Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1546



Chương 1546:

Vì vậy, cô từ bên trong đám người đi lên: nh là ai?”

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng hỏi: “Thế giới rộng lớn thế này mà còn biết cả tên tôi, anh cố ý đúng không?”

“Tôi cố ý đấy!”

Người đàn ông đen gầy kia không hề che giấu ý đồ của mình, từ trong ngực áo lấy ra một cái tẩu đã được châm, hút một ngụm rồi nhả ra một làn khói: “Vừa rồi là tôi cố ý đâm vào xe của cô đấy”

“Ông Miêu có nhờ tôi nói với cô rằng nhà họ Miêu và nhà họ Đường luôn là nước sông không phạm nước giếng. Cho nên là tốt nhất cô Đường đừng xen vào chuyện của người khác”

“Tháng sau mở phiên tòa xét xử tại Cảng Thành, hi vọng một nhân chứng như cô Đường sẽ không xuất “Nếu không, cậu Miêu sẽ phải vào tù, cô cũng sẽ không được yên đâu”

hẳn lại nhả ra một làn khói về phía mọi người: “Tổng giám đốc Đường có hiểu ý của tôi không?”

“Không hiểu, tôi cũng không muốn hiểu”

Đường Nhược Tuyết cười lạnh: “Quay về thì nói với ông Miêu rằng, tôi là một nhân chứng đã chứng kiến vụ án, tôi phải có nghĩa vụ khai báo trước tòa”

“Mặc kệ cho các người muốn làm cái gì thì làm, muốn dùng thủ đoạn gì thì dùng. Dù sao thì vào tháng sau, tôi cũng sẽ đúng giờ mà xuất hiện ở Cảng Thành để làm chứng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7

“Đã là tội phạm, thì phải bị trừng trị nghiêm khắc bởi pháp luật”

Giọng nói của Đường Nhược Tuyết như trầm xuống.

Người đàn ông đen gầy kia ngoài thì vẫn tươi cười nhưng bên trong đã cực kì tức giận: “Nói như vậy thì cô Đường đây không muốn uống rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt sao?”

“Các người cũng không xứng để tôi uống rượu phạt đâu”

“Tóm lại là, tháng sau, không ai có thể ngăn cản tôi tham dự phiên tòa ở Cảng Thành”

Sắc mặt của Đường Nhược Tuyết rất khó coi, liếc nhìn người kia: “

hôm nay ai đâm hỏng xe của tôi, chờ cảnh sát giao thông đến đây r bồi thường đi”

“Được rồi, cô Đường đã kiên quyết như vậy thì tôi cũng không nhiều lời với cô nữa”

òn nữa, nộp tiền Người đàn ông đen gầy ấy lại nhếch miệng cười: “Cơ mà, tôi sẽ chống mắt lên xem cô còn có thể tỏ ra mạnh mẽ đến cùng không, nhớ đừng có mà hối hận giữa chừng đấy”

Đường Nhược Tuyết lại lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ hối hận”

Người đàn ông đen gầy kia cũng không nói thêm cái gì nữa, nhả thêm mấy ngụm khói nữa rồi mới lên xe rời đi.

Cao Tịnh không khỏi lên tiến có thể cho hẳn ta đi dễ dàng vậy?”

òn chưa đưa tiền bồi thường nữa, sao cô Mười mấy bảo vệ vạm vỡ vây quanh đi đến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 68: Của Tôi

“Miêu Bá Quang mà muốn đi rồi thì thần cũng không ngăn cản được hản ta”

Người đàn ông đen gầy đó lại phun ra một làn khói đặc, từ chối cho ý kiến.

Hắn liếc nhìn vệ sĩ của nhà họ Đường, tốc độ không hề vẫn không hề giảm xuống Cao Tịnh ra l “Bắt lại!”

Mười mấy vệ sĩ mang theo sát khí mà bước tới. Nhưng chỉ vừa mới tiến lên vài bước, không ai có thế tiến lên tiếp nữa, ngã hết xuống đất.

Họ cố gắng vùng dậy, giấy giụa để đứng lên nhưng cả người đều không còn chút sức lực nào cả, cuối cùng là nằm bất động trên mặt đất.

Sắc mặt của mấy người Đường Nhược Tuyết thay đổi đáng kể.

“Tổng giám đốc, trong tẩu của hẳn ta có độc!”

Một vệ sĩ của nhà họ Đường phản ứng rất nhanh: “Cô mau vào trong xe đi!”

Anh ta vừa mới dứt lời thì cả người cũng bủn rủn, vẻ mặt đây đau đớn mà ngã trên mặt đất.

Mấy người khác cũng đều giống như vậy, sắc mặt đen lại rồi từ từ ngã xuống đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.