Edit: Mây
Điền Trà bị Tưởng phóng hôn gần như thở không nổi.
Hơn nữa…… Anh thế mà lại kéo cổ áo của cô xuống thấp một chút, cắn một phát vào bả vai cô.
Khiến cho cô đau đến mức suýt bật khóc.
Khi Tưởng Phóng nghe thấy Điền Trà hừ một tiếng kêu đau thì tinh thần mới quay trở lại, vội vàng trấn an cô, dùng ngón tay vuốt ve khóe mắt đỏ bừng của cô, liên tục hôn lên một cách nhẹ nhàng.
Hai người ôm nhau, chính xác hơn mà nói, là Tưởng Phóng ôm bế Điền Trà, còn Điền Trà chỉ có thể dựa vào anh.
Sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, anh mới thả cô xuống.
Bởi vì nụ hôn mãnh liệt và triền miên vừa rồi, bây giờ trong miệng Điền Trà cũng đều là mùi rượu, cô ngửa đầu, chớp mắt nhìn người đàn ông khẽ mím môi ẩn nhẫn kiềm chế, thế mà lại có chút hiểu hỏi anh: “Anh…… Rất khó chịu à?”
Tưởng Phóng ngẩn người, tìm từ ngữ thích hợp, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp nói: “Cũng tạm.”
Điền Trà cắn môi, cũng hơi xấu hổ, lúng ta lúng túng nói: “À.”
“Vậy em,” cô thở ra một hơi, mới chậm rãi nói: “Đi cho pha cho anh một ly nước mật ong, anh nghỉ ngơi trước đi!”
Lúc cô chuẩn bị đi thì Tưởng Phóng giữ chặt lại, khẽ thở dài: “Không cần, anh không sao.”
Rèm cửa ở phòng khách trong nhà được đóng kín lại, anh không hề e dè, kéo cô đến ghế sofa bên kia, ôm người lên, để Điền Trà ngồi trên đùi anh, cứ như vậy ôm cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Phóng Phóng,” Dường như là Điền Trà sợ quấy rầy đến anh, giọng nói cực nhẹ, còn mang theo một chút hương vị ngọt ngào khó tan, mềm mại nói: “Lúc nào anh đi thăm bà nội, đưa em đi cùng có được không?”
Cơ thể của Tưởng Phóng hơi cứng đờ, sau khi im lặng một lúc thì trả lời: “Được.”
Hai người ở trong phòng khách ôm nhau rất lâu, lâu đến mức cuối cùng Điền Trà cũng dựa vào trong lòng anh ngủ thiếp đi, Tưởng Phóng mới đứng dậy, ôm cô đi về phòng.
Thay vì bế cô đến phòng ngủ mà cô thường ở kia, thì lại đặt cô nằm ở trên giường mình.
Anh cứ như vậy ngồi dựa vào giường, ngắm nhìn cô.
Tựa như là bảo bối quý báu nhất của mình.
Nửa đêm Điền Trà khát nước, tỉnh dậy muốn xuống giường đi uống nước, kết quả vừa xoay mặt đã nhìn thấy Tưởng Phóng vẫn còn mặc bộ quần áo của ban ngày, nửa người dựa vào bên giường ngủ thiếp đi.
Tất cả chăn điều hòa đều ở trên người cô, ở bên chô anh không có gì cả.
Điền Trà vốn dĩ đã không tỉnh táo lắm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cô mở to hai mắt, xuyên qua ngọn đèn bàn nhỏ còn đang sáng, nhìn Tưởng Phóng đang ngủ, nhìn đến mức gần như si mê.
Cô gái chậm rãi ngồi dậy thật cẩn thận, cô kéo chăn, chia cho anh một nửa.
Ngay một giây trước khi cô xuống giường muốn đi uống nước, Điền Trà lại quay đầu lại, nhìn anh vài giây, sau đó lập tức khom lưng tiến lại gần, chạm vào đôi môi mỏng của anh vô cùng cẩn thận trong chớp mắt.
