Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 257: Hảo đại nhất điêu xà



Bọn người Hồ Bất Quy thấy Lâm tướng quân tức giận, khí thế thật bất phàm, trong lòng có chút e sợ, đều câm như hến không nói lời nào.

Nói về việc binh pháp, Lâm Vãn Vinh tuy không tinh thông, nhưng mà đạo lý nào thì cũng phải lấy bốn biển làm chuẩn… nếu nói đọc thuộc lòng vài thiên binh pháp là có thể làm tướng quân đánh thắng trận, vậy người đọc binh thư trong thiên hạ chẳng phải đều là tướng quân bách chiến bách thắng ư.

Trong mấy người thì duy nhất Đỗ Tu Nguyên vượt qua cuộc kiểm tra. Tâm tình Lâm Vãn Vinh bình tĩnh lại đôi chút liền hỏi hắn:

– Đỗ đại ca, huynh nghĩ như thế nào về việc kiểm tra binh pháp này?

Đỗ Tu Nguyên lắc đầu nói:

– Binh pháp phải kết hợp với thực chiến mới có ý nghĩa thực sự. Lần khảo sát này tuy mới lạ, nhưng chỉ chiếu theo sách vở, không đủ linh hoạt, chỉ cần nhớ kỹ câu chữ trong binh thư là có thể vượt qua. Nhóm Hồ đại ca hàng năm chinh chiến, kinh nghiệm thực chiến phong phú, đưa ra nhiều đáp án cho cái đề mục kia, nhưng khác biệt rất lớn so với binh thư nên bị cho là không hợp cách.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, gã không nói lời nào, ánh mặt ở phưong xa, yên lặng suy tính gì đó.

Từ xa xa một con ngựa trắng tiến tới, thì ra Lý Vũ Lăng quay trở lại, hắn đã đi một chuyến khá xa, đã xuyên qua cả thao trường, trên người nhuộm vàng màu cát bụi, nhưng vẻ mặt hồ hởi hưng phấn không thôi.

– Tiểu Lý tử, chuyện gì mà cao hứng như vậy?

Lâm Vãn Vinh cười hỏi.

Lý Vũ Lăng ghì chặt yên rồi nhảy xuống, cười hì hì:

– Lâm Tam, ta vừa mới nói với ông nội rồi, ông đặc biệt cho phép ta tham gia thao diễn trong quân, nhưng mà Hồ đại ca và Lý đại ca các huynh lại phải chờ đợi rồi…

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc nhìn mấy người Hồ Bất Quy phía sau, Đỗ Tuy Nguyên mở miệng cười:

– Việc là như thế này, mấy ngay nay chúng ta bị loại ra ngoài cuộc diễn binh, trong lòng thật sự buồn bực, đang muốn tìm tới Lâm tướng quân, tuy nhiên bất ngờ lại bị tiểu tử này ngăn cản.

– Ồ, hắn ngăn cản các ngươi làm gì?

Thấy Lý Vũ Lăng mạnh mẽ có phẩm cách, con ngươi đen nhánh đảo qua đảo lại, Lâm Vãn Vinh nhịn không được cũng thấy nảy sinh lòng yêu thích, vỗ đầu tiểu Lý tử hỏi.

Hồ Bất Quy đĩnh đạc nói:

– Còn có thể làm cái gì? Tiểu tử này nói khoác, hắn nói rằng chỉ cần lôi kéo Lâm tướng quân ra đây, hắn sẽ có biện pháp để chúng ta tham gia diễn binh. Nhưng bây giờ Lâm tướng quân đã tới, mà việc tên tiểu tử đáp ứng không thấy đâu.

Ngất, ta đến là có thể cho các ngươi tham gia diễn tập ư? Lão tử không phải là hoàng đế, kim khẩu mở ra là chuyện gì đều có thể làm được, tiểu tử này nói khoác chẳng thể nào đáng tin rồi.

Mấy người mắt hổ nhìn chằm chằm vào Lý Vũ Lăng, đối với sự thất tín của hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, Lý Vũ Lăng đắc ý cười một tiếng:

– Các ngươi gấp cái gì, đợt diễn binh này chỉ vừa mới bắt đầu, cơ hội vẫn còn. Huynh trông coi, ta không phải cũng có thể tham gia rồi sao? Các ngươi cứ đợi trong chốt lát, tự nhiên sẽ có người mời các ngươi tham gia… hắc hắc, đến lúc đó nếu lời hứa của ta được thực hiện, mấy người các ngươi đều đã đáp ứng tiểu gia cũng không được chọn chỗ khác, tám con phố lớn tìm cho ta một cái sân lớn nhất, chọn phấn đầu đẹp nhất tới phục vụ ta uống rượu là được.

