– Tĩnh tâm!
Lâm Phong thì thào, ánh mắt miên man bất định.
Ý của thầy là chuyện mà mình làm phải hợp với bản tâm, thiên phú thì cao, giống như người sát phạt, phải có được cái tâm sát phạt chân chính, thiên phú sẽ mạnh.
Mà kẻ nhân từ có được trái tim nhân từ, người như thế, thiên phú cũng cao.
– Bản tâm ta quả thực không hợp với việc ta làm.
Lâm Phong thầm than trong lòng, sống ở thế gian này, những áp bách trói buộc đến từ ngoại giới quá nhiều, muốn giữ vững bản tâm thật quá khó khăn. Tuyệt đại đa số người đều làm trái với bản tâm mình.
Ví dụ như Lâm Phong hắn không hề hiếu sát, nhưng Đoàn Thiên Lang diệt Vân Hải tông, Bạch gia in dấu ấn nô lệ lên người Hàn Man, hắn làm sao không nhấc lên thanh kiếm sát phạt, dùng máu tươi tế mối thù hận trong lòng. Mặc dù hắn biết đó hoàn toàn trái với bản tâm, nhưng hắn vẫn phải làm, vì hắn là một con người.
Chỉ là người thì không thể nào thoát khỏi được thất tình lục dục.
Cho nên, những kẻ đại gian đại ác chân chính, bản tâm chính là sát phạt, bọn chúng cũng làm chuyện sát phạt, nhưng thiên phú lại cực cao, thực lực lại rất mạnh, bởi vì chuyện bọn chúng làm phù hợp với bản tâm.
– Xin thầy chỉ bảo.
Lâm Phong hơi khom người với giáo viên khảy đàn, cực kỳ khách khí nói.
– Tĩnh tâm!
Thầy khảy đàn lạnh nhạt nói:
– Ngươi không thể làm chuyện hợp với bản tâm thì hãy thường xuyên tĩnh tâm, làm cho tâm tình lắng đọng, lột xác, lòng yên tĩnh bỏ xuống hỗn loạn của thế gian, rửa sạch cát bụi tích tụ trong lòng, không khiến bọn họ thành trở ngại của ngươi nữa.
– Tĩnh tâm, rửa sạch cát bụi trong lòng.
Lâm Phong khẽ nói, âm thanh của lặng im vẫn không ngừng lọt vào trong tai. Lâm Phong như ngộ ra điều gì đó, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt hắn cũng từ từ nhắm lại.
Thầy khảy đàn vẫn cúi đầu phổ nhạc, tô điểm thêm khúc nhạc của ông ta, chưa từng ngẩng lên.
Mà Mộng Tình thì nhìn Lâm Phong rồi cũng xoay người đứng sau lưng Lâm Phong, ngắm hoa đào bay múa khắp trời, cảnh tượng đẹp đẽ này dù là ở Hắc Phong Lĩnh nàng cũng chưa từng thấy bao giờ.
Đây là một khúc tĩnh tâm chân chính, yên tĩnh, tường hòa, làm cho người ta quên hết mọi thứ, bỏ xuống hỗn tạp trên thế gian.
Trong đầu đột nhiên Lâm Phong xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, từ khi vừa bước chân vào Cửu Tiêu đại lục, đến lúc bị trục xuất khỏi gia tộc, rời khỏi thành Dương Châu trở về Vân Hải tông, Đoàn Thiên Lang dẫn Xích Huyết thiết kỵ đến diệt tông môn, rồi đến Đoạn Nhận Thiên Nhai; từng cảnh tượng hiện ra rõ ràng trong đầu hắn.
Nhưng trong đầu Lâm Phong đã không còn mối thù hận lãnh lẽo cùng nỗi đau khắc cốt ghi tâm, giống như hắn dùng thân phận của kẻ thứ ba lẳng lặng nhìn tất cả, trái tim hắn được khúc âm vờn quanh, vô cùng bình tĩnh.
Khúc này vốn là để tĩnh tâm, dù là vũ hồn của Lâm Phong cũng không hề chống cự, làm cho Lâm Phong thanh tỉnh lại, bởi vì Lâm Phong vốn không hề bị khúc âm mê hoặc, chỉ là tẩy rửa nội tâm.
Những năm tháng dài đằng đằng ở trong khúc đàn lại chỉ như chớp mắt trôi qua, trong sự yên tĩnh này, tinh thần của Lâm Phong hoàn toàn thả lỏng, dần dần ngủ say.