Cô chỉ là hôn trộm anh một cái.
Nhưng Điền Trà không bao giờ ngờ được, một chút động tĩnh cũng sẽ đánh thức được anh.
Khi cô còn chưa kịp lùi lại, Tưởng Phóng đã mở mắt ra, trong con ngươi tối màu của người đàn ông xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lập tức duỗi tay ra giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Điền Trà thoáng cái đã trực tiếp nằm sấp vào trong lòng anh, chẳng những không có lùi lại được, mà ngược lại khoảng cách lại càng thêm gần anh hơn.
Giọng của Tưởng Phóng mang theo một chút khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, và hơi lười biếng thấp giọng gọi cô: “Trà Trà……”
Điền Trà có chút hoảng hốt chớp chớp mắt, tim đập thình thịch gần như muốn nhảy từ trong lồng ngực ra, cô căng thẳng lắp bắp nói: “Em…… Em không có…… Không phải…… Em chỉ là……”
Em nói hai ba lần cũng chưa nói ra được, Tưởng Phóng hơi nâng người lên, đồng thời giữ chặt cái ót cô, chặn miệng cô.
Bả vai Điền Trà khẽ run lên, nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi không ngừng run rẩy.
Anh ôm cô trở mình, đặt cô gái ở dưới người, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không thu lại được.
Nửa đêm, hai người lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng quần áo Điền Trà sắp bị lột ra, Tưởng Phóng mới dừng tay lại.
Chẳng qua, cuối cùng vẫn là động tay.
Hai người trao cho nhau.
–
Bởi vì ảnh hưởng của chuyện hủy hợp đồng, danh tiếng của Tưởng Phóng xoay chuyển trở lại một chút, nhưng trước kia anh đã bị bôi đen nên hình tượng của anh đã khắc sâu trong lòng đại đa số mọi người, muốn thay đổi ấn tượng của những người khác đối với hắn, vẫn là rất khó khăn.
Tưởng Phóng lựa chọn ký với công ty của Cung Tình, cũng do người đại diện của Cung Tình là chị Dĩnh dẫn dắt.
Có một ngày bỗng nhiên Cung Tình gọi điện thoại tới, hỏi Tưởng Phóng có muốn đóng phim cổ trang hay không.
Tưởng Phóng nói chưa từng đóng, nhưng có thể thử xem.
Cung Tinh đã xác định muốn đóng vai nữ chính lập tức đề cập với đạo diễn và nhà sản xuất một tiếng, nói kỹ thuật diễn của Tưởng Phóng rất tốt, hơn nữa cô cũng đã từng hợp tác với anh, có sự ăn ý, hy vọng đạo diễn và nhà sản xuất có thể suy xét đến anh một chút.
Cuối cùng đạo diễn và nhà sản xuất bên kia trả lời Cung Tình là, đồng ý để Tưởng Phóng đến thử vai, nhưng cuối cùng nếu không vượt qua được, có thể dùng anh hay không, còn phải xem biểu hiện của anh như thế nào.
Ngày Tưởng Phóng đến thử vai, đạo diễn Nguyễn Lê phụ trách bộ phim được cải biên từ tiểu thuyết cổ đại cùng tên《 Bán sinh linh》đã cố ý mời tác giả nguyên tác cũng là tổng biên kịch của bộ phim này là Lâm Hòa cùng nhau lựa chọn vai nam chính.
Ngay khoảnh khắc Lâm Hòa nhìn thấy Tưởng Phóng, vẻ mặt của cô ấy hơi ngẩn ngơ, bởi vì khí chất lạnh lùng trên người Tưởng Phóng, thật sự phù hợp với thiết lập của vai nam chính.
Rồi sau đó vài người bảo Tưởng Phóng thử hai phân đoạn, một đoạn là cảnh lần đầu anh và nữ chính Sương Linh gặp nhau, một đoạn là cảnh cuối cùng anh gặp Sương Linh trước khi anh sắp phải xuất chinh ra chiến trường.
