Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 149: Rút kiếm nhuốm máu



Nhìn thấy Mộng Tình, tất cả mọi người giật mình, vô cùng ngạc nhiên.

Nam tử mặc trường bào xanh lục lạnh lùng cười, khí thế trên người càng thêm lạnh lẽo, từng đạo màu trắng quang hoa ở trên người của gã lóng lánh sáng lên, vô cùng đẹp mắt.

– Dừng tay!

Nhưng vào lúc này, một tiếng vang động từ xa truyền đến, làm cho người ta tâm thần đều chấn động. Giọng nói này đâm thẳng vào phế phủ, dường như đến cả hồn phách đều rung lên.

Nam tử mặc trường bào xanh lục cước bộ cũng bị kìm hãm, thân thể dừng lại, xoay người liền nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe lên, ngay lập tức giáng lâm đến trước mặt gã.

– Phó viện trưởng.

Mọi người ánh mắt run run, phó viện trưởng vậy mà lại tự mình chạy đến.

– Long viện trưởng.

Nam tử mặc trường bào xanh lục cung kính kêu một tiếng, không dám tiếp tục làm càn.

– Lùi xuống.

Long phó viện trưởng lạnh lùng quát một tiếng, nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng đờ, mọi người trong lòng đều chấn động.

Phó viện trưởng đối với giáo viên thật không khách khí, Lâm Phong có lẽ thật sự là người được Long viện trưởng đưa vào học viện, cũng ban cho lệnh bài đặc quyền.

– Dạ.

Nam tử mặc trường bào xanh lục lui ra, sắc mặt khó coi.

Long phó viện trưởng quay sang nhìn Lâm Phong, cười nói:

– Việc này ta tự có chủ trương, ngươi đi về trước đi.

– Đi về trước?

Tất cả mọi người sửng sốt, quả nhiên, phó viện trưởng rất coi trọng Lâm Phong, một câu đơn giản này đã xem như sự việc không có liên quan đến Lâm Phong. Có phó viện trưởng làm chủ, bọn họ hoàn toàn tin tưởng, mặc dù là trung niên áo lam, cũng không dám đụng tới Lâm Phong.

Trung niên áo lam cũng nhướng mày, trong lòng nghi hoặc, hay là Lâm Phong có hậu thuẫn gì hay sao, cho nên Long phó viện trưởng vì Lâm Phong mà không nể mặt y. Tuy rằng địa vị y không bằng Long phó viện trưởng, nhưng chẳng lẽ đối phương sẽ không lo lắng tới thái độ của người ở phía sau y sao.

Những người khác tạm không nói đến, ngay cả Lâm Phong cũng không hiểu phó viện trưởng tại sao lại đối đãi hắn như thế.

Lâm Phong tuyệt đối không biết phó viện trưởng, cũng không biết người có thân phận địa vị trong hoàng thành, nếu nói là có quan hệ, vậy hắn thật ra có thù oán với không ít người.

Ngày ấy ở ngoài Thiên Nhất học viện, Long phó viện trưởng tự mình mời, cũng lấy lễ đối đãi hắn, ban cho hắn lệnh bài đặc quyền, vì hắn mà quát mắng giáo viên của học viện, điều này hoàn toàn không hợp lẽ thường, làm cho Lâm Phong nghĩ mãi mà không ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Nếu nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Phong cũng không muốn suy nghĩ, việc hắn nên biết, tất nhiên rồi hắn sẽ biết.

– Phó viện trưởng, có mấy câu này, không biết ta có nên nói hay không.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, cũng không nghe theo lời của đối phương lập tức trở về.

– Ngươi nói đi.

Long phó viện trưởng gật đầu đáp.

– Thiên Nhất học viện tốt xấu lẫn lộn, có một số người, vứt bỏ tôn nghiêm của học viện, không xứng đáng làm giáo viên.

Lâm Phong thản nhiên nói, lời nói sắc bén, ánh mắt của mọi người lập tức dừng ở trên người nam tử mặc trường bào xanh lục, trong lời nói của Lâm Phong hiển nhiên là ám chỉ gã.

