Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 272: Trường Kim



Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch & biên tập: hieusol

Lâm Vãn Vinh có chút trầm ngâm:

– Nếu nói ra thì đô thành của Đại Hoa ta khắp nơi đều là cảnh đẹp, chốn nào cũng có phong cảnh tuyệt mỹ, diễn kịch ở Thiên Kiều, ăn vặt ở miếu Thành hoàng, ngắm trăng ở Hương sơn… đều là địa danh nổi tiếng gần xa, không bằng chúng ta tới đó xem sao.

Lý Thừa Tái tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng A Sư Lặc lại nhíu mày nói:

– Lâm đại nhân, những địa phương này trừ ăn uống chơi đùa, chẳng có ý nghĩa gì. Có chỗ nào khác không, ví dụ như nơi luyện binh của các ngươi…

– Luyện binh…

Lâm Vãn Vinh cau mặt bảo:

– Chớ nhắc tới luyện binh với ta, hôm qua ăn roi, tới tận hôm nay toàn thân vẫn còn đau đớn đây.

Lâm Vãn Vinh đem chuyện trải qua hôm trước nửa thật nửa giả kể lại, A Sử Lặc cả kinh:

– Lâm tướng quân trị quân nghiêm khắc như thế, ngay cả mình phạm lỗi cũng phải chịu phạt roi?

– Có gì mà nghiêm khắc.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu đáp:

– Đây chỉ là mức bình thường mà thôi. Tướng quân Lý Thái của ta thủ hạ trăm vạn binh sĩ, ai nấy đều có võ nghệ hơn người, bọn họ luyện binh còn nghiêm khắc hơn ta trăm lần, mỗi ngày mức tổn thất chiến đấu đều là một trong một trăm.

A Sử Lặc vội vàng nắm lấy hắn nói:

– Lâm đại nhân, ngài có mang binh theo hay không, ta muốn xem binh mã thủ hạ của ngài.

Lâm Vãn Vinh khó xử bảo:

– Điều này…, thủ hạ của ta đều là những binh tôm tướng cá không tiện ra mặt, hay là bỏ đi thôi, không bằng chúng ta tới Thiên Hương lầu nghe hát, ta biết kỹ nữ ở nơi đó chỉ bán thân không bán nghệ…

A Sử Lặc rất đỗi sốt ruột giữ chặt lấy hắn:

– Lâm đại nhân, chúng ta mau đi xem ngài luyện quân, ta vô cùng hứng thú với những việc quân lữ.

Lý Thừa Tái cũng nói:

– Lâm đại nhân, từ lâu kính ngưỡng binh cường mã tráng của Đại Hoa, tiểu vương cũng muốn đi xem thiên uy của Đại Hoa một lần.

Không thể từ chối thịnh tình của hai người, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài nói:

– Được rồi, nếu hai vị đã mong đợi tha thiết như thế thì ta đánh bêu xấu vậy. Chúng ta cùng nhau đi xem, để coi có ai đang thao diễn, tùy tiện xem một chút. Ài, trên người ta còn có vểt thương a…

A Sử Lặc liên tục gật đầu, cùng Lý Thừa Tái cưỡi ngựa chạy đi. Lâm đại nhân vì thân bị trọng thương nên phải ngồi xe ngựa, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy một âm thanh nữ tử bên ngoài:

– Lâm đại nhân, ta là Từ cung nữ, có thể vào không?

Từ cung nữ? Nàng tìm ta làm gì? Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Vào đi, cửa không khóa.

Từ cung nữ bám lấy xe ngựa trèo lên, trong tay còn cầm một hòm thuốc nhỏ, Lâm đại nhân ngạc nhiên hỏi:

– Từ cung nữ, nàng như thế này là sao?

Từ cung nữ khẽ mỉm cười trả lời:

– Vương tử của chúng ta nói Lâm đại nhân lấy thân làm gương, trị quân đúng đắn. Đặc biệt dặn dò ta tới xem thương thế cho đại nhân, không biết đại nhân có thấy tiện không?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Ái dà, điều này sao tiện chứ!

Lâm Vãn Vinh không hề khách khí cởi áo lộ ra tấm lưng đầy những vết roi.

Từ cung nữ không nghĩ tới Lâm đại nhân lại hào phóng như vậy, mồm nói không cần, nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại. Mặt nàng đỏ lên một chút liền khôi phục vẻ tự nhiên, cẩn thận xem xét vết thương của Lâm Vãn Vinh, hồi lâu sau mới nói:

– Thương thế của đại nhân chưa động tới gân cốt, thêm nữa thể chất đại nhân tuấn vĩ, lại dùng kim sang dược thượng hạng, khôi phục rất nhanh, ước chừng sáng mai liền có thể đóng vẩy rồi.

– Nhưng ta vẫn cảm thấy xương sống cả người đau như rút gân, lại còn mỗi tối đều mất ngủ.

Lâm Vãn Vinh than thở.

– Điều này có thể vì đại nhân thụ thương, tâm trí tâm khí ứ đọng khó mà phát ra, cho nên mới có hiện tượng mất ngủ.

Từ cung nữ suy nghĩ cẩn thận mới nói.

