“Ừ!”, Trần Mộc gật đầu, khoé miệng nhếch lên: “Ngươi có muốn xem thử sức mạnh của địa mạch long khí bản Lưỡng Long Tranh Châu đầy đủ không? Nơi này về sau sẽ không bị kiểm soát nữa, ít nhất cũng có năng lực bảo vệ bản thân”.
Nghe tới đó, hai mắt Hồng Châu sáng lên, gương mặt già nua lộ ra biểu cảm mừng như điên, ngay cả giọng nói cũng nói chuyện run rẩy: “Ngươi… ngươi có thể làm được sao?”
“Có thể!”, Trần Mộc đáp chắc chắn: “Chỉ cần ngươi chịu phối hợp!”
“Nên làm sao? Ta đều sẽ phối hợp với ngươi!”, Hồng Châu gần như không thể chờ nổi.
Hôm nay, ông ta đã truyền lời đồn, khiến mọi người cho. rằng ông ta là linh yêu thượng cổ đắc đạo, tỉnh thông vạn pháp, năng lực thông thiên, am hiểu đại đạo.
Nhưng suy cho cùng, lời đồn này vẫn chỉ là giả, là cái mặt nạ ông ta tạo ra để che mắt người đời, là biện pháp bảo vệ. bản thân thôi.
Thân phận thật sự của ông ta chỉ là một cây Ngọc Linh thành tinh mấy nghìn năm, một khi lời nói dối bị vạch trần, sẽ không ai kính sợ ông ta nữa.
Một khi thân phận bị lộ, đừng nói là trong Nam Châu Giới này, thậm chí là Trung Thổ Thần Châu, chỉ sợ sẽ có không ngừng cường giả đứng đầu tới giết ông ta, đoạt lấy thụ đan Ngọc Linh.
Đây chính là trung tâm sinh mệnh của ông ta, thụ đan Ngọc Linh này có sức hấp dẫn cực lớn đối với võ giả, huống chỉ cấp bậc mấy nghìn năm thì không khác nào tiên đan thần dược được dâng ra.
Vậy nên Hồng Châu vẫn luôn cẩn thận, sợ thân phận của mình bại lộ thì ngày chết sẽ tới nhưng hiện tại, Trần Mộc có cách để ông ta tự bảo vệ mình, điều này sao có thể ko khiến ông ta vui mừng.
So với ôm tâm lý may mẫn, hi vọng không bị phát hiện thì chẳng bằng nằm át chủ bài và thực lực bảo vệ mình trong tay, như thế mới có cảm giác an toàn.
Trần Mộc cười mỉa một tiếng, cũng không nói nhảm, mở nhãn không gian lấy ra các thứ tài liệu như đăng lân giác, quy linh xác, khốn long kích, long hư viêm…
“Đặt đăng lân giác ở tinh huyệt, quy linh xác ở cửu khúc thuỷ huyệt, khốn long kích ở tỉnh huyệt, long hư viêm ở tàng huyệt…”
Trần Mộc lấy từng tài liệu ra rồi sắp xếp theo huyệt vị phong thuỷ địa mạch Lưỡng Long Tranh Châu mà ra lệnh.
Đối với việc cực khổ này, Hồng Châu không chỉ không bất mãn mà còn vui mừng, hấp tấp đặt những tài liệu kia đúng chỗ.
Khi các huyệt vị đã được bày xong, Hồng Châu nhanh chóng quay lại.
Đứng trên đỉnh của Linh Lầu Thượng Cổ quan sát thì chỉ thấy những đốm sáng đang lấp loé ở khắp dãy núi. Tạo thành đường cong hoàn hảo và phức tạp, đường cong này tạo thành hoa văn thần bí.
Ông ta nhận ra những huyệt mà Trần Mộc chọn đều là huyệt pháp mà Bắc Huyền Kiếm Đế năm xưa đã dùng.
Cả đời Kiếm Đế coi trọng việc âm dương hòa hợp, luyện đan cũng thế, bày bố phong thuỷ linh trận cũng không khác biệt, hai phần âm dương, địa lý coi núi là âm, nước là dương, trong âm dương có âm dương, trong long hành có long âm dương, trong huyệt có huyệt âm dương.
