Vờ Ấu Trĩ

Chương 55: C55: Chương 55



Nói xong những điều này, Hạ Minh Sầm mặt mày uể oải, có phần mệt mỏi cúi đầu xuống, đặt tay lên trán chìm vào im lặng.

Từ những lời nói mỉa mai cô bấy lâu nay sau khi cô quay lại, đến việc thừa nhận mình không thể quên, rồi thừa nhận sự xấu hổ vì ghen tuông này, có vẻ như anh đã tốn rất nhiều công sức chỉ để nói ra điều đó.

Không ai bắt anh phải cúi đầu, cũng không ai bắt anh phải nhận thua, chính anh là người ép mình trở thành như vậy.

Đến bước tiếp theo, anh cũng không biết bản thân phải thừa nhận gì mới có thể kết thúc loại giày vò này nữa.

“Minh Sầm.” Cô đột nhiên gọi anh.

Hạ Minh Sầm không ngẩng đầu, giọng khàn khàn lên tiếng: “Gì vậy?”

“Nếu như em nói em và Hạ Minh Lan đính hôn không phải vì khiến anh khó chịu, anh có tin không?”

Cứ cho đính hôn là có mục đích khác, cô cũng không thể không thừa nhận, vào thời điểm đồng ý chuyện này, cô thật ra có từng nghĩ qua, anh sẽ phản ứng như thế nào?

Hoặc là không có phản ứng, hoặc là rất tức giận, nhưng không quan trọng đó là phản ứng tích cực hay tiêu cực, bởi vì chỉ cần có phản ứng nghĩa là anh ấy vẫn quan tâm.

Anh nói anh hèn hạ, sao cô lại không hèn hạ chứ? . 𝐍hanh‎ nhấ𝒕‎ 𝒕ại‎ ~‎ 𝗧гUm𝒕г‎ 𝘂yện.V𝐍‎ ~

Cô mắng anh điên rồi, thật ra bản thân cô có chỗ nào bình thường chứ?

“Trở về Trung Quốc là vì ở lại đó chỉ làm em thêm khổ sở. Chúng ta đã đến đồng cỏ ở Scotland, đã đến Cầu cạn Glenfinland để xem tàu ​​hơi nước, anh cùng em trang trí cây thông Noel, cùng xem pháo hoa đêm giao thừa ở Edinburgh, còn cùng anh đến Universal chụp ảnh với Transformers, chúng ta đã cùng nhau làm rất nhiều điều, nước Anh rộng lớn như vậy, khắp nơi đều có dấu vết, em không thể ở lại đó được.”

Lúc đó có quá nhiều người và nhiều chuyện đan xen vào nhau, đều tuyên bố chuyện tình cảm này đã sắp tiến đến hồi kết rồi, trong lòng cô đầy sự mệt mỏi, căn bản là không còn sức để ứng phó.

Dụ Ấu Tri vẻ mặt hoảng hốt, khi đưa ra những ví dụ này, hình ảnh lúc đó dường như càng trở nên rõ rệt hơn.

Hạ Minh Sầm không khỏi cười khổ: “Vì vậy em cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã đi rồi?”

“Không phải không chào hỏi, trước khi về nước em đã từng nói chia tay rồi.”

“Vậy anh đã đồng ý chưa?” Hạ Minh Sầm hỏi: “Anh có từng nói ngồi lại nói chuyện rõ ràng một lần không?”

“Thế nào là nói chuyện rõ ràng, lúc đó cứ nói chuyện là sẽ cãi nhau!” Dụ Ấu Tri cắn môi: “Ngày nào cũng cãi tới cãi lui, anh không mệt sao?”

“Vậy em cũng không thể…” Yết hầu của Hạ Minh Sầm di chuyển lên xuống, khó khăn nói: “Bỏ anh ở đó một mình.”

Dụ Ấu Tri ngữ khí rất nhẹ: “Không phải có Tịch Gia ở cạnh anh sao?”

Hạ Minh Sầm nén giọng hỏi vặn lại: “Cái gì mà Tịch Gia ở cùng anh? Liên quan gì đến cô ta, trái lại là em, sau khi rời xa anh vẫn liên lạc với Hạ Minh Lan, em giải thích sao đây?”