Bọn người Hồ Bất Quy, Hứa Chân đều khinh thường hừ một tiếng, không tin lời hắn nói nữa. Lâm Vãn Vinh a a cười: “Trong tám con phố lớn tìm phấn đầu, tiểu tử này khẩu khí không nhỏ a! Chỉ sợ ngươi đi rồi, cái thân đồng tử nho nhỏ của ngươi khó có thể bảo toàn.” Nhưng mà Lý Vũ Lăng cũng là hậu nhân bậc trung lương, lại hào sảng đáng yêu, thật sự làm người ta vui thích.

Mấy người đều coi những lời vừa rồi của Lý Vũ Lăng là trò đùa, không coi là việc nghiêm túc, nhưng nhìn ra cảnh chiến đấu sa trường thật sự cảm thấy hồ hởi. Chợt nghe một trận vó ngựa vọng đến, đưa mắt nhìn lại thì thấy mấy con khoái mã xuyên qua thao trường làm cát bụi bay mù mịt, vượt cả trận địa của bộ binh phóng vội tới nơi này.

Hồ Bất Quy là kẻ nóng lòng nhất, nhìn thoáng quá liền lập tức hưng phấn kêu lên:

– Là Lý Thái tướng quân tới.

Ngồi ngay ngắn trên con ngựa phía trước một vị lão tướng quân uy phong hùng tráng, mũ đồng giáp sắc, tay cầm trường thương, phi ngựa như bay nhanh chóng tới nơi này, đúng là Lý Thái Đại tướng quân ngày ấy đã từng chửi rủa Lâm Vãn Vinh.

“Lão đầu này đến làm gì? Ta và lão không phải đã cắt đứt quan hệ rồi sao?” Nhìn sang bên cạnh thấy trên khuôn mặt Lý Vũ Lăng lộ ra cụ cười đắc ý, Lâm Vãn Vinh cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Bên người Lý Thái lại có một bạch mã tuấn tú, ngồi trên lưng là một vị nữ kỵ sĩ che mặt bằng một chiếc khăn lụa trắng không thể nhìn rõ, nhưng thân hình kia thật sự yểu điệu trang nhã, kỵ thuật không kém lắm, chỉ là trên tấm lụa trắng bị phủ một lớp cát bụi dày đặc.

– Tiểu tử Lâm tam xin ra mắt Lý tướng quân, Lý tướng quân lâu rồi không gặp a.

Thấy Lý Thái xuống ngựa rồi, Lâm Vãn Vinh tiến lên nghênh đón.

Lý Thái nhìn hắn một cái, sắc mặt nghiêm trang hừ một tiếng:

– Trên sa trường, quân kỷ nghiêm túc, không được ồn ào, ngươi cứ hỷ hỷ hả hả như vậy thì thành thế thống gì, còn ra dáng vẻ của một quân sĩ ư.

Lão trải qua sa trường đã lâu, toàn thân tự có một cỗ khí thế sát nhân uy nhiêm, sắc mặt nghiêm trang, càng làm lòng người kinh hãi.

“Ta cũng không phải là binh lính nữa lão đầu mà.” Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm kêu một tiếng, dở khóc dở cười, Lý lão tướng quân này đại khái đã quen thống lĩnh quân mã, nhìn thấy mọi người đều coi như thủ hạ dưới tay.Lâm Vãn Vinh tuy mồm miệng ba hoa, nhưng đối với đại danh tướng máu lạnh này thì tôn kính tự đáy lòng, nghe lời quở trách của lão thì gật gật đầu không dám phản bác. Thấy thế bọn người Hồ Bất Quy âm thầm lấy làm lạ: “Trời sinh vật này chế ngự vật kia, Lâm tướng quân không sợ trời không sợ đất, cả Từ Vị đại nhân cũng không trấn áp được, tại trước mặt Lý tướng quân cũng nhu thuận như thế.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 189: Sau này không được đi cả đêm không về nữa

– Ra mắt tướng quân.