Tưởng Phóng rất quý trọng cơ hội lần này, trước khi tới đã cẩn thận nghiền ngẫm đủ các loại diễn biến tâm lý của nam chính ở nhà, thậm chí còn lén gặp mặt Cung Tinh để đối diễn.
Cho nên kết quả thử vai lần này của anh tốt hơn ngoài dự kiến.
Không chỉ sử dụng kỹ thuật diễn thuyết phục đạo diễn và nhà sản xuất, ngay cả tác giả nguyên tác cũng nói, có thể xác định ngay chính là anh.
Bộ phim《Bán sinh linh》 này thật ra là đã chuẩn bị từ rất lâu, cuối cùng cũng đã quyết định được nam chính.
Cho nên sau khi đã chọn Tưởng Phóng, đoàn phim ngay lập tức khua chiêng gõ mõ bắt đầu chuẩn bị cho công việc khởi động máy.
Mà Tưởng Phóng, cũng vào đoàn phim không lâu sau đó.
Chẳng qua lần này ngoại trừ trợ lý mới của công ty phân cho anh, còn mang theo một người.
Điền Trà cũng đi theo Tưởng Phóng vào đoàn phim, mỗi ngày cô gái nhỏ đều đi theo Tưởng Phóng chạy qua chạy lại, không hề ngại mệt một chút nào, còn thay đổi đa dạng làm đủ các món ăn ngon cho Tưởng Phóng.
Bởi vì có một đầu bếp nhỏ xinh đẹp biết nấu ăn như vậy ở trong đoàn phim, những người khác trong đoàn làm phim cũng sẽ được dính ánh sáng, được thưởng thức tay nghề tốt của Điền Trà không ít lần.
Bình thường khi Tưởng Phóng đóng phim, thì cô sẽ yên lặng ở trường quay nhìn anh, ngắm anh, khóe miệng cong lên cười vui vẻ.
Mỗi khi Tưởng Phóng được nghỉ ngơi một lát, cô lập tức đi đến gần, tự mình pha chế đủ các loại có dinh dưỡng nước ép rau củ bổ dưỡng và nước ép trái cây bổ sung vitamin cho anh uống, tranh thủ thời gian nói với anh mấy câu.
Tưởng Phóng dần dần trở nên vui, giống như trở về tính cách lúc cùng quay bộ phim《Chữa khỏi tình yêu》với Cung Tinh, tự tin sảng khoái, cũng sẽ đùa giỡn với bạn bè.
Mà bệnh kén ăn, cũng đã khỏi.
Điền Trà tận mắt chứng kiến anh thay đổi trở về là Tưởng Phóng trong mắt có ánh sáng kia.
Này bộ cổ trang kịch quay chụp gần bốn tháng, từ hạ mạt chụp đến lẫm đông mới kết thúc.
Ngày đóng máy, mọi người đều hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếng chúc mừng trên phim trường vang lên không dứt bên tai.
Cung Tình và Tưởng Phóng chụp ảnh cùng với tất cả nhân viên đoàn làm phim, cắt bánh ngọt, chúc mừng đóng phim thuận lợi.
Buổi tối, sau khi bữa tiệc đóng máy kết thúc, Tưởng Phóng dẫn theo Điền Trà tay trong tay lên xe về nhà.
Vừa vào nhà Điền Trà đã ôm lấy Tưởng Buông không buông tay, người đàn ông khẽ cười, một tay bế người lên, để cho cô treo ở trên người mình, giọng nói dịu dàng trầm thấp hỏi: “Làm sao vậy?”
Điền Trà vòng quanh cổ anh, có chút vui mừng bất khóc, trề môi chảy nước mắt, giọng mềm mại, nhẹ giọng nói: “Phóng Phóng đã trở lại.”