Không phải anh không hiểu lý lẽ, nếu như sau khi kết thúc một đoạn tình cảm, chọn tiếp đón một đoạn tình cảm mới là chuyện rất bình thường, mà người đã kết thúc ở đoạn tình cảm trước đó không có quyền gì để xen vào.

Nhưng vẫn không chấp nhận được.

Không cam tâm xen lẫn cả cố chấp, bọn họ trải qua cùng nhau nhiều như vậy, tự nghiệm thấy đã đi qua rất nhiều lần “đầu tiên”, đến nay vẫn còn bị quá khứ dằn vặt, mà con người này làm sao có thể dễ dàng quên như thế, tìm một người mới bước vào một đoạn tình cảm.

Dựa vào cái gì chứ.

Dụ Ấu Tri thành thật nói: “Mấy năm nay đúng là em vẫn giữ liên lạc với anh ấy. Nếu như không phải là anh Minh Lan ủng hộ em, vậy ngay cả thi đại học em cũng thi không nỗi.”

Đáy mắt Hạ Minh Sầm tối sầm lại.

Mấy năm không có anh, anh không muốn nghe những điều đó, bèn cắt ngang lời: “Nói cho anh biết lý do mà em đính hôn cùng anh ta.”

Dụ Ấu Tri mím môi: “Anh đừng hỏi được không?”

Hạ Minh Sầm: “Được, vậy anh hỏi câu khác, em và anh ta là giả đúng không?”

Dụ Ấu Tri nghiêng đầu.

Nói không nên lời.

Anh khó chịu như vậy, dù thế nào đi nữa cô cũng không thể nói bừa một lời nói dối được.

Hạ Minh Thần không ép cô, lông mày giãn ra, tự đưa ra kết luận: “Vậy anh xem như là em ngầm thừa nhận rồi.”

Sau đó anh mím khóe môi rất nhẹ, ngước mắt nhìn trăng, giọng điệu bình tĩnh, xen lẫn chút vui mừng khó tả.

“Lúc trước là em đề cập đến chuyện chia tay thì sao, nhiều năm như vậy, không phải em cũng giống anh, không quên được anh sao? Chúng ta hòa nhau.”

Ánh trăng trong sân vườn ngày càng dày đặc, kể từ khi gặp lại đến nay thì đây là lần nói chuyện lâu nhất của họ, không liên quan đến công việc, cũng không nghĩ một đằng nói một nẻo, càng không có cãi vã.

Tham Khảo Thêm:  Chương 342: Tru Tâm Cổ Chung

Lúc nào cũng có người đi ngang sân vườn, cho nên giữa hai người từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách, thoạt nhìn giống như một đôi nam nữ trẻ chỉ đơn thuần ngồi nói chuyện dưới trăng.

Vậy nhưng khi nói đến chuyện lúc trước, họ đã ngầm ăn ý tránh được khoảng thời gian nhạy cảm ấy.

Không ai quên cả, nhưng ai cũng không muốn nhắc đến.

Không bao lâu, Hạ Minh Sầm bị ông cố gọi vào nói chuyện, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện hôm nay anh và Dụ Ấu Tri cùng nhau đến đây.

Trước khi lên lầu, anh dặn dò Dụ Ấu Tri một câu: “Tay của ông cố rất khỏe, nhỡ như lại bị tát, em nhớ chuẩn bị giúp anh túi đá chườm tiêu bầm.”

Dụ Ấu Tri thở dài, không biết nói gì, không an tâm hỏi: “Ông cố có biết nguyên nhân hôm nay anh Minh Lan không đến được không?”

Hạ Minh Sầm nhướng mày: “Vậy còn phải xem Hạ Minh Lan thông minh đến mức nào rồi.”

Nói xong thì lên lầu.

Lúc này ở Lệ Thành, Hạ Minh Lan vốn đã nói cấp dưới liên lạc với ông cố, nói bản thân vì lí do công việc không thể đến được, thay đổi thời gian cùng vợ chưa cưới đến thăm ông.

Kết quả là khi cấp dưới đang nối điện thoại để truyền đạt lại thì biết được Dụ Ấu Tri đã đi Hàng Châu rồi, vả lại còn là đi cùng Hạ Minh Sầm.