Bọn người Hồ Bất Quy đều là tướng lĩnh thủ hạ của Lý Thái, thấy thống suất không dám tùy tiện như Lâm Vãn Vinh, đông loạt ôm quyền cung kính.

Lý Thái gật đầu, tay giữ bộ đao, ánh mắt nhìn vào người Lâm Vãn Vinh:

– Lâm Tam, nghe nói ngươi chủ động xin tự nguyện gia nhập quân đội, muốn tham gia diễn binh ở thao trường, có phải thế không?

– Cái gì?

Lâm Vãn Vinh há hốc: “Ngất, ta nói lúc nào, ta nào phải thất nghiệp rảnh rỗi, tham gia quân diễn cái gì, lão đùa ta sao?”

Bọn người Hồ Bất Quy đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là nhất tề mừng rỡ nhìn Lâm Vãn Vinh. Thì ra Lâm tướng quân còn giấu chiêu này, tên gia hỏa giỏi quá, hắn thật trầm tĩnh tỉnh táo a, quả là không thấy một chút điểm sơ hở nào.

– Lão tướng quân, ta nói khi nào, ngài có nghe nhầm không?

Lâm Vãn Vinh vội vàng kêu lên.

Lý Thái uy nghiêm nói:

– Nói bậy, lão phu sao lại có thể nghe nhầm, là Vũ Lăng vừa rồi mới tự mình bẩm báo, nói người tự ý dẫn quân tham dự diễn binh cùng diễn luyện thực chiến. Ta mới vội vã chạy tới, ngươi chẳng lẽ lại hồi lại? Đây là trong quân, tuyệt không nói đùa.

Lâm Vãn Vinh kinh hãi nhìn Lý Vũ Lăng một cái, đã thấy tên tiểu tử kia dương dương đắc ý liếc mắt nhìn bọn người Hồ Bất Quy, vẻ mặt có bao nhiêu thần khí liền lộ ra hết.

Bọn người Đỗ Tuy Nguyên cuối cùng cũng biết dụng ý của Lý Vũ Lăng đối với Lâm Vãn Vinh, đây là một chiêu đuổi vịt leo cột, thúc heo nái leo cây, thật sự dùng quá khéo léo, Lý tiểu tử tuổi còn trẻ, đã có tài năng cơ mưu thế, thật sự là hổ tử dòng dõi nhà tướng, danh bất hư truyền.

Lâm Vãn Vinh hung hăng trừng mắt nhìn Lỹ Vũ Lăng: “khó trách Lý tiểu tử nói chỉ cần ta đến, hắn liền có biện pháp cho bọn người Hồ Bất Quy tham gia diễn luyện, thì ra đem ta ra làm mồi nhử.”

Lý Thái thấy hắn do dự không quyết, liền lớn tiếng nói:

– Trong quân một khắc có thể tổn hại đến vận mệnh đất nước. Lâm Tam, ngươi nói mau, rốt cuộc là ngươi quyết định thế nào?

Lão vô cùng uy nghiêm, cố ý tăng thêm áp lực, buộc hắn vâng lời.

“Chết rồi, một điểm chuẩn bị đều không có, lại là diễn luyện thực chiến. Đây không phải rõ ràng là ngầm chơi ta sao.” Nhìn ánh mắt van xin của bọn người Hồ Bất Quy, Lâm Vãn Vinh khẽ cắn răng: “Mẹ kiếp, Lâm Tam ta sợ ai chứ!” Trong mắt hắn hiện lên vẻ ngoan độc, hừ nói:

– Được, ta tham gia.

Lý Thái lộ ra chút tiếu ý nhưng kịp thời giấu đi, nói với người cô gái đi theo bên cạnh:

– Chỉ Tình nha đầu, phân phó hai người bọn họ ra sao, con tới nói đi.

“Chỉ Tình nha đầu? Ta ngất, khó trách nhìn quen mắt thế, thì ra là Từ nha đầu, dáng nhỏ nhắn đó mà che mặt, khoác lên người mã giáp ta sẽ không nhận ra nàng sao?” Hắn cười hì hì liền ôm quyền nói:

– Thì ra là Từ tiểu thư… chậc chậc, đúng là không nhìn ra, nàng giấu mặt đi còn đẹp hơn so với để lộ ra nhiều.

– Nói bậy.

Lý Vũ Lăng phản bác:

– Từ cô cô không che mặt thì đẹp gấp trăm lần.

