Nhưng Trần Mộc lại không hề sợ hãi, vì không nên không bị ảo ảnh ảnh hưởng tâm cảnh, tất nhiên không thấy đau đớn.
Trần Mộc từ từ nhắm mắt, pháp quyết huyền bí vận chuyển trong lòng, tay phải mở ra, ngọn lửa tối tăm bốc lên.
Ngọn lửa thì phải nóng bỏng nhưng chẳng biết tại sao mà lại có cảm giác lạnh lẽo tận xương.
“Hồn… hồn hoả?”, kẻ thần bí run giọng nói, khó mà tin nổi.
Một đại lục Thiên Võ mà lại có người cô đọng được hồn hoả?
Trần Mộc híp mắt, từ trong mắt lấp loé tia sáng lạnh. Bất chợt hắn búng tay một cái, ngọn lửa mang màu tối tăm bắn vào hư không.
Bùm!
Ngọn lửa bốc cháy, phóng lên trời, không gian vặn vẹo, bốc cháy như miếng giấy.
“Á…”, tiếng hét thê thảm truyền ra, là kẻ thần bí kia, đối phương bị thương nặng, không gian trước mặt sụp đổ.
Mảnh nhỏ của không gian vỡ ra, vạn vật vặn vẹo. Nơi đào nguyên này dần hoá thành hư vô rồi biến mất. Chớp mắt, Trần Mộc đã quay lại quảng trường.
Tia sáng đỏ bao quanh Trần Mộc đã tan đi, chữ khắc trên bệ đá cũng loé lên rồi mờ dần, trời đất khôi phục sự yên bình.
Trần Mộc ngước mắt nhìn quanh, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam còn đang nhắm mắt, tia sáng đỏ vẫn bao trùm họ, người không nhúc nhích, mày nhíu chặt, họ giống Trần Mộc, cũng rơi vào ảo cảnh của đối phương.
Không gian ảo cảnh của đối phương không giống linh trận mà dùng hồn lực và ý niệm tạo thành, để đối phó loại ảo cảnh này, biện pháp tốt nhất là dùng tinh thần lực để khắc chết
Hồn hoả vốn là do tinh thần lực mạnh mẽ ngưng tụ thành, ngọn lửa có chứa hồn lực, là kẻ thù trời sinh của các loại yêu vật ảo cảnh! Vậy nên Trần Mộc mới dễ dàng phá vỡ không gian như thế.
“Vậy… hiện tại nên ra gặp mặt đi, bằng không thì đừng trách ta đốt trụi ngươi!”, Trần Mộc nhìn quanh quảng trường, giọng nói hung hăng, lạnh lễo.
Quảng trường yên tĩnh hồi lâu.
Trần Mộc cũng mất đi sự kiên nhẫn, tiếp tục phóng thích hồn hoả, một giọng nói dè dặt vang lên: “Từ từ, từ từ đã!”
Trong bóng tối, một ông lão lao ra, trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ lo âu thấp thỏm.
Trong đó, một tay đang có máu nhỏ giọt, không phải máu người mà giống dịch rễ cây nghìn năm.
Ánh mắt Trần Mộc nhìn chằm chằm ông ta: “Thụ yêu?”
Ông lão lau mồ hôi, tim đập mạnh, nhìn Trân Mộc cười khổ: “Nhóc con ngươi ác thật! Lão phu sợ lửa nhất, suýt bị ngươi thiêu chết cháy rồi!”
Trần Mộc cười mỉa: “Giới thiệu bản thân đi!”
Ông lão do dự một chút, rồi bất đắc dĩ ngồi trên đất, trong đôi mắt già nua lộ ra tia tang thương.
“Thật ra nói cho ngươi biết cũng không sao!”
Ông lão cười khổ, biết thân phận của mình chẳng là gì trước mặt thiếu niên này.
“Lão phu tên Hồng Châu, không phải là linh yêu thượng cổ gì đó mà chỉ là một thụ yêu!”
“Bản thể của ta là Ngọc Linh Thụ, sống ba nghìn năm, được tiên lộ quỳnh hương tưới và tinh hoa nhật nguyệt bồi dưỡng nên lột xác trưởng thành, sau đó lại đi theo một vị cao. nhân vân du tứ phương, có chút hiểu biết vạn pháp chư thiên, nên ở đây giả làm linh yêu thượng cổ, chỉ điểm cho người tai”, ông lão thở dài.
Trần Mộc không quá bất ngờ, nếu là loại sống mấy vạn năm gì kia thì sẽ không chế tạo ảo cảnh bằng ý niệm, cũng không khinh địch đến nỗi dễ phá vợ như thế.
“Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này?”, Trần Mộc hỏi.
Nếu là thụ yêu ba nghìn năm thì tu vi không thấp!
“Lão phu ở đây chờ người!”, Hồng Châu đáp.
“Chờ ai?”
“Chờ cao nhân kia, Nguyên Minh Tôn Thượng!”
Trong lòng Trần Mộc có chút kinh ngạc.
Hắn không xa lạ gì cái tên này.
Nguyên Minh Tôn Thượng là người đứng đầu Nguyên Minh giới trong ba nghìn giới tại Thần Vực, chỉ có điều là sau này lại biến mất mà chẳng ai biết tung tích.
Không ngờ người này lại tới đại lục Thiên Võ!