Trong điện thoại, ngữ khí của cấp dưới do dự, Hạ Minh Lan trầm mặc một lúc lâu, bỗng dưng cười hai tiếng, thay đổi lời căn dặn: “Tôi biết rồi, cậu nói với ông cố một tiếng, không thay đổi thời gian nữa, tôi giải quyết công việc xong sẽ đến đó một chuyến.”

Lúc này khách trong nhà họ Hạ đã về không ít, Dụ Ấu Tri trở về phòng cho khách của mình, nếu như tối nay không nói chuyện của cô, cô định đi tắm rồi ngủ luôn, còn lại đợi sáng mai tỉnh ngủ rồi nói.

Trong phòng cho khách ngoài đồ gia dụng và giường nệm thì chẳng có thứ gì, ở đây cũng không phải khách sạn, không thể thứ gì cũng được chuẩn bị sẵn được.

Cô chỉ có thể tìm người giúp việc yêu cầu một số vật dụng vệ sinh cá nhân.

Người giúp việc khách khí hỏi cô tối nay có muốn tắm rửa không, nếu như tắm xong thay quần áo, sau khi thay xong có thể đưa cho họ, trong nhà có máy giặt sấy, giặt xong ngày mai đã có thể mặc rồi.

Dụ Ấu Tri nhớ tới lúc chiều Hạ Minh Sầm có nói với cô đã chuẩn bị quần áo cho cô thay rồi.

Hạ Minh Sầm vẫn đang trong phòng sách của ông cố, không ở phòng, vừa lúc có thể sang phòng anh để tìm.

Nhà họ Hạ có rất nhiều phòng, nhưng phòng cho khách và phòng người nhà được phân chia rất rõ ràng, khu vực phân bố phòng cũng không giống nhau, phòng cho khách là ở phía nam của dãy hành lang, nếu như muốn đi đến phòng của Hạ Minh Sầm, phải đi ngang qua sảnh lớn giữa nhà.

Nhưng ngay lúc cô dự định đi qua sảnh chính thì ở sảnh lại có người.

Là cô gái trẻ lúc nãy ở bàn ăn có vẻ mặt lo lắng, và còn có một người đàn ông không có mặt ở bàn ăn, vì vậy Dụ Ấu Tri cũng không biết anh ấy là ai.

Người đàn ông thân hình cao lớn, mặc bộ vest ba mảnh ngay thẳng, mặt mũi anh tuấn lạnh lùng, khí chất thực sự rất nổi bật.

Thứ duy nhất không hợp với anh ấy chính là khuôn mặt tái nhợt lúc này, cũng như giọng điệu yếu ớt và buồn bã ấy.

Hai người hình như đang cãi nhau.

Chắc là chú của Hạ Minh Sầm, sở dĩ trông yếu ớt như vậy, có lẽ là vì đã quỳ cả một ngày.

Dụ Ấu Tri không nỡ nhìn nhất là khi những đứa con cưng của trời này bộc lộ dáng vẻ yếu ớt, sự tương phản đó thật sự quá mãnh liệt, khiến người ta muốn cứng rắn cũng không được

Hai người này cãi nhau không lâu, chính vì cảm thấy đau lòng thay cho đối phương mà rất nhanh đều đã chịu thua, sau đó người chú ôm bạn gái của mình vào lòng, ôn nhu hỏi: “Hôm nay anh không ở bên em, có sợ không?”

Dụ Ấu Tri vội vã thu hồi ánh mắt bất lịch sự này.

Quấy rầy người ta thì không tốt, Dụ Ấu Tri không trực tiếp đi qua sảnh giữa nhà mà đi đường vòng xem có cách nào khác để đến phòng Hạ Minh Sầm không.

Trong lúc tìm đường có gặp mấy người giúp việc đang bưng ga giường mới, Dụ Ấu Tri bèn hỏi bọn họ đường đi, người giúp việc tình cờ cũng đi tới đó nên dẫn cô đi một vòng qua sảnh chính.

Người giúp việc rất nhiệt tình: “Tôi giúp cô tìm nhé?”

“Không cần đâu, tôi tự tìm là được rồi.” Dụ Ấu Tri mỉm cười: “Hôm nay vẫn có người muốn đến đây ở sao? Tối như vậy rồi mà còn trải giường.”

