“Quả nhiên là dược liệu ngàn năm!” Trần Mộc kêu lên.
Nhưng vào lúc này, xung quanh biển dung nham, lại lần nữa vang lên một tiếng xé gió sắc bén, một ngọn giáo xé nát hư không, giải phóng dao động bất diệt chỉ có thể tìm thấy ở Bất Diệt Cảnh, đánh thẳng về phía cổ họng của Trần Mộc.
Trần Mộc nhướng mày, đành phải rút lui để tránh ngọn giáo.
“Vút!” Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ đen lao về phía này, có vẻ như hắn ta cũng cảm nhận được sự chuyển động của tinh hoa nhật nguyệt nên mới tìm đến đây.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng phía trên dung nham, sắc mặt hắn ta hơi sững lại, có vẻ ngạc nhiên.
“Trần Mộc? Tại sao lại là ngươi?”
“Tại sao ngươi lại đến đây?”
Trần Mộc nhìn đối phương, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Sao ngươi cũng ở đây?”
Chàng trai trẻ kia không ai khác chính là đại thiếu gia của nhà họ Quý, Quý Chung, người mà Trần Mộc đã gặp trên núi khi hắn tham dự đại hội Bách Hoa trong chuyến đi đến Trung Thổ Thần Châu.
Hai người họ thậm chí còn có một cuộc đấu kiếm với nhau!
Tuy nhiên, khi gặp lại Quý Chung ở đây, Trần Mộc lại cảm thấy có chút bất ngờ. Bởi vì cho dù Quý Chung có đến thánh mộ thì lẽ ra hắn ta cũng phải theo nhà họ Quý đến một dãy núi khác mới phải?
Quý Chung nhìn long tinh trong tay Trần Mộc, trong mắt không khỏi lộ ra một tia nóng rực. Là đại thiếu gia của nhà họ Quý, tài nguyên tu luyện dồi dào, nhưng long tinh ngàn năm này chắc chắn là hiếm gặp.
“Không ngờ, thứ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt lại không phải đại yêu, mà là long tinh ngàn năm!”
“Đáng tiếc là chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nếu là người khác, ta đã giết hắn ta ngay tại chỗ rồi, nhưng nếu là ngươi…”
Quý Chung gãi đầu, có chút bối rối.
Hắn ta rất coi trọng Trân Mộc, trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, hắn ta thực sự không muốn trở thành kẻ thù của Trần Mộc. Ngược lại, hắn ta muốn làm bạn với Trần Mộc hơn.
Tuy nhiên, Quý Chung chưa kịp nói chuyện thì lại có thêm vài âm thanh xé gió lao tới. Trần Mộc nhanh tay bỏ long tỉnh nghìn năm tuổi vào trong nhẫn không gian. Nhưng đáng tiếc, năng lượng của long tinh còn sót lại trên cánh tay hắn vẫn chưa tiêu tán.
Trần Mộc nhìn quanh, phát hiện có vài bóng người từ phía sau núi lao về phía mình, quan trọng nhất là hắn không xa lạ gì với những bóng người này.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, ta đi đâu các ngươi cũng theo ta, các ngươi tuổi chó à?” Trần Mộc nói.
Nhóm người này không ai khác chính là các đệ tử của Linh Khư Điện, Phùng Giai Giai và Tiêu Tuyền vừa mới đánh nhau cùng họ trước đó.
Khi Trần Mộc phát hiện ra Tiêu Tuyền, hắn ta cũng nhìn thấy hắn, đặc biệt chú ý đến tinh hoa nhật nguyệt còn sót lại giữa hai cánh tay hắn, mí mắt co giật dữ dội, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.
Hắn ta biết rằng mình đã đến muộn.
“Trần Mộc, giao đồ bên trong ra đây!” Phượng Giai Giai tiến lên một bước, hô lớn.
Quý Chung nhìn Trần Mộc với ánh mắt kỳ quái, cười nói: “Ngươi vừa mới tới Trung Thổ Thần Châu chưa bao lâu mà đã có nhiều kẻ thù như vậy sao?”
Trần Mộc lắc đầu cười nói: “Trong giang hồ chỗ nào mà không có đao kiếm? Có dăm ba kẻ thù là chuyện bình thường, đâu có gì phải ngạc nhiên!”
Hai người bình tĩnh nói đùa với nhau, tựa như hoàn toàn không để ý đến đệ tử của Linh Khư Điện.
Tiêu Tuyền thấy vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Mộc, sau đó liếc nhìn Quý Chung bên cạnh. Thân là thiên tài hàng đầu của Trung Thổ Thần Châu, hắn ta hiển nhiên không còn xa lạ gì với Quý Chung.
Trong một gia tộc võ đạo như nhà họ Quý có vô số thiên tài. Tuy nhiên, ngay cả những nhân vật mạnh như Quý Minh Hiên đều bị Quý Chung trước mặt áp chế đến không thể ngẩng đầu lên, vì vậy Tiêu Tuyền rất sợ Quý Chung.
“Quý đại thiếu gia, đây là chuyện riêng giữa Linh Khư Điện bọn ta và tên nhóc. này, hy vọng đại thiếu gia không can thiệp!” Tiêu Tuyền chắp tay nói.
Quý Chung cười nhạo: “Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám bảo ta phải thế này thế kia, cho dù sư phụ có ở đây thì cũng sẽ phải khách khí với ta đấy!”
Sắc mặt Tiêu Tuyền có chút khó coi, bị Quý Chung giễu cợt nhưng cũng không dám phản bác.
Bởi vì tên tuổi của nhà họ Quý rất nổi tiếng, là một gia tộc võ đạo đã có ngưồn gốc từ Trung Thổ Thần Châu hàng nghìn năm, cho dù Linh Khư Điện có hùng mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với họ được.
ừ, đồ nhát gan!” Thấy Tiêu Tuyền bị mình chỉ mặt mà mắng, ngay cả đánh rắm cũng không dám, Quý Chung chỉ cười nhạo một tiếng.
Cũng không thèm để ý đến những kẻ tầm thường như vậy.
Hắn ta quay sang nhìn Trần Mộc rồi nói: “Kẻ thù của ngươi thì ngươi tự giải quyết đi, đánh xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!”
Nói rồi, hắn ta lùi về phía bờ của biển dung nham, khoanh tay lại, như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay.
Phương Thanh Điệp hơi giật mình, sau đó đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc, khế bước về phía trước, hiển nhiên là muốn tham gia trận chiến. Tuy nhiên, Trần
Mộc lại giơ tay lên để ngăn nàng ta lại.
Trần Mộc nhìn về phía người của Linh Khư Điện, sau khi phát hiện Phùng Tiên Khâu không có ở đây, hắn ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ của các ngươi không tới sao?”
“Hừ, ngươi muốn cầu xin sư phụ bọn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay ngươi sẽ phải chết!” Tiêu Tuyền lạnh lùng mỉm cười.
Trần Mộc lắc đầu, tỏ vẻ bình thản.
“Không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!”
“Ý của ta là, không có sư phụ ở đây, sao các ngươi lại có can đảm tới đánh nhau với ta?”