Phía trên bầu trời, Liễu Huyền Sách đứng kiêu ngạo, khoanh tay nhìn xuống, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Tất cả mọi người có mặt đồng thời lộ vẻ sợ hãi, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Mọi người vốn tưởng rằng hai cao thủ của Linh Tiêu tông ít nhất có thể ngăn cản Liễu Huyền Sách một lúc.
Nhưng không ngờ họ lại thua nhanh như vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Tuy nhiên, điều này cũng cho thấy thực lực của Liễu Huyền Sách đã đạt tới mức đáng sợ như thế nào. Có thể nắm giữ vị trí thái thượng trưởng lão trong Thất Huyền tông, hắn ta chắc chắn không phải là người bình thường.
Nhìn thấy Địa điện chủ và Anh điện chủ bị thương nặng, khuôn mặt Hàn Giang Tuyết cũng phủ đầy sương giá, họ nhìn chăm chằm vào Liễu Huyền Sách với ánh mắt chứa đầy sát ý.
Liễu Huyền Sách thờ ơ nhìn nàng ta, một lúc lâu sau mới cười nói: “Không phục sao? Vậy thì ngươi cứ mặc sức ra tay đi! Nhưng bây giờ, xem ra ngươi không có tư cách một mình chiến đấu với ba người bọn ta.”
Bên cạnh hắn ta, Từ Thương Uyên cũng cười nhạo. Sau đó, ông ta và Liễu Huyền Sách Sách cùng nhau đáp. xuống, đi đến khu đổ nát.
Chỉ thấy Vân Hương chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp như vực sâu lúc này cực kỳ lạnh lùng. Nàng ta chậm rãi lau vết máu trên khóe miệng, ngẩng đầu lên, đi vài bước, chặn ở trước hố sâu.
Mặc dù cơ thể nàng ta bị bầm dập, linh lực đã trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng đôi mắt đẹp vân không hề sợ hãi.
Nhìn thấy Vân Hương đơn độc đứng ở phía trước, Từ Thương Uyên và Liễu Huyền Sách Sách đồng thời nở nụ cười mỉa mai.
“Thì ra Linh Tiêu tông toàn là kẻ yếu đuối, phải dựa dẫm vào hai người phụ nữ.”
Trong thành Thiên Hoè, vô số đệ tử Linh Tiêu tông đồng thời đỏ bừng tía tai. Bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cũng cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Tông môn lớn như vậy, Vạn Trọng Sơn và rất nhiều trưởng lão hiện không có mặt, chỉ có Hàn Giang Tuyết và Vân Hương ngăn chặn tất cả những điều này.
Lời này rất đáng phẫn nộ nhưng cũng là sự thật. Trong hố sâu phía sau, Địa điện chủ và Anh điện chủ đã bị đánh đến không thể đứng dậy, khuôn mặt già nua
phong trần đều lộ ra vẻ tức giận và không cam lòng.
“Chết tiệt! Linh Tiêu tông của chúng ta thực sự đã tới ngày diệt vong rồi sao?”
Anh điện chủ rơi nước mắt.
Đôi mắt lạnh lùng của Vân Hương nhìn chằm chăm vào Từ Thương Uyên và Liễu Huyền Sách: “Nếu muốn giết thì cứ giết đi, đừng nói nhảm nữa1”
“Khà khà, có khí phách lắm!”
Từ Thương Uyên cười lớn, nhưng nụ cười đó trong mắt mọi người lại tràn ngập sát ý.
Vút! Từ Thương Uyên không nói nhiều, cơ thể lao vút đi, sức mạnh của Bất Diệt Cảnh đã bùng nổ đến cực điểm, đánh thẳng về phía đỉnh đầu của Vân Hương.
“Chết đi cho ta!” Lúc này, sát ý hung ác Từ Thương Uyên bộc phát không chút kiềm chế.
Linh lực vô cùng mạnh mẽ mang theo dao động phá hủy trời đất. Cú đánh còn chưa tới, nhưng áp lực của linh lực đã khiến mặt đất xung quanh Vân Hương sụp đổ. Trong vòng trăm trượng, khói bụi mù mịt, cuồng phong gào thét.
Vân Hương nghiến răng nghiến lợi, linh lực còn sót lại trong cơ thể bắt đầu điên cuồng hoạt động, nhưng ngay khi nàng ta đang chuẩn bị liều mạng chống trả thì một bóng người trẻ tuổi mặc áo xanh nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta. Ánh sáng vàng bùng nổ, một nắm đấm bay ra ngoài.
Bùm.
Năm đấm và lòng bàn tay va chạm, một tiếng nổ chói tai lập tức truyền ra, không gian sụp đổ. Để có thể chống lại được sức mạnh của Bất Diệt Cảnh, sức mạnh kia chắc chắn không hề yếu.
Trong ánh sáng chói lòa, bóng dáng khổng lồ của tượng Phật Di Lặc cao hàng trăm trượng hiện ra, hất văng cơ thể Từ Thương Uyên về phía sau.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vân Hương nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp có hơi ngạc nhiên.
“Trần Mộc?”