Hắn nói chân thành, không hề để ý tới phản ứng trên mặt Lâm Tam lúc đó. Bọn người Hồ Bất Quy cố sức nhịn cười, thật sự là quả báo rất nhanh, Lý tiểu tử nay vừa rồi mới ám toán Lâm tướng quân, đảo mắt liền bị hắn đá trở lại.

Trong lúc mọi người nói chuyện thì tiếng cười nở rộ khắp nơi, Chỉ Tình hừ một tiếng rồi mỉm cười:

– Hôm nay diễn binh giữa bão cát lớn, tiểu nữ thể chất gầy yếu mới che mặt đi, Lâm tướng quân chớ lạ. Tuy là ngài chủ động yêu cầu gia nhập, chỉ có binh mã trên sa trường thì ngài không thể tự điều động, nhưng những người khác thì ngài có thể chọn lựa.

Bọn người Hồ Bất Quy tức thì hoa tay múa chân cười hắc hắc, đối với Lý Vũ Lăng cảm kích không biểu lộ thành lời, lời mời dẫn hắn tới chơi tám phố lớn coi như đã định. Lý Vũ Lăng cũng băn khoăn dòm ngó Lâm Vãn Vinh, hắn là thành viên không chính thức nên chỉ có Lâm tướng quân gật đầu, mới có khả năng làm quân lính.

Lâm Vãn Vinh khẽ thời dài, vẻ mặt khổ não:

– Tinh binh cường tướng tinh thông binh pháp, cũng đã bị vị phụ tá tướng quân đại nhân kia chọn mất, ta không thể làm gì hơn là lựa chọn bọn dã tướng quân tự học thành tài này. Ài, thật sự không công bằng mà… à, thuận tiện hỏi một câu,Từ tiểu thư, vị phụ tá kia tiến hành kiểm tra trong quân, Từ tiểu thư nàng thấy thế nào?

Từ Chỉ Tình khẽ lắc đầu:

– Ta cũng là hôm qua mới biết, mới chỉ nhìn thoáng qua thôi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

– Không biết nếu Từ tiểu thư tới kiểm tra, kết quả sẽ như thế nào?

Từ Chỉ Tình tự tin nói:

– Binh pháp Tôn tử, Lục Thao ta đều đọc thuộc, nếu là đặt mấy câu hỏi đó, Chỉ Tình tự tin không người nào có thể làm khó.

Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên:

– Oa, Nói như vậy, Từ tiểu thư thuộc lòng binh thư, bác học đa tài, tới chiến trường tự nhiên là thiên hạ đệ nhất danh tướng rồi.

Từ Chỉ Tình thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể chẳng biết tâm tư của hắn, cười nói:

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Binh pháp, từ trong thực chiến chuyển thành sách vở, là do tổ tông tâm huyết viết ra, có giá trị tham khảo rất lớn.

Nàng bất chợt dừng lại rồi nói tiếp:

– Nhưng thời thế biến chuyển, hoàn cảnh thay đổi, binh pháp cũng phải tùy theo tình hình mà điều chỉnh biến hóa, không thể mù quáng tin vào sách vở, học vẹt rồi làm.

Lời này nói ra, bọn người Hồ Bất Quy nghe được nhất thời thanh thản. Lý Thái là lão soái trải sa trường đã lâu, đối với vận dụng binh pháp tự thị không cần nói, hắn nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, đầy thâm ý hỏi:

– Lâm Tam, theo ngươi xem, binh pháp với thực chiến, có liên quan thế nào?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Binh pháp là kết tinh trí tuệ của tổ tông lưu lại, quý giá vô cùng, cũng là minh họa tốt nhất cho bọn hậu sinh chúng ta học tập. Chúng ta cần học binh pháp không sai, nhưng mà phương pháp ứng dụng tóm lại là có khác biệt lớn, binh pháp không như đọc sách, thi trạng nguyện, tả kim cổ, nó là một lý luận thâm ảo. Binh giả, quỷ đạo, thời gian thay đổi, địa điểm biến chuyển, chiến pháp cũng phải thay đổi tương ứng. Trên đời cho tới bây giờ, không có binh pháp sai, chỉ là người dùng sai thời cơ. Nói đơn giản một chút, giống như chúng ta đọc sách viết chữ, ai ai cũng đều biết, nhưng có thể làm ra thiên cổ tuyệt cú thì không có mấy người làm được. Binh pháp này mọi người đều có thể học, muốn nói kiểm tra thì bọn họ cũng chắc chắn đạt điểm tuyệt đối, nhưng tự cổ chí kim, được mấy ai có thể thành nhất đại danh tướng. Binh pháp chỉ là cơ sở, có thể thâm nhập nghiên cứu, không thể chỉ đem ra bàn luận đúng hay sai. Đem binh pháp dùng vào thực chiến, vừa đánh vừa học, vừa học vừa đánh. Chỉ có dung hợp thông suốt mới là kẻ vô địch thực sự.