“Không phải, đây là chuẩn bị cho ông Hạ Chương, ngày mai ông ấy sẽ đến, ông cụ bảo chúng tôi thu dọn một chút.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 110: 110: Thiên Sứ Này Hình Như Có Chút Biến Thái! 10

Tiếp đó người giúp việc mở cửa phòng, chuẩn bị thu dọn phòng.

Dụ Ấu Tri có chút tò mò với phòng của Hạ Chương, chủ động đề nghị giúp đỡ. Người giúp việc từ chối, cô cũng không rời đi, rồi đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng đưa chiếc khăn lau hay thứ gì đó.

Sau khi kết hôn, Hạ Chương thỉnh thoảng về ở với ông cụ một thời gian, nên trong phòng cất giữ rất nhiều đồ đạc cá nhân.

Đồ vật linh tinh cũng rất nhiều, có thứ thì tùy ý đặt, còn có một số được đặt trong hộp.

Có người giúp việc mới đến, cảm thán nói: “Đồ ở đây nhiều quá, đêm nay thu dọn có hết không chứ?”

Người giúp việc cũ tương đối hiểu rõ, cười rồi giải thích: “Ông Hạ Chương là một người hoài niệm quá khứ, ảnh với bạn gái thuở mới yêu nhau không nỡ bỏ, để ở nhà thì sợ bà chủ thấy nên để ở nhà cũ đây.”

“Vả lại ở đây chưa được tính là nhiều đâu, mấy năm trước ông cụ bảo tôi dọn dẹp một hồi, cái gì mà nhật ký công việc của mười mấy năm trước đó, còn có hình ảnh chụp chung cùng đồng nghiệp và một số vật dụng cá nhân lúc trước, hồi mà còn làm ở viện kiểm sát đều để ở đây, ông cụ bảo ông ấy sắp xếp vứt đi, ông ấy không nỡ, đành nhờ tôi giấu giúp ở phòng tiện ích bên đó.”

Người giúp việc mới không nói nên lời: “Nhà này lớn như vậy mà ông cụ vẫn quản được trong mỗi phòng đồ đạc có nhiều hay không sao?”

“Không phải quản đồ có nhiều hay không, ông cụ chỉ là thấy cháu nội của mình tính cách không quả quyết, cứ nghĩ về quá khứ, ai da, một người luôn nghĩ về quá khứ, bây giờ làm sao có thể sống tốt được chứ? Trong dịp tết Nguyên Đán cô cũng thấy rồi, quan hệ của ông Hạ Chương và phu nhân…”

Một người giúp việc ở đây bấy nhiêu năm, quả thật so với bất cứ ai khác càng hiểu rõ tình hình trong nhà chủ hơn.

Người giúp việc thường thích thảo luận mấy câu chuyện phiếm về gia đình chủ, tất nhiên họ cũng biết rằng cô Dụ được ông Hạ Chương nhận nuôi từ khi còn nhỏ và có mối quan hệ không rõ ràng với hai đứa con trai của ông.

Sau này cô Dụ dù có gả cho con trai nào thì ông Hạ Chương vẫn sẽ là bố chồng của cô, sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà với nhà họ Hạ nên họ không tránh né gì việc trò chuyện với cô.

Dụ Ấu Tri nghe một lát đã rời đi, nhóm người giúp việc tiếp tục dọn dẹp phòng.

Sau khi cô rời đi không có đến phòng Hạ Minh Sầm, cũng không về phòng của mình, mà đi dạo loanh quanh.

Là người ngoài, thật sự rất khó để nghe ngóng phòng tiện ích ở đâu, nên chỉ có thể tìm kiếm ngẫu nhiên trong căn nhà này để xem mình có gặp may mắn hay không.

Phòng ở nhà cũ rất nhiều, hành lang cũng nhiều, đi tới đi lui lại đến một dãy hành lang vắng vẻ.

Cuối đường chỉ có một gian phòng, cô nghĩ có lẽ là nó.

Phòng tiện ích thường không được bố trí ở nơi dễ thấy trong nhà, vì để tránh bị khách nhìn thấy.

Bước đến cửa phòng, cô chạm vào tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng xoay. Nó không quay.