– Không chỉ là mất ngủ, kỳ thực còn có vấn đề nghiêm trọng hơn nữa.

Lâm đại nhân mặt mũi sầu khổ:

– Vừa rồi ta nói có mười tám tình nhân, nàng tin hay không?

Từ cung nữ đỏ mặt cười đáp:

– Đại nhân nói có bao nhiêu vậy sẽ có bấy nhiêu.

– Ài, ta biết là nàng không tin, ngay cả ta cũng còn không tin nổi mà.

Lâm Vãn Vinh vô cùng thành thực nói:

– Nàng cho rằng ta nguyện ý thân thiết với bọn họ sao?

– Chẳng lẽ là bọn họ ép buộc đại nhân ngài?

Từ cung nữ cả kinh.

– Cũng không thể nói là ép buộc, nhu cầu của mỗi người mà thôi. Ta là người trời sinh có chút mạnh mẽ, sau khi trải qua sinh hoạt vợ chồng, khó tránh khỏi có chút này nọ, cho nên không còn cách nào, đành tìm thêm vài người nữa. Khục, khục, ta nói bừa thôi, Từ cung nữ đừng coi là thật nhé

Lâm đại nhân nhịn cười bảo.

Từ cung nữ mỉm cười lắc đầu, trên mặt xuất hiện mảng màu hồng nhạt:

– Đại nhân đúng là thích nói đùa, chúng ta lại nói về căn bệnh mất ngủ của ngài đi.

– Ồ, nói thì nói vậy, nàng có liệu pháp nào đặc biệt sao?

Lâm Vãn Vinh đánh giá hai má trắng nõn của Từ cung nữ, trong lòng ngứa ngáy, cô cung nữ này không biết có phải hàng ngày ngâm sữa bò hay không, làn da lại tốt như vậy, so ra trên mấy lão bà của ta.

– Ta có một phương pháp thực bổ (tẩm bổ, trị bệnh bằng thức ăn) tên là “Đàn La bổ khí thang”, vừa hợp với chứng bệnh của đại nhân.

Từ cung nữ nói.

– Thực bổ! Ta không tin tưởng cách này lắm, có cách nào nhanh hơn một chút không?

– Thuật châm cứu, thông suốt toàn thân, tiêu trừ máu đọng, đại nhân có muốn thử một lần chăng?

Từ cung nữ nghiêm túc hỏi.

– A, phóng châm à, vậy thì thôi đi.

Nói đến châm cứu, trực giác Lâm Vãn Vinh liền nhớ tới An hồ ly và Ninh tiên tử mà rùng mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

Từ cung nữ cười khẽ:

– Ta thấy khi đại nhân đánh vương tử Vũ Thụ thì rất dũng mãnh, sao lại có lòng e sợ với châm cứu như thế?

Tư vị đánh người và bị người đánh có thể giống nhau sao? Lâm Vãn Vinh thầm nhủ, thấy điệu cười ngọt ngào của Từ cung nữ, hắn đành cười nói:

– Được rồi, vậy thử cắm một châm xem sao, nhưng phải nói trước, nếu ta không thấy thoải mái thì phải ngừng tay đó.

Từ cung nữ gật đầu, lấy ra một cây ngân châm, cắm vào đầu vai của Lâm Vãn Vinh, thủ pháp khéo léo, so với An tỷ tỷ lại có một loại tư vị khác. Có lẽ bởi vì Từ cung nữ thân thiết gần gũi, không có cảm giác sợ hãi không tên như đối với An Bích Như, một châm này làm cho Lâm đại nhân thật sự thoải mái.

Liên tiếp đâm bốn cây ngân châm, lỗ chân lông của Lâm Vãn Vinh đều dãn ra, nằm duỗi dài uể oải ngáp một cái, cười hỏi:

– Từ cung nữ, nàng tên là gì? Gọi nàng là Từ cung nữ cứ cảm thấy là lạ, lúc đó hình như ta nghe thấy tên nàng là cái gì Kim đó, đúng không?

Từ cung nữ gật đầu:

– Đại nhân, tên ta là Trường Kim.

– A, Trường Kim, tên rất hay, ta nói Trường Kim… a…

Lâm đại nhân dường như nhớ tới điều gì, nhảy dựng lên như gặp phải quỷ, mặt đầy vẻ kinh hãi, ngân châm trên người run lên:

– Nàng, nàng là Đại Trường Kim? (Dae Chang Kum đấy – hieusol).

Trường Kim không hiểu lắc đầu:

– Đại nhân, tên ta là Trường Kim, không phải là Đại Trường Kim, sao vậy ạ?

Đúng là danh nhân, ngoại trừ Từ Văn Trường ra, ta còn gặp được danh nhân thứ hai này, hơn nữa còn là người nước ngoài, ta làm sao không nghĩ tới sớm chứ, Từ cung nữ có kiến thức như vậy chẳng phải là Từ Trường Kim sao?

– Xin chào, xin chào, nữ sĩ Đại Trường Kim.

Lâm Vãn Vinh không thanh minh, nắm lấy bàn tay nhỏ của danh nhân, cười nói:

– Ta đã sớm nghe đến đại danh của nàng rồi.