Trần Mộc híp mắt, cẩn thận quan sát phong thuỷ linh trận của nơi này rồi mới nói: “Ngươi quay lại chỗ tinh huyệt bên trái, rút mấy cây cổ thụ cho ta, nhớ rõ là phải rút cho sạch gốc, gốc cũng không được chừa, sau đó quay lại chỗ gồ lên của huyệt!”
Hồng Châu nghe theo, lao nhanh xuống núi, theo lệnh của Trần Mộc, lên đỉnh núi chỗ tinh huyệt, nhổ cây sạch sẽ, với thực lực Vạn Pháp thì làm mấy việc này không hề khó khăn.
Không bao lâu, một đỉnh núi trụi lủi xuất hiện.
Lúc này, Hồng Châu lại vòng về Linh Lầu Thượng Cổ, nhìn địa thế của linh trận này, có chút ngơ ngác: “Sao nhìn kiểu gì cũng giống như đuôi rồng bị cạo trụi lủi thế, này ổn chứ?”
Trần Mộc lắc đầu: “Không có gì, đây là nơi khí âm dương giao hoà, trời đất giao nhau, vạn vật hoà hợp, nam nữ giao lưu, mọi thứ sinh ra, đó là đạo âm dương. Chỉ cần tạo được. hai cực âm dương thì không ảnh hưởng tới thế chung”.
Nghe thế Hồng Châu dù đang do dự cũng tin tưởng Trần Mộc.
“Đỉnh núi bên trái cửu khúc thuỷ huyệt, đập cho ta, phải cho nước trong thuỷ huyệt chảy vào trong tàng huyệt, núi là âm, thuỷ là dương, nước trong tàng huyệt quá ít nên phải dùng nước bên cửu khúc bổ sung!”
Hồng Châu lạp tức nghe theo,
Ông ta di chuyển, lướt tới đỉnh núi cửu khúc thuỷ huyệt, vươn tay hoá thành thanh đao, bổ mạnh xuống vách núi, linh lực bùng nổ, mũi đao sắc bén tước luôn vách núi.
Nguồn nước trong cửu khúc thuỷ huyệt lập tức tràn ra, biến thành dòng suối nhỏ, thuận thế chảy vào trong tàng huyệt, phần đất bên tàng huyệt vốn đang nứt nẻ bỗng trở nên ướt át.
Lúc này nhìn về phía Linh lầu Thượng Cổ thì thế núi phức. tạp đã trở nên rõ ràng, Trần Mộc thêm tài liệu, như là một loại lực đẩy, kích hoạt hai dãy núi như tiềm long viễn cổ.
Ánh sáng loé lên, trong đó có tiếng rồng ngâm, quanh quẩn trong không gian.
Long khí bàng bạc phóng thẳng lên, không bị ngăn cản bởi thứ gì, cứ thế mà tu lại, lao về phía phần đuôi tạo thành linh tuyền nhãn.
“Thành công rồi sao?”, Hồng Châu thấy cảnh này thì mừng rơn.
“Chưa đâu, còn thiếu một cái đẩy mạnh”. Trần Mộc hờ hững nói.
Hiện tại địa thế phong thuỷ Lưỡng Long Tranh Châu về cơ bản là đã thành nhưng long khí còn thiếu một thứ quan trọng ở trung tâm để kiểm soát, nếu không có thì những long khí kia chẳng thể tụ lại một điểm như đã định.
Trần Mộc trầm ngâm, tay siết lại, khí hung sát tận trời tụ lại, tạo thành ma kiếm thái cổ.
“Nếu dồn hết long khí này vào trong ma kiếm, không biết sẽ tạo ra một chiêu chấn động cỡ nào. Ta nghĩ nhiêu đó đủ để phá vỡ hộp vàng Cửu Khiếu Toả rồi!”, Trần Mộc cười.
Nghe thế trong mặt Hồng Châu lộ ra tia khiếp sợ. Nếu đúng như thế, uy lực chiếu này chỉ e không thua gì linh trận hộ tông – Cửu Long Lôi Khiếu trận, sức ảnh hưởng cực lớn.
Nhưng Hồng Châu không lo sợ mà càng thêm hưng phấn: “Làm!”