Lý Thái vuốt râu gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, nhưng cũng mau chóng biến mất, khôi phục thần sắc nghiêm trang:

– Kiểm tra binh pháp này, chính là do thiên tướng quân trong trướng của ta vì chọn lựa tướng lĩnh diễn binh mới đặc biệt đề ra. Lần diễn luyện này là do hắn làm chủ, bổn soái không nhúng tay vào, ngươi nhiều lời cũng vô ích, cũng chỉ là chút công phu miệng lưỡi. Thực chiến diễn binh này, có bản lĩnh thì ngươi đánh bại hắn trên chiến trường.

Đã lỡ mở đầu, lùi bước thì không được, Lâm Vãn Vinh cũng không biết viên thiên tướng quân phụ tá của Lý Thái là ai. Lại đến gần thực chiến, qua một hồi chuyện chuyện trò trò này là đánh nhau gần như thực sự. Tim hắn đập thình thịch, nhưng cũng càng cảm thấy kích thích.

Bọn người Hồ Bất Quy sớm đã phóng đi thay đổi khôi giáp. Lý Thái nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt lộ ra vẻ kỳ vọng:

– Lâm Tam, trận đánh này ngươi đánh tốt, sẽ có chỗ tốt cho ngươi.

Lý Thái tuy cũng hắn nói qua mấy câu, nhưng mỗi lần đều nghiêm túc, chưa từng cười bỡn, hòa ái như vậy thật là hiếm thấy.

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói:

– Chỗ tốt ra sao ta cũng không muốn … Ngài không cần nghĩ ngợi nữa, Lâm Tam ta rất hiếm khi không tham lam, cần phải nói thật là tới thời điểm nào đó nhất định sẽ làm. Lão tướng quân, ta nói thật với ngài, Lâm mỗ ta không có tham vọng gì lớn, ở mọi nơi chỉ mong vui vẻ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa đầu hàng khi gặp việc khó. Hôm nay sở dĩ tới nơi đây là do ta không muốn nhìn thấy bọn Hồ đại ca, Lý đại ca bị mai một. Bọn họ có dũng có mưu thật đúng là trang nam tử kiên cường, lại có hùng tâm tráng chí vì quốc gia, nếu bọn họ mai một đi. Lâm Tam ta lừa gạt được bao nhiêu tiền, có lấy bao nhiêu lão bà thì trong lòng cũng khó yên ổn.

Từ Chỉ Tình nghe thấy cũng có chút cảm động lại hơi buồn cười, người này cũng không biết thế nào mà có được bản lĩnh này, rõ ràng là hào ngôn tráng ngữ động lòng người, tuy nhiên ở câu cuối cùng lại làm cho người ta phì cười.

Lý Thái từng trải sương gió, sớm đã luyện thành mắt lửa ngươi vàng, mà thấy thần sắc của hắn thì rốt cuộc cũng khẽ bật cười: “Từ Vị nói không sai, Lâm Tam này chính là kẻ bên ngoài ác, bên trong lại ấm áp. Bỏ qua vẻ vô lại trên người hắn, và lớp vỏ hoa hòe hoa sói, hắn chính là một hảo hán thật sự.”

Lý Thái cười nói:

– Tên tiểu tử nhà người coi ta là lão hồ đồ sao? Ai là vàng, ai là cát, lão phu tự nhiên nhìn một hai lần là rõ, ngươi cứ yên tâm đi. Hôm nay kêu ngươi đánh cho tốt, thể hiện chút bản lĩnh, tự nhiên phải có chỗ tốt cho ngươi.

– Chỗ tốt cái gì? Một vạn lượng bạc sao.

Máu tham của hắn trỗi dậy, trên mặt Lâm Tam theo thói quen nổi lên một tia cười hèn mọn, Từ Chỉ Tình nhìn thấy liền lắc đầu: “Tên Lâm Tam kia mới vừa rồi nhất định là hồn mới lìa khỏi xác, trước mắt này mới là thật.”

