Hàn Giang Tuyết không lớn hơn họ bao nhiêu mà đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp rồi.
Người có thể bước vào Vũ Hóa Thần Môn thì có ai không phải là thiên tài tuyệt thế chứ, với tư chất của Hàn Giang Tuyết, lại được bồi dưỡng ở Vũ Hóa Thần Môn, có thể đạt tới loại cảnh giới đó cũng là hợp tình hợp lí.
“Ừm, là vì một số nguyên nhân đặc biệt!”
Ánh mắt của Hàn Giang Tuyết có chút trốn tránh, bĩu môi nói.
“À!” Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan rất thức thời, không tiếp tục ép hỏi nữa.
Các nàng nhìn ra được Hàn Giang Tuyết không muốn nói thêm về chuyện này.
Ngược lại, Trần Mộc nghe thấy cái tên Vũ Hóa Thần Môn này, trong đầu không khỏi hiện lên chút hồi ức.
Tông môn cổ xưa này chính là nơi đầu tiên hắn bái sư học nghệ, cũng trưởng thành từ nơi này, đồng thời, bởi vì hắn quật khởi, tông môn cổ xưa này cũng lớn mạnh theo, trở thành một trong những thế lực siêu cấp ở Trung Thổ Thần Châu!
Trần Mộc không ngờ, Hàn Giang Tuyết cũng có quan hệ sâu xa với Vũ Hóa Thần Môn này.