“Nhưng vấn đề quan trọng nhất là, bây giờ ngươi thật sự có thể đánh bại Đường Hạo Thiên sao? Cơ hội chiến thẳng của ngươi là bao nhiêu?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên nặng nề.
Sắc mặt Khương Động Đình vô cùng nghiêm túc, hai mắt sáng rực, nhìn chăm chăm Trần Mộc, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hẳn.
Những gì họ đang thảo luận, nếu thành công thì mọi người đều vui vẻ. Còn nếu thất bại, tất cả sẽ ngã ngựa hết.
Tuy nhiên, ông ta không cho răng bây giờ Trần Mộc có thể g iết chết Đường Hạo Thiên.
Bởi vì, ông ta có thể cảm giác được, Trần Mộc chỉ mới ở cảnh giới Thần Tàng.
So với cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong của Đường Hạo. Thiên thì cách biệt còn quá xa.
“Khương gia chủ, ông không tin ta sao?”
Trần Mộc nói, trên môi vẫn nở nụ cười. Đương nhiên là hẳn hiểu rõ suy nghĩ của Khương Động Đình, bởi vì ông ta không tin vào khả năng bây giờ của hẳn.
Khương Động Đình lắc đầu: “Có lế vài năm sau, hoặc hơn thế nữa, thành tích của ngươi sẽ rất cao, vượt xa cả những người như ta. Tuy nhiên, ngươi của bây giờ và thực lực ngươi vừa thể hiện cũng không đủ để khiến ta tin tưởng ngươi hoàn toàn”
Theo ông ta, bây giờ Trần Mộc vẫn chưa đủ năng lực để. làm điều này.
Vì lẽ đó, trong lòng ông ta vẫn có hơi lo lắng.
Trừ khi thực lực mà Trần Mộc triển có thể hoàn toàn thuyết phục ông ta.
Nếu không, mọi điều vừa nói đều là vô ích.
Nghe Khương Động Đình nói xong, Trần Mộc đột nhiên mỉm cười, trong mắt lóe lên sự sắc bén: “Khương gia chủ, đối với ta mà nói, cảnh giới Thần Tàng hay cảnh giới Vạn Pháp cũng đều như nhau, không có sự khác biệt.”
Hản bình tĩnh nói, tràn đầy tự tin tuyệt đối.
“Ngông cuồng.”
Ánh mắt Khương Động Đình biến đổi, lạnh lùng quát.
Cảnh giới Vạn Pháp.
Đó là một sức mạnh hoàn toàn vượt trội so với cảnh giới Thần Tàng.
Huống chỉ Đường Hạo Thiên còn là cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong.
Có lẽ, trong hoàng thất còn có những cường giả cảnh giới Vạn Pháp khác không biết chừng, điều này chẳng khác gì một canh bạc cả.
“Nếu Khương gia chủ không tin thì thử một lần sẽ biết.” Trần Mộc bình thản nói. Lúc này, dù hắn có nói bao nhiêu cũng vô ích.
“Hừ, đương nhiên ta phải thử rồi, xem nửa năm qua tên nhóc nhà ngươi đạt được thành tích gì mà lại dám ngông cuồng như vậy!”
Khương Động Đình mỉm cười lạnh lùng. Bùm!
Khi giọng nói vừa dứt, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên tỏa ra từ cơ thể Khương Động Đình.
Uy lực kh ủng bố của cảnh giới Vạn Pháp điên cuồng lan ra, lấy Khương Động Đình làm trung tâm, bao trùm toàn bộ đại sảnh,.
“Cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ sáu?”
Hạ Hùng vốn đang ngồi trên ghế chậm cũng rãi đứng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Với năng lực của ông ta, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết được tu vi của Khương Động Đình.
Người này ẩn giấu tốt thật!
Phải biết, trước đây Khương Động Đình rất khiêm tốn. Mọi người đều cho rằng ông ta chỉ ở cảnh giới Thần Tàng, nhưng không ngờ rằng ông ta lại là cường giả cảnh giới Vạn Pháp. Với cảnh giới như vậy thì đã thuộc vào hàng ngũ sức mạnh đỉnh cao ở Ninh Quốc rồi.
Dù sao Trần Mộc cũng chỉ là cảnh giới Thần Tàng, đối mặt Khương Động Đình ở cảnh giới Vạn Pháp tầng sáu có hơi nguy hiểm. Hạ Hùng hít một hơi thật sâu, khế năm chặt tay. Ông ta cũng đã có chuẩn bị, nếu như Trần Mộc thật sự không chống đỡ được, ông ta chắc chắn sẽ ra tay.
Tuy nhiên, ông ta cũng không chắc chẳn có thể đấu lại được Khương Động Đình đang ở cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ sáu hay không.
Bùm, bùm! Áp lực mạnh mẽ không ngừng quét ra ngoài.
Khương Động Đình vẫn chưa ra tay, nhưng sức mạnh này đã có thể áp chế mọi thứ dưới cảnh giới Vạn Pháp rồi.
Lúc này, dưới áp lực kinh khủng của Khương Động Đình, cơ thể Trần Mộc vẫn thẳng tắp như một thanh kiếm, cho dù áp lực có đáng sợ đến đâu thì vẫn đứng im bất động.
Trong mắt mang theo ý cười, hắn nhìn thẳng về phía Khương Động Đình: “Khương thúc, ta để ông ra tay trước đó!”