Hoa đào vẫn bay khắp trời. Không biết trôi qua bao lâu, Lâm Phong mới chậm rãi mở mắt ra, đã thấy thầy vẫn ngồi kia khảy đàn, khúc âm như nước suối róc rách chảy dưới cây cầu nhỏ, yên tĩnh an tường.
Mà Mộng Tình thì vẫn đứng đó, không hề động đậy, giống như nhìn một cái dường như là vĩnh viễn.
Lâm Phong chậm rãi đứng dậy, nhưng lúc này mặt hắn chợt lộ ra vẻ cổ quái.
– Linh Vũ cảnh tầng năm?
Lâm Phong tra tu vi của mình, đúng vậy, đúng là Linh Vũ cảnh tầng năm, trong lúc vô tình hắn lại đột phá.
– Tĩnh tâm, hiệu quả cũng quá kinh khủng!
Lâm Phong hơi kinh ngạc, nhưng lại mỉm cười. Ở cảnh giới Linh Vũ cảnh, muốn vượt qua tu vi không hề dễ dàng như vậy, nhưng Lâm Phong vừa đột phá đến Linh Vũ cảnh tầng bốn chưa lâu, lúc này đã lại đột phá lần nữa.
– Thầy, cảm ơn!
Lâm Phong lại lần nữa khom người với thầy khảy đàn, thực hiển nhiên, hắn có thể đột phá là nhờ có khúc âm mà thầy đã đàn.
Lúc này, thầy cuối cùng cũng dừng tay lại, ngẩng đầu dịu dàng nhìn Lâm Phong.
– Không cần cảm ơn ta, tu vi của ngươi vốn đã sắp đến Linh Vũ cảnh tầng năm, nguyên khí trong cơ thể cũng đủ, chỉ là trên cảnh giới còn kém một chút. Ta khảy khúc đàn này giúp ngươi đột phá tâm tình, tu vi đột phá một cách tự nhiên.
Thầy cười nói với Lâm Phong, giọng nói thực thân thiết, tuy thực lực ông ta sâu không lường dược nhưng không hề có chút gì là cao ngạo kiêu căng như hai vị thầy khác mà Lâm Phong gặp phải.
– Nếu không có khúc âm của thầy, một chút này muốn đột phá thì nói dễ hơn là làm, nếu không có thầy chỉ dẫn, Lâm Phong cũng sẽ không tới đây. Thầy, tiếng cảm ơn này là hoàn toàn xứng đáng, cần gì cự tuyệt.
Lâm Phong nở nụ cười, chân thành nói.
Lúc này thầy mới khẽ gật đầu, cười nói:
– Vậy ta liền nhận câu cảm ơn này của ngươi.
Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra ý cười rực rỡ, hắn nói:
– Thầy, lần trước thầy nói nếu ta muốn thịnh giáo thì có thể tìm thầy, giờ ta muốn mời thầy dạy ta đánh đàn.
Thầy nhìn Lâm Phong một cái rồi hỏi:
– Ngươi không sợ ảnh hưởng đến tu luyện?
– Tu tâm cũng là tu luyện.
Lâm Phong đạm cười, làm cho thầy ngẩn ra rồi cũng cười gật đầu.
– Ngươi đã muốn học đàn, ta sẽ dốc sức dạy.
Thầy nhìn Lâm Phong rồi nói:
– Sau này ngươi rảnh thì có thể tới đây tìm ta, hôm nay ngươi nghe đàn trước, chỉ có học được lắng nghe thì mới có tư cách nhắc tới luyện đàn.
– Vâng!
Lâm Phong đương nhiên là không có ý kiến, nghe đàn còn có thể đột phá tu vi, sao lại không nghe.
Thầy ngồi ngay ngắn trên ghế đá, tiếp tục đàn. Lâm Phong và Mộng Tình ở trong rừng hoa đào tĩnh tâm lắng nghe.
Trong phòng Lâm Phong, lúc này có mấy người đứng đó.
Lâm Phong, Liễu Phỉ, Hàn Man và Phá Quân.
Lâm Phong nhìn Hàn Man và Phá Quân rồi hỏi:
– Các ngươi chắc chắn là đã nghĩ kỹ rồi?
– Ừ, Phong huynh, đệ đã nghĩ kỹ.
Hàn Man gật đầu, lúc này gã đeo mặt nạ che đi dấu ấn nô lệ kia.