Tưởng Phóng không hiểu, hỏi: “Hả?”
“Là Phóng Phóng mà em quên, trong ánh mắt đó tràn ngập khát vọng hướng tới tương lai, đã trở lại.” Điền Trà cắn môi, tiếp tục nói với anh: “Em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu anh nhất ánh sáng dịu dàng lại tự tin ở trong mắt anh.”
Tưởng Phóng chống lên trán cô, nhẹ nhàng cọ cọ: “Cảm ơn em, Trà Trà.”
Hốc mắt Điền Trà hồng hồng nói, “Yêu anh nhất.”
Tưởng Phóng khẽ cười, ôm cô đi về phía phòng ngủ, “Anh cũng yêu em nhất.”
–
Tất cả đều đang tốt lên, chỉ có tình hình của bà nội Tưởng Phóng càng ngày càng kém.
Bác sĩ đã sớm nói qua với Tưởng Phóng, sức khỏe của bà cụ càng suy yếu, xác suất tỉnh lại cực kỳ nhỏ, nhưng Tưởng Phóng chưa bao giờ từ bỏ việc chữa trị cho bà nội.
Cho đến khi bà cụ không còn hơi thở.
Trong khoảng thời gian bà cụ qua đời, bộ phim cổ trang《Bán sinh linh》mà Tưởng Phóng và Cung Tình hợp tác với nhau đang được phát sóng, hơn nữa còn trở thành bộ phim hot nhất năm đó.
Mà anh, cũng bởi vì bộ phim này, được công nhận kỹ thuật diễn, được get đến đẹp trai một chút (*), hoàn toàn trở mình, bước lên hàng ngũ minh tinh hàng đầu của giới giải trí, thu hoạch được vô số fan hâm mộ.
(*) Nguyên gốc là “被get到帅点”: ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có nghĩa là không cảm thấy một người nào đó rất đẹp trai, rất đẹp, rất dễ thương. (Baidu)
Sau đó, cuối năm năm ấy, Tưởng Phóng nhờ vào vai nam chính Thượng Quan Lâm trong《Bán sinh linh》, trở thành một con ngựa đen, giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm.
Ở hiện trường buổi lễ long trọng, Điền Trà ngồi bên cạnh Tưởng Phóng, cô gái tận mắt nhìn anh thong dong bước từng bước đi về phía sân khấu, người đàn ông cao mặc âu phục, ghim cài trước ngực là ghim cài đá quý mà cô đã từng tặng anh, nó giống hệt với ghim cài mà cô đang đeo trước ngực váy lúc này.
Ước mơ của anh là giành được ảnh đế, hiện tại, anh đang từng bước từng bước đi về phía con đường vinh quang kia.
Buổi lễ long trọng đêm đó thật ra là sinh nhật của Điền Trà, Tưởng Phóng đứng ở trên sân khấu, tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của các nhân vật nổi tiếng ở trong giới, vẻ mặt thản nhiên nói: “Cảm ơn mọi người, có thể giành được giải thưởng này đối với tôi mà nói là khẳng định cực kỳ lớn, con đường này, thực sự không dễ dàng, rất cảm ơn những người hâm mộ vẫn luôn ủng hộ tôi, cảm ơn người bạn đã không tránh xa tôi khi cuộc đời tôi xuống dốc.”
Khi anh nói đến đây, người điều khiển ánh đèn chiếu ánh sáng rất rõ ràng lên người Cung Tình.
“Còn có cả cô gái nhỏ đã kéo tôi từ dưới vực sâu lên, Trà Trà.”
Ánh sáng chiếu theo đến đây, dừng ở trên người Điền Trà.
Điền Trà sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn chăm chú người đàn ông đang nhìn mình ở trên sân khấu, trong mắt phủ kín một tầng sương mù, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, vội vàng đưa tay lên lau một cái, tiếp tục nhìn anh cách biển người nhìn nhau.
“Trà Trà, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, cực kỳ dịu dàng.