– Viện trưởng, Lâm Phong ta không phải là người không biết tốt xấu! Chuyện ta gây ra ở Tù đấu trường, ta sẽ tự mình gánh vác, không cần nhờ người nào đến khoa tay múa chân, làm chó săn cho người ngoài.

Lâm Phong tiếp tục mở miệng nói:

– Chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu, nhưng mà về sau nếu có người còn không biết xấu hổ như thế, muốn đối phó ta, Lâm Phong ta nếu gây ra chuyện gì, mong rằng phó viện trưởng bao dung.

– Người này thật kiêu ngạo, hắn chẳng lẽ có thể đối phó được giáo viên của học viện sao?

– Khẩu khí thật lớn.

Trong đám người xuất hiện rất nhiều thanh âm xì xào, tất cả đều cảm thấy Lâm Phong quá cuồng vọng rồi, ngay cả phó viện trưởng cũng sửng sốt, có chút kinh ngạc trước những lời Lâm Phong nói.

Lâm Phong hiển nhiên không biết mọi người đang suy nghĩ gì, hắn cũng không muốn biết, quay sang nhìn trung niên áo lam, lạnh lùng nói:

– Các ngươi, tìm ta?

– Đúng.

Trung niên áo lam đạm mạc gật đầu, nhìn về phía Lâm Phong ánh mắt mang theo một tia khiêu khích.

– Nếu tới tìm ta, ta hiện tại đứng ở chỗ này, các ngươi còn chờ cái gì?

Lâm Phong thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước, làm cho mọi người không thể hiểu được Lâm Phong lấy đâu ra dũng khí như vậy.

Trung niên áo lam nhìn Lâm Phong tự tin, đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tốt lắm, nếu là Lâm Phong vừa rồi nghe theo Long phó viện trưởng trở về, y thật đúng là không thể làm gì được Lâm Phong, nhưng Lâm Phong không làm như vậy, hơn nữa cự tuyệt sự quan tâm của Long phó viện trưởng, Lâm Phong tự tìm chết.

– Bắt lấy hắn.

Trung niên áo lam thản nhiên nói một tiếng, nhất thời, có hai bóng người cất bước mà ra, thân hình khẽ run, ngay lập tức hướng Lâm Phong mà đến, hơi thở lạnh như băng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 7

Nhìn hai người đang tiến đến, Lâm Phong động cũng không động, đứng tại ở đó, ánh mắt bình tĩnh.

Lúc này, Mộng Tình lại bước tới, nhất thời, một cỗ băng phong lan tràn ra, thiên địa đều tê cóng. Hai người đi tới trước người Lâm Phong cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Mộng Tình bàn tay hướng phía trước đánh ra, đóng băng xu thế không thể ngăn cản, trong khoảnh khắc, cánh tay hai người kia phủ lên một tầng băng mỏng, lan tràn mà lên, rất nhanh, hai người kia bị đóng băng tại chỗ, cả người hóa thành một khối băng tuyết, không thể nhúc nhích.

Tay vung lên, hai bức tượng băng hình người kia ầm ầm ngã xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, sống chết không rõ.

– Thật mạnh.

Mọi người chấn động vô cùng, hai gã cường giả chỉ một chiêu đã hoàn toàn bị đóng băng, khó trách vừa rồi nàng kia ngăn trở ở trước người Lâm Phong, thực lực của nàng làm cho người ta phải kinh hãi.

– Huyền Vũ cảnh!

Long phó viện trưởng cùng trung niên áo lam đồng tử đều khiếp sợ, cô gái này khí chất thánh khiết, thân hình uyển chuyển, tuổi dường như cũng không lớn, chỉ là yên lặng đi theo bên cạnh Lâm Phong, cũng không có mở miệng nói chuyện nhiều, nhưng thực lực của nàng, không ngờ kinh khủng như vậy.

Vừa rồi một chiêu kia vân đạm phong khinh, chỉ có cường giả Huyền Vũ cảnh mới có thể dùng đến, ngay lập tức đem hai gã cường giả đóng băng tại chỗ.