Từ cung nữ lúng ta lúng túng, tên của nàng ở Cao Ly cũng chỉ có vài người biết, vị đại nhân của Đại Hoa này làm sao biết được chứ?

– Đại nhân, hay là ngài cứ để ta châm cứu xong đã.

Từ cung nữ đỏ mặt nói.

– Đúng rồi, đúng rồi, ta nhất thời vui mừng nên quên mất.

Lâm Vãn Vinh cười buông bàn tay nhỏ của nàng ra, nằm sấp xuống, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Từ cung nữ điềm tĩnh cười:

– Đại nhân, người thế này là sao, nghe tên của ta rồi liền cứ kỳ quái như vậy?

– Không có gì, bởi trông nàng rất xinh đẹp.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong lòng vui mừng, cái thế giới này thật thú vị, ù ù cạc cạc lại gặp được Từ Trường Kim.

– Đại nhân thật là kỳ quái.

Từ cung nữ lắc đầu cười khẽ. Lâm Vãn Vinh cũng chẳng nói rõ, chỉ tán gẫu chuyện ở Cao Ly với nàng, nghe nàng kể về việc trong vương cung Cao Ly, luôn cảm thấy có chút như không phải chuyện có thực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Khi tới giáo trường, Lâm Vãn Vinh nhún người nhảy xuống, vết thương tựa hồ đã bớt đau đi rất nhiều, Từ cung nữ cũng thầm cảm thấy kỳ quái, vị đại nhân này trước sau thay đổi thật lớn.

Lúc Lâm Vãn Vinh tới, trên giáo trường chỉ có lưa thưa mười mấy nhân mã còn đang thao luyện. Lâm Vãn Vinh đưa mắt hướng ra xa, nhíu mày bảo:

– Sao lại là toàn thứ không tiến bộ bọn chúng?

A Sử Lặc và Lý Thừa Tái theo phía sau Lâm Vãn Vinh, nghe hắn nói vậy liền nhìn về phía mấy người. Chỉ thấy bọn họ đang tập luyện công phu chém giết trên ngựa, trong đó một tiểu tướng tay cầm một cây ngân thương phóng ngựa như bay, quay ngoắt đầu lại, phóng thương đâm trúng ngay giữa ngực người gỗ, đầu thương xuyên qua thân thể, sắc bén dị thường. Một đại hán râu xồm khác ngồi trên ngựa vung đao một cái chém đứt cột gỗ, chia nó làm hai nửa.

A Sử Lặc nhìn qua thầm cảm thấy kinh tâm, mấy tên này rốt cuộc là ai, dũng sĩ lợi hại nhất trong tộc của ta cũng không thể hơn được, lại thấy bộ dạng của Lâm đại nhân có vẻ như không hài lòng với bọn họ.

– Ài, cứ xem đi, đây là mấy kẻ chẳng ra gì, làm hai vị chê cười rồi.

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài nói.

A Sử Lặc ngạc nhiên hỏi:

– Lâm đại nhân, mấy vị này kỵ thuật, đao thuật, thương thuật đều cực kỳ tinh thâm, ngài vì sao còn chưa hài lòng?

Lâm Vãn Vinh cười khổ đáp:

– A huynh, ngươi không cần châm biếm ta thêm nữa. Mấy tên này đều là kẻ yếu nhất trong quân của ta, người khác sớm đã hợp cách, chỉ còn mấy tên này huấn luyện bao ngày vẫn không đạt được yêu cầu. Dựa theo quân quy, hồi mã thương phải một lần xuyên qua hai người nộm mới tính là hợp cách, đao chém cột gỗ phải chém một ra làm ba, nhưng ngươi xem mấy tên này… Hứa Chấn, Hồ Bất Quy, các ngươi hôm nay không đạt yêu cầu, không được phép ăn cơm… Ài, khiến hai vị chê cười rồi, hổ thẹn hổ thẹn!

Lý Thừa Tái cả kinh không thốt ra lời, A Sử Lạc trợn mắt há mồm, lần này là ngẫu nhiên tới xem, tên họ Lâm này nhất quyết không thể an bài trước đó, tùy tiện xem một chút đã kinh người như thế, chẳng lẽ binh sĩ mới huấn luyện năm nay của Đại Hoa sức chiến đấu quả thực mạnh mẽ như vậy?

A Sử Lặc lên tiếng:

– Lâm đại nhân, đây là tân binh ngươi huấn luyện sao? Trước đây ta đã từng giao thủ với binh sĩ Đại Hoa, bọn chúng cũng không lợi hại được như thế.

Lâm Vãn Vinh vội cười ha hả:

– Đúng vậy, đúng vậy, sức chiến đấu của quân sĩ Đại Hoa ta rất kém, mấy người này biểu diễn có gì đáng kể. Hai vị cứ xem thôi, đừng coi là thật, đừng coi là thật!

A Sử Lặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị tiểu tướng dùng thương kia quay người đâm một thương, thật sự xuyên thấu qua hai người gỗ, đầu thương ẩn chứa hàn quang lấp lóe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.