Điền Trà cười rộ lên, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.
Cô nâng hai tay lên, giơ ngón tay cái lên với Tưởng Phóng.
“Cuối cùng, còn phải cảm ơn bà nội của tôi, tôi nghĩ……” Anh khẽ mỉm cười, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Nhất định là bà có thể nhìn thấy, đứa trẻ mà bà nuôi lớn, hiện tại vẫn rất tốt.”
Thật ra Tưởng Phóng vẫn luôn cảm thấy áy náy với bà, mà loại áy náy này, không có cách nào giải quyết được.
Chỉ có thể cùng với anh, đi qua mùa xuân hạ thu đông rồi lại tiếp nối.
Sau khi lễ long trọng kết thúc, Tưởng Phóng không dẫn Điền Trà về nhà, anh đưa chiếc cúp trong tay cho cô, dẫn cô đến một nhà hàng phương Tây rất lãng mạn.
Nhà hàng đã bị anh bao hết từ trước, còn cố ý bố trí cánh hoa hồng và bánh sinh nhật.
“Tổ chức sinh nhật cho em, hy vọng sinh nhật này có thể trở thành sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời em.” Tưởng Phóng cười nói.
Điền Trà mỉm cười, cao giọng ngữ điệu ngọt ngào nói: “Đã có rồi!”
Lúc ước nguyện, Điền Trà cũng yên lặng ước, mà là không nhanh không chậm nói ra nguyện vọng của mình.
Cô thong thả mà nghiêm túc mà nói: “Mong muốn của em rất đơn giản, đó chính là muốn nấu tất cả các món ăn ngon cho anh. Phóng Phóng, miễn là anh hạnh phúc, em cũng sẽ được hạnh phúc.”
Thay vì nói là ước nguyện, không bằng nói với Tưởng Phóng nguyện vọng của cô.
Cô nói xong, ngửa mặt nhìn về phía anh, chớp chớp mắt hỏi: “Phóng Phóng, anh có thể giúp em thực hiện được không?”
Người đàn ông cười nhẹ, khom lưng nhẹ nhàng hôn lên miệng cô một cái, vui vẻ cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Sau buổi lễ long trọng qua đi là năm mới.
Nhân dịp chào đón năm mới, Tưởng Phóng nhận được lời mời từ đội ngũ đạo diễn ban đầu, nói muốn tiếp tục hợp tác với anh, hy vọng anh có thể đóng vai nam chính trong phiên bản điện ảnh của《Bán sinh linh》.
Điền Trà biết được tin tức này, vui mừng đến mức gần như nhảy dựng lên.
Cô ôm chặt Tưởng phóng, logic rất quỷ quái nói: “Phóng Phóng đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất bản phim truyền hình, nếu là điện ảnh, thì có thể lấy được ảnh đế nha!”
Tưởng Phóng bật cười, vuốt chóp mũi cô, “Lúc này còn chưa vào đâu, phim còn chưa quay, mà đã nói như thật vậy.”
“Mặc kệ!” Cô gái nhỏ ôm chặt anh, rất tùy hứng nói: “Ở chỗ em Phóng Phóng đã là ảnh đế!”
“Phóng Phóng này,” cô gọi anh một cách mềm mại, lời nói nghiêm túc: “Về sau sẽ càng ngày càng tốt, Phóng Phóng của em, chắc chắn có thể vĩnh viễn đi trên con đường hoa, tương lai sẽ vô cùng lộng lẫy.”
–
Tôi gặp một cô gái nhỏ.
Sự xuất hiện của cô ấy cho phép tôi tìm thấy một chùm ánh sáng trong thế giới vĩnh viễn tăm tối.
Trà Trà.
Của tôi, Tiểu Điềm Trà.
Em là ánh sáng trong cuộc đời anh.
– —–oOo——
Nữ quân nhân chấn thương tâm lý × Bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng
(Chậm nhiệt)