Về phần nam tử mặc trường bào xanh lục sắc mặt cứng đờ, vừa rồi, nếu như gã thật sự ra tay đối với Lâm Phong thì…

Khó trách Lâm Phong, khẩu khí lớn như vậy, bên cạnh hắn thậm chí có Cường giả Huyền Vũ cảnh đi theo, đáng sợ. Lúc này đám người đang suy đoán, Lâm Phong rốt cuộc có bối cảnh cường đại đến như thế nào, mới có thể được Long viện trưởng coi trọng như thế, bên người còn có nữ tùy tùng cường đại và mỹ lệ đến thế.

– Từ lúc Lâm Phong ta bước ra khỏi Tù đấu trường, trong lòng đã âm thầm quyết định, sau này, nếu nhìn thấy người nhà Bạch gia, chỉ cần ta có năng lực, gặp một người, giết một người.

Lâm Phong trong miệng phun ra câu băng hàn, làm cho đám người Bạch gia trong lòng khẽ run. Mà Mộng Tình cũng hiểu được ý tứ của Lâm Phong, thân thể uyển chuyển như bạch liên, không nói bất kỳ điều gì mà trực tiếp công kích đám người Bạch gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 286

Thiên địa băng sương hiện lên, Bạch gia đám người, tất cả đều cảm thấy một cỗ hàn khí không gì sánh được, bao phủ thân thể bọn họ, người còn chưa đến mà trên thân thể bọn họ đã muốn bao phủ một tầng sương lạnh.

Mộng Tình nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, chưởng phong vung lên, băng phong chi ý lan tràn mà ra. Chỉ trong nháy mắt, Bạch gia mọi người trên cơ thể tất cả đều bị băng sương bao trùm, thân thể lạnh lẽo run rẩy lên không ngừng.

Người luyện võ đạo, mặc dù chỉ là Khí Vũ cảnh, cũng có thể làm cho lạnh nóng bất xâm. Mà giờ khắc này, phần đông cường giả Linh Vũ cảnh, thế nhưng đều bị lạnh đến run rẩy, thân thể không ngừng co rút, có thể thấy được này chưởng phong trong ẩn chứa lãnh ý, đến cỡ nào lạnh thấu xương.

– Sá!

Trung niên áo lam cũng không cách nào bảo trì lạnh nhạt nữa rồi, thân ảnh như gió, sau lưng hắn, một cơn lốc vô cùng mãnh liệt xông thẳng lên trời, mà thân thể của hắn, cũng hóa thành một đạo gió lốc, hướng Mộng Tình thổi quét tới.

Mộng Tình không nhanh không chậm, bình thản phát ra một chưởng, một tầng hàn băng lan tràn mà ra, trong không gian xuất hiện băng tuyết, trực tiếp đem cơn lốc đang xoắn tới kia đóng băng lại.

– Răng rắc, răng rắc…

Tiếng bông tuyết vỡ vụn không ngừng truyền tới, dưới cơn lốc, băng tuyết không ngừng vỡ tan.

Mộng Tình bàn tay ở trong hư không khẽ vẫy, nhất thời, trong thiên địa xuất hiện hai đạo băng tinh, vô cùng sắc bén, trực tiếp chém về phía cơn lốc này.

Mà lúc này, Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt rét lạnh, thân hình khẽ run, thân thể hắn nháy mắt đi vào giữa đám người Bạch gia còn đang run rẩy vì lạnh kia.

– Đoạt mệnh chi kiếm.

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, ánh sáng đoạt mệnh chóe mắt lóe lên, máu tươi vung khắp không gian, chỉ một kiếm, liền có vài người ngay tại đương trường bị chém chết.

Chính như Lâm Phong đã nói, chỉ cần nhìn thấy người Bạch gia, một khi có cơ hội, gặp một người giết một người, không chút nương tay.

Mọi người nhìn một màn đồ sát này tất cả đều vẻ mặt sửng sốt, trung niên áo lam, hùng dũng oai vệ mà đến, hưng sư vấn tội, muốn Thiên Nhất giao ra Lâm Phong cùng hai tên nô lệ, nhưng kết quả lại thật hài hước, Lâm Phong đường đường chính chính đi ra, mang theo tư thế ngông cuồng, tàn sát đám người Bạch gia mới vừa rồi còn hùng dũng oai vệ kia.

Rút kiếm nhuốm máu, vì ai mà giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.