Lý thái tuy chẳng từng đùa cợn, nhưng khi nghe hắn nói xong cũng vui thích: “tiểu tử này thật sự là có tính cách.”

– Tiền bạc cái gì?

Lý Thái nghiêm nghiêm mặt nói:

– Còn trọng yếu hơn tiền bạc, ngươi xem ở kia là ai…

Lão tướng quân chỉ ra xa xa, Lâm Vãn nhìn theo hướng ngón tay về nơi xa nhất diễn ra thao luyện tiến công lên tường thành, đầy cờ vàng bay tán loạn, trên cờ là con vật dài ngoằng đang vung nanh múa vuốt.

– Một con rắn thật to!

Lâm Vãn Vinh giật mình nói.

Mọi người nghe hắn nói, nhất thời trợ mắt há mồm không nói được gì. Bọn người Hồ Bất Quy liếc mắt nhìn nhau: “Đầu óc Lâm tướng quân không phải bị thối rửa rồi đấy chứ.” Từ Chỉ Tình nắm chặt bàn tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thân thể mềm mại khẽ rung lên, cố sức nhịn cười.

Ngay cả Lý Thái kia vô cùng trầm tĩnh, trên trán cũng nổi cả gân xanh, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, giọng lắp bắp:

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Vẫn cứ yêu người

– Lâm Tam… ngươi nói cái gì đó?

– Một con kim xà thật lớn…

Lâm Vãn Vinh gật đầu, nói một cách hiển nhiên.

– Hết rồi, hôm nay trận này không thắng rồi.

Lý Vũ Lăng cúi đầu ủ rũ nói, vướng vào chủ soái thế này, nói có thể đánh thắng thì không còn thiên lý nữa rồi.

– Ngươi, không thể không biết đến nước này…

Lý Thái than thở:

– Lão phu sống đến sáu mươi năm nay, có thể đem biến Kim long thành Kim xà, Lâm Tam, ngươi có thể xưng là đệ nhật nhất từ cổ chí kim.

– Kim Long…?

Lâm Vãn Vinh há hốc kinh ngạc, nhìn lại thật kỹ càng, thì ra lá cờ kia phất phơ trong gió, làm cho long trảo kia bị gập vào một góc, nếu không nhìn kỹ thì chỉ thấy đó là một con rắn lớn.

“Lão tử đúng là không biết thật!” Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán:

– Kim long kỳ xuất hiện, vậy trên thành lâu chính là… hoàng đế?

Lâm Vãn Vinh cả kinh, nhảy dựng lên hét lớn.

Mọi người thở ra một hơi: “Cuối cùng hài từ này không quên mất đường về nhà a! Còn biết Kim Long này chính là tượng trưng cho đế vương, chỉ mong hắn lần sau lại không đem hắn nhận thành “một con rắn thật to” nữa.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh rộn ràng: “Nếu đúng là là hoàng dế, chẳng phải có tới tám mươi phần trăm có thể là lão trượng nhân của ta?

Kim Long kỳ phấp phới, loan giá hiện lên trên đỉnh thành lâu, vô số thị vệ tùy tùng đứng xung quanh, vây kín lấy ngự giá. Binh lính đang thao luyện trên sa trường, vô luận là đang đứng, đang chạy, đang nằm, đang gãi, đều chuyển người đứng dậy, tiếp theo là mấy vạn người đồng thời quỳ xuống dập đầu:

– Khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Mấy vạn người đồng thời quỳ xuống hô vạn tuế, chậc chậc, quang cảnh này chưa từng thấy qua a!” Lâm Vãn Vinh nhảy xuống bên ngựa, trong khi những người khác đều hướng tới hoàng đế bái lạy, hắn mở to hai mắt nhìn vào hoàng đế trên long ỷ, hai bên cách nhau khá xa, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một người đầu đội dực thiên quan, thân ảnh mang trên người long bào màu vàng, tuy nhiên không thấy rõ khuôn mặt, cũng không biết lão hoàng đế trượng nhân dáng vẻ ra sao, có giống với Thanh Tuyền không.

