Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 588



Chương 588:

 

Thuận nước đẩy thuyền, tội gì lại không làm.

 

Đẳng nào Lâm Thu Linh và nhà họ Đường cũng nhiều tiền lắm của, một viên đá Bình An thì có sá gì.

 

“Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ nhiều”

 

Lâm Đăng Phi chớp chớp hai mắt, vui vẻ không để đâu cho hết: “Cảm ơn mẹ đã tặng món quà này cho con nhé.”

 

“Con cũng có quà tặng cho mẹ này” Lâm Đằng Phi lại lôi chuỗi hạt châu ra cho dì bảy họ Lâm đeo vào: “Mẹ hãy đeo nó thật cẩn thận nhé, không được tháo xuống đâu đó”

 

“Đừng đụng vào lệp Phi lại lên tiếng, chuỗi Phật đó là thứ anh vơ vét được ở chợ đồ cổ, nó được làm bằng gỗ lim vàng chính gốc, giá cả tính bằng vàng.

 

“Cái tên tài xế này, anh ngậm cái miệng lại được không vậy?

 

Lâm Đằng Phi gào lên với Diệp Phi: “Tôi tặng quà cho mẹ tôi mà anh ở đó chen miệng vào làm quái gì?”

 

“Món quà này tuyệt lắm.” Dì bảy họ Lâm ngắm nghía vài lần rồi sung sướng giơ ngón tay cái với con trai mình: “Con trai mẹ đã trưởng thành rồi này”

 

“Được, mẹ tuyên bố mẹ sẽ chính thức nhận chuỗi Phật này, cho nó cơ hội được tỏa sáng”

 

Diệp Phi không nói gì, sao hai người này lấy đồ của người ta mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, đã thế bọn họ còn tỏ thái độ như thể mấy món đồ đó được chọn là một vinh hạnh vậy?

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: Thân thế

 

Anh lạnh giọng nói: “Đặt đồ xuống”

 

“Đặt cái gì xuống cơ?” Dì bảy họ Lâm lập tức gắt lên: “Mẹ con tôi đang thể hiện tình cảm với nhau, tặng quà cáp cho nhau thì liên quan quái gì tới cậu mà nói?”

 

Diệp Phi hờ hững lên tiếng: “Mấy món đó không phải là đồ của Đường Nhược Tuyết…”

 

Dì bảy họ Lâm ngắt lời Diệp Phi: “Không phải đồ của Đường Nhược Tuyết thì cũng là đồ của Lâm Thu Linh thôi, chị †a là chị ruột tôi nên đồ của chị ta cũng là đồ của tôi chứ gì”

 

“Hơn nữa cậu chỉ là một thằng tài xế thôi, xen vào lắm chuyện lắm việc vậy nhỉ?”

 

Dì bảy họ Lâm hùng hổ nói: “Lo lái xe cho đàng hoàng đi”

 

Trước mặt toàn xe là xe, bọn họ sắp lên cầu nữa nên Diệp Phi không muốn cãi nhau rồi xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, †ạm thời anh im lặng không thèm lên tiếng nữa, chờ về đến biệt thự Hoa Đào số một rồi tính sổ với bọn họ sau.

 

“Tài xế, anh lái xe thế này là không được đâu, chậm quá thể đáng”

 

Ba phút sau, xe chạy lên cầu lớn của Trung Hải thì Lâm Đằng Phi chợt lên tiếng: “Với cái tốc độ này thì khi nào mới về đến biệt thự Hoa Đào số một được?”

 

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ngắm nghía viên đá Bình An được một lát thì ánh mắt cậu †a lại chuyển sang tai lái, “Anh né sang một bên đi, dừng xe lại.” Cậu ta giơ ngón tay chỉ sang lề đường.

 

Diệp Phi bình tĩnh hỏi lại: “Dừng lại làm cái gì”

 

“Dừng xe lại, anh bước xuống đi để tôi lái cho”

 

Lâm Đằng Phi bắt đầu hào hứng lên: “Tôi sẽ cho anh mở mang kiến thức, cho anh biết thế nào là tay lái lụa đỉnh cao”

 

Diệp Phi từ chối ngay không hề do dự: “Xin lỗi nha, tôi không thể đưa chiếc xe này cho cậu lái được”

 

“Cậu nói cái gì?” Thấy Diệp Phi không chịu, dì bảy họ Lâm lập tức nổi giận: “Đây là xe của nhà họ Đường, xe của công ty Đường Nhược Tuyết, liên quan quái gì đến một tài xế như cậu?”

 

“Hơn nữa, chúng tôi với Đường Nhược Tuyết có quan hệ huyết thống, người ngoài như cậu thích chen miệng vào không hả?”

 

“Dừng xe lại để cho con trai tôi lái, thứ tài xế rách nát như cậu thì có tư cách gì lái chiếc xe tốt thế này?” Dì bảy họ Lâm chơi trò cả vú lấp miệng em: “Cứ căn nhän ở đó nữa thì tôi về nhắn Đường Nhược Tuyết đuổi việc cậu luôn đấy biết không”

 

Diệp Phi sắp mất hết kiên nhãn rồi: “Đường xá Trung Hải cực kì phức tạp, hai người không quen đường nên dễ gặp phải sự cố ngoài ý muốn”

Tham Khảo Thêm:  Chương 623

 

Xe đến gần cầu lớn Trung Hải, đây là một cây cầu có tuổi tác khá lớn, đâu đó tám mươi năm. Tuy đã có tuổi rồi nhưng nó vẫn còn cực kỳ vững chắc, là kiến trúc tiêu biểu của Trung Hải.

 

Nên ngày nào cũng có rất nhiều xe cộ băng qua cây cầu này, khách du lịch đến từ nơi khác cũng chạy tới đây để chụp ảnh.

 

Diệp Phi đạp phanh xe, thả chậm tốc độ lại.

 

“Xảy ra sự cố ngoài ý muốn còn đỡ hơn là cái loại rùa đen rụt đầu như anh” Lâm Đăng Phi hừ lạnh: “Hơn nữa xảy ra sự cố cũng có cái gì ghê gớm đâu, một cuộc điện thoại là xong ngay ấy mà”

 

“Mẹ tôi quen thân với Dương Diệu Đông, Sở trưởng Sở Y tế của Trung Hải này lắm” Cậu ta bắt đầu vênh mặt lên: “Ở Trung Hải này, chỉ cần ông ấy ra mặt thì chuyện gì cũng được giải quyết hết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.