“… ”

Dụ Ấu Tri thở dài thất vọng, rõ ràng là đã bị khóa.

Không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, cô cúi xuống quan sát lỗ khóa, muốn xem đó là loại khóa gì, liệu có thể mở được mà không cần chìa khóa hay không.

Nhà cũ đã có từ lâu, khóa cửa đều cũ hết, lỗ khóa to, hiệu quả chống trộm không bằng khóa mới hiện tại.

Có lẽ có thể sử dụng dây kẽm chăng? Đang lúc nghĩ về điều đó, bất thình lình sau lưng truyền đến một giọng nói đè nén lại trầm thấp: “Cô đang làm gì vậy?”

Dụ Ấu Tri nhất thời sợ đến mức toàn thân cứng ngắc, trái tim đột nhiên ngừng đập, sỡ hãi tột độ đến cả nói cũng nói không được, chắc chắn không dám xoay người lại.

Bị người ta phát hiện lén lút đứng trước cửa phòng tiện ích nhà người ta, làm sao để giải thích đây?

Lúc này, có người đến nắm lấy đôi vai đã cứng ngắc của cô, quay mặt về phía cô.

“Bị dọa cho ngốc rồi hả?”

Khuôn mặt quen thuộc, tiếng nói quen thuộc, Dụ Ấu Tri chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như trong phút chốc này.

May quá, là anh.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mọi nỗi sợ hãi trong cô biến thành tức giận, cô nghiến răng giơ nắm đấm, đấm anh một cái để trút giận.

“Anh, anh bị bệnh à! Anh bị bệnh rồi hả Hạ Minh Sầm!”

Ai nói nắm đấm của phụ nữ làm bằng bông, Hạ Minh Sầm đau đớn, nhưng anh cũng biết cô sợ nên không phản kháng, miễn cưỡng nhận vài cú đấm của cô.

Đấm mấy phát, Dụ Ấu Tri cuối cùng đã bình tĩnh lại rồi dừng dùng bạo lực với anh.

Hạ Minh Sầm cúi đầu nhìn, thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, có chút dở khóc dở cười nói: “Sao em không rút kinh nghiệm một chút nào vậy, sợ xem phim kinh dị lại cứ xem, sợ ma còn ở đây làm trộm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: Sư Huynh Đệ Nói Chuyện 2

Dụ Ấu Tri mím môi, giả ngốc: “Ai là kẻ trộm?”

Hạ Minh Sầm day day môi: “Anh không có mù.”

“..”

“Em đứng trước cửa phòng tiện ích làm gì vậy?”

Hóa ra đúng là phòng tiện ích.

“Em vừa nghe người giúp việc nhà anh nói rằng chú Hạ có giữ lại một số bức ảnh tập thể khi ông ấy làm việc ở viện kiểm sát trong này.” Cô dừng lại rồi nói: “Em muốn xem những bức ảnh tập thể đó, có lẽ bố em có trong đó.”

“Vậy em cứ gọi người giúp việc lấy chìa khóa mở phòng không phải là được rồi sao?’

Du Ấu Tri r3n rỉ: “… Dù sao em vẫn là người ngoài, vào phòng tiện ích có chút kỳ lạ.”

Hạ Minh Sầm cảm thấy mắc cười: “Em ở trước cửa phòng tiện ích làm kẻ trộm không kì lạ sao?”

Có thể thôi gán cô làm kẻ trộm được không, cô ấy không quan tâm đ ến vàng bạc trang sức của gia đình anh, vả lại có tên trộm nào sẽ đến phòng tiện ích để trộm đồ chứ.

Dụ Ấu Tri trong lòng thầm oán, ngoài miệng thì bỏ qua: “Bỏ đi, trên cửa có khóa, em cũng không vào được.”

“Được rồi, đợi đó, anh giúp em đi lấy chìa khóa.”

Hạ Minh Sầm xoay lưng, trở lại ngã ba hành lang định rẽ nhưng chợt nhìn thấy một cái bóng phóng to dưới ánh đèn, anh co con ngươi, mím môi lùi lại.

Dụ Ấu Tri thấy anh trở lại, khó hiểu: “Sao đó?”

“Có người đến.”