Trong lòng đang mơ thấy mộng đẹp, đã thấy bọn người Lý Thái cùng Từ Chỉnh Tình đang quỳ đều đã đứng lên, chắc cho là hoàng đế đã hô bình thân, Lâm Vãn Vinh làm ra bộ dạng vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, Từ Chỉ Tình ngẩng đầu lên, ngọc nhan tuy bị trong một tấm lụa mỏng che mất, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt cười mà như không, phảng phất đã nhìn thấy cái gì.

– Cái này ngươi rõ rồi chứ.

Lý Thái gật đầu nói với Lâm Vãn Vinh:

– Hôm nay chỉ cần ngươi biểu hiện tốt một phen, làm cho Hoàng Thượng nhớ đến người, sau này tiền trình không thể uớc luợng được.

Lâm Vãn Vinh nhớ lại trước đó vài ngày tìm Từ Vị nói qua, muốn vào cung tìm Thanh Tuyền hoàn toàn không có cách gì, chỉ có chờ hoàng đế mở kim khẩu mới có thể. Đang lo như thế nào mới gặp được hoàng đế, không tưởng hôm nay ngẫu nhiên lại có một cơ hội gặp mặt như vậy, thật sự là chọn ngày chẳng bằng gặp trúng ngày, vì Thanh Tuyền, trận đánh hôm nay không thể không đánh.

Lý Thái phải mau chóng kiến giá, chuyện còn lại do Từ Chỉ Tình tới an bài, Từ Chỉ Tình học vấn cao thâm, từng trải qua vô số trận chiến cùng người Hồ mưu đấu, chính là anh hùng cân quắc chân chính, không chỉ vì trên danh nghĩa là con dâu của Lý Thái, mà còn là quân sư của mười vạn tướng sĩ bắc chinh.

– Từ tiểu thư, trận này hôm nay phải đánh như thế nào? Có cái gì ước thúc không?

Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh hỏi. Tâm tình hắn bây giờ đã từ “ta đành phải đánh” chuyển thành “ta muốn đánh“, khi nói chuyện ít đi vài phần đùa cợt, thêm chút nghiêm chỉnh.

– Song phương đều có nghìn người, hạn chế ba trận, có đủ mọi thứ cần cho thực chiến, không luận thủ đoạn, không luận mưu kế, chỉ luận kết quả.

Từ Chỉ Tình trong mắt phóng ra vẻ nhìn trấn định, thản nhiên nói.

Bọn người Hồ Bất Quy sớm đã thay đổi khôi giáp, uy phong lẫm liệt suất lĩnh binh mã chạy tới, Lâm Vân Vinh gật gật đầu: “Tiếp cận thực chiến bất luận thủ đoạn, hai điểm này thật tốt quá, đánh nhau chính là dựa vào điều này.”

Đối diện với mấy ngàn người binh cường mã tráng dưới tay, Lâm Vãn Vinh vui mừng thực sự từ đáy lòng, mỗi người đều mạnh mẽ giống như lũ nghé con, lão Hồ và lão Đỗ luyện binh linh của lão tử không sai a! Nơi đây đại bộ phận đều quen mặt, đều là lão binh theo hắn chinh chiến Sơn Đông, trong đó còn có rất nhiều đệ nhất dũng sĩ thời tiêu trừ Bạch Liên giáo, may mắn sống sót sau một đêm huyết chiến, thực sự là tinh nhuệ, trung thành, sức chiến đấu đều không cần phải bàn luận.

Lâm Vãn Vinh bóp khớp bàn tay vài cái, trong lòng nổi lên chút kích thích, ổn định lại tâm tình, đối mặt với huynh đệ sinh tử, không cần những lời dư thừa, hắn mỉm cười nói:

– Ta gọi là Lâm Tam, có ai quên ta không?

Mấy ngàn binh sĩ nổi lên một trận cười thiện ý. Ngày đó là quân hỗn loạn kém cỏi, sáng nay đã thành tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nhìn thấy Lâm tướng quân khôi hài hỏm hỉnh lại dũng mãnh ngoan cường một lần nữa đứng ở trước mắt, rất nhiều người nhất thời nhớ lại ngày đó cùng nhau sinh tử, cùng chung hoạn nạn, trong mắt đã thấy ươn ướt.

Lâm Vãn Vinh phất phất tay, tựa như tình cờ nói:

– Đã chuẩn bị tốt chưa?

– Sát…!

Mấy ngàn binh sĩ đồng thanh cất tiếng hô vang mạnh mẽ, kinh động đến cả đất trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.