Người một khi bị in ấn ký nô lệ thì khả năng cả đời bị đuổi theo, trừ phi tu luyện tới cảnh giới cực cao, cải tạo gân cốt huyết mạch, thay da đổi thịt thì mới có thể xóa đi dấu ấn nô lệ. Bởi vậy, Hàn Man và Phá Quân rất cần trở nên mạnh hơn.
Có sẽ lại mong muốn bị dấu ấn nô lệ theo cả đời, không cách nào gặp người.
– Phong ca, đệ cũng nghĩ kỹ rồi.
Phá Quân cũng gật đầu, y và Hàn Man tuổi không hề nhỏ hơn Lâm Phong, nhưng hai người bọn họ lại tự nguyện gọi Lâm Phong một tiếng Phong ca, Lâm Phong cũng không thấy có gì không ổn, tuổi của hai đời cộng lại, hắn quả thật lớn hơn Hàn Man và Phá Quân không ít.
– Được rồi, ta cũng không ngăn cản hai người nữa.
Lâm Phong trịnh trọng gật đầu rồi nói với Liễu Phỉ:
– Phỉ Phỉ, phiền cô viết một phong thư để bọn họ mang theo bên người.
– Ừ.
Liễu Phỉ gật đầu, sau đó đi đến một bên cầm bút viết thư.
– Hàn Man, Phá Quân, hai người dùng vũ khí gì?
Lâm Phong lại hỏi.
– Đệ không cần vũ khí, mặt đất chính là vũ khí của đệ.
Hàn Man lắc đầu nói.
Mà Phá Quân thì trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng:
– Đệ dùng trường thương.
– Ừ.
Lâm Phong khẽ gật đầu rồi xòe tay ra, nhất thời ánh sáng lóe lên, một cây trường thương đen sì xuất hiện trong tay Lâm Phong.
– Hử?
Phá Quân và Hàn Man ngẩn ngơ, trong tay Lâm Phong thế nhưng bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường thương?
– Đừng kỳ quái, ta có một chiếc Trữ vật thạch giới.
Lâm Phong không giấu diếm mà nói thẳng, Hàn Man thì không có ý kiến gì, nhưng Phá Quân thì cảm động, Lâm Phong không chỉ cứu mạng y, lại tin tưởng y nữa.
– Phá Quân, trường thương này ta tặng cho đệ.
Lâm Phong đưa trường thương trong tay cho Phá Quân. Phá Quân do dự rồi nhận lấy, nhất thời một cảm giác huyết nhục tương liên truyền đến, y thậm chí còn có thể cảm giác được trên thân trường thương còn ẩn chứa phong duệ ý.
Trường thương này hệt như có sinh mạng!
– Đây là linh khí, hãy dùng cho tốt, ở trên chiến trường nhất định phải cẩn thận.
Lâm Phong dặn dò một tiếng, hóa ra Hàn Man và Phá Quân muốn đi biên giới, đến chiến trường.
– Linh khí!
Đồng tử Phá Quân co rút lại, Linh khí, y đương nhiên có nghe nói tới.
Linh khí, thông linh, sắc bén, rót nguyên khí vào trong thì lực công kích tăng lên mấy lần, quý giá vô cùng. Với người Linh Vũ cảnh mà nói, Linh khí là thứ quá khó để có được, mà Lâm Phong lại tặng cho y một cái.
Phá Quân chỉ thấy thứ trên tay mình nặng trĩu.
Lúc này, Liễu Phỉ đã tới đưa thư cho Hàn Man, nói:
– Đến thành Đoạn Nhận thì giao nó cho phụ thân ta, ông ấy sẽ hiểu.
– Ừ.
Hàn Man gật đầu rồi nhìn Lâm Phong nói:
– Phong ca, đệ và Phá Quân đi đây.
– Đi cẩn thận.
Lâm Phong gật đầu. Hàn Man xoay người bước nhanh ra cửa hệt như không chút lưu luyến, nhưng có ai biết, đôi mắt vị đại hán lỗ mãng này đã hơi hồng lên.
Phá Quân thì cúi đầu một cái thật sâu với Lâm Phong rồi cũng đi theo Hàn Man.
Lâm Phong không đưa tiễn, có hắn tiễn thì chỉ khiến người ta chú ý. Nhìn bóng lưng hai người, hắn chỉ mặc niệm hai chữ ở trong lòng, bảo trọng!