Ai lại không có việc mà đến phòng tiện ích chứ, Dụ Ấu Tri phỏng đoán: “Là người giúp việc nhà anh đó.”

Không cần nghĩ cũng có thể đoán được người giúp việc sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cô và Hạ Minh Sầm ở đây.

Một nam một nữ ban đêm chạy vào góc này, có thể làm được chuyện gì tốt.

Hơn nữa, mọi người trong gia đình này đều biết về mối quan hệ của cô và Hạ Minh Sầm

Dụ Ấu Tri vẫn đang tìm cách đối phó, Hạ Minh Sầm đã đi trước một bước áp sát cô trên tường.

Cô muốn đẩy anh ra: “Này!”

Vốn dĩ sẽ bị người khác hiểu lầm, bây giờ càng khó nói hơn nữa, anh đang làm gì vậy?

Người đàn ông vẫn bất động, chống tay vào tường, cúi đầu cho cô hai lựa chọn.

“Bị người ta bắt gặp ở đây với anh, hoặc bị bắt tại trận vì tội trộm cắp, em chọn một cái.”

Dụ Ấu Tri kinh ngạc trợn to mắt.

Lại là chọn một trong hai chết tiệt này, sao anh có thể đe dọa cô như vậy.

Lần này Dụ Ấu Tri thẳng thắn mặc kệ, mỗi lần thỏa hiệp với tiểu thiếu gia, anh sẽ chỉ càng ngày càng kiêu ngạo, sau này lại tiếp tục như thế.

Cô vùng vẫy mạnh hơn một chút: “Anh không biết xấu hổ sao! Buông em ra!”

Hạ Minh Sầm chẳng những không buông, ngược lại còn dõng dạc nói: “Anh không biết xấu hổ lẽ nào em biết sao? Phải gả cho anh của anh, làm chị dâu của anh, xem như tất cả những chuyện xảy ra giữa chúng ta lúc trước đều không tồn tại thật sao?”

Dụ Ấu Tri: “…”

Tiếp đó cô nghe thấy một hồi những tiếng bước chân hoảng hốt rời đi.

Xem ra bọn họ bị dọa sợ bỏ chạy rồi.

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng vừa tuyệt vọng nghĩ, giờ thì hay rồi, càng thêm xác nhận chuyện cô và Hạ Minh Sầm ngoại tình.

Anh Minh Lan thảm thật, hôm nay vô cớ bị báo cảnh sát thì không nói, còn bị đội một chiếc nón xanh(*) to tướng.

(*)Đội nón xanh đồng nghĩa với bị cắm sừng.

“Lời lúc nãy anh học được từ chương trình truyền hình nào vậy?” Dụ Ấu Tri trừng mắt nhìn anh, nói: “Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, sau này anh có còn mặt mũi quay lại không?”

“Mấy lời nói này mà cũng cần phải học sao?” Hạ Minh Sầm dửng dưng.

Cô càng tức giận: “Cái em đang nói đến là cái này sao!”

“Anh quan tâm đ ến trọng tâm của em làm gì?” Hạ Minh Sầm hạ thấp ánh mắt nhìn, mím môi nói: “Anh là muốn khiến mọi người biết, anh và em vẫn còn tình cảm.”

Con ngươi của Dụ Ấu Tri phút chốc trợn to.

Con người này đúng là có bệnh mà.

Sao cô có thể vẫn còn tình cảm với anh chứ, cô cũng có bệnh rồi.

Anh bình tĩnh nói: “Không nói với anh nguyên nhân em và Hạ Minh Lan đính hôn, vậy thì hãy để Hạ Minh Lan đội nón xanh vậy.”

Dụ Ấu Tri nghiến răng đáp lại anh: “Vậy thì anh cũng phải đội chiếc nón này mãi mãi đó mà.”

Hạ Minh Sầm híp mắt lại, nói: “Được rồi, danh tiếng không còn nữa, anh yêu cầu chút bù đắp từ em cũng không có gì quá đáng.”

Dụ Ấu Tri vội vã phản bác: “Anh vẫn còn mặt mũi để đòi em bù đắp, rõ ràng là tự mình làm…”

Nói còn chưa dứt lời, anh chống tay lên tường, hướng về phía cô, cúi xuống hôn cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.