Lâm Phong nhìn Đoàn Vô Nhai, thân là Nhị hoàng tử mà lại là con người nhã nhặn, khoan dung độ lượng, không hề kiêu căng phách lối gì, khiến cho người ta cảm thấy thật bình dị gần gũi, chỉ nói mấy câu mà đã làm tiêu tan không khí khẩn trương này.
Đoàn Vô Nhai cũng giống như những gì Đoàn Phong nói, hoàn toàn ngược lại với Đại hoàng tử Đoàn Vô Đạo, chỉ là Lâm Phong không biết vị Đại hoàng tử kia bá đạo vô đạo như thế nào.
– Người này rất lợi hại!
Lâm Phong thầm nghĩ, thân là kẻ bề trên, bá đạo mà lợi hại, lại bình dị gần gũi, cũng là lợi hại nhưng người như thế không uy thì thôi, đã ra oai là sẽ lấy mạng người khác.
Lúc này Đoàn Vô Nhai nhìn lên chiến đài, mỉm cười nói:
– Được rồi, hai người các ngươi chiến đấu đi, ta làm chứng cho các ngươi.
Lâm Phong khẽ gật đầu với Đoàn Vô Nhai, cho dù Nhị hoàng tử có lợi hại thế nào, nhưng đã từng giúp hắn, mà lần trước Đoàn Vô Nhai cũng đã làm người chứng kiến cho mình.
Lâm Phong lại quay mắt sang nhìn Hắc Ma, vừa rồi Hắc Ma vẫn luôn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi lấy sức, bất cứ chuyện gì bên ngoài đều không liên quan tới y. Mục đích của y hôm nay chỉ có một, giết Lâm Phong để dương uy nghiêm, cho người khác biết Hắc Ma y không phải là kẻ có thể dễ dàng khiêu chiến.
Lúc này Hắc Ma mở mắt ra, lóe lên hàn quang u lãnh. Lâm Phong lại thấy ngọn lửa tối đen bốc cháy trong con mắt kia một lần nữa.
Kiếm thế mênh mông mà lạnh thấu xương lại được phóng thích ra. Hắc Ma thân là một trong mười vị cường giả của Thiên Nhất học viện, Lâm Phong không dám khinh thường.
– Tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, kiếm thế rất mạnh, chả trách có thể giết được Linh Vũ cảnh tầng sáu! Nhưng chỉ với ngần ấy tu vi, ngươi vốn không có tư cách chiến với ta một trận, đám Tổ Ninh Cung Luân tuy cũng là Linh Vũ cảnh tầng sáu, nhưng ngay cả tư cách xách giày cho ta đều không có.
Nhìn Lâm Phong, Hắc Ma nói đầy kiêu ngạo.
– Hy vọng thực lực của ngươi cũng lợi hại như lời ngươi nói.
Lâm Phong lạnh lùng đáp, sải bước ra, kiếm thế lại càng mạnh thêm.
– Tốt, vậy ta thử xem ngươi có tư cách khiến ta dùng thực lực ra không.
Hắc Ma nói xong thì lập tức bước ra, trong chớp mắt đã đến trước người Lâm Phong, ầm ầm vung thiết quyền đánh ra.
– Băng – kiếm!
Lâm Phong rung tay lên, vung ra, bàn tay ẩn chứa hàn ý mãnh liệt cùng kiếm ý sắc bén.
Rầm!
Gió mạnh nổi lên, Lâm Phong ngưng mắt lại, thân thể bị đánh lui mấy chục bước, gần như lui đến mép đài chiến đấu.
Chút dị sắc lóe lên trong mắt, Lâm Phong mở tay ra nhìn thì thấy có luồng khí hủy diệt màu đen, khá đau.
– Khí tức Hỏa thật âm lãnh!
Lâm Phong thầm nhủ, khi nắm đấm của đối phương đánh lên người mình, Lâm Phong cảm nhận được rõ một khí tức Hỏa hủy diệt rất lãnh liệt, không phải ngọn lửa cuồng bạo mà là âm trầm, loại lửa này cực kỳ đáng sợ.
– Quả nhiên Hắc Ma vẫn lợi hại hơn, một chiêu đã đánh lui Lâm Phong.
Mọi người thấy vậy thì thầm nghĩ, Hắc Ma không hổ là một trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện, Lâm Phong dù có thể dễ dành giết chết những tên Linh Vũ cảnh tầng sáu khác, nhưng đối mặt với Hắc Ma liền rơi vào thế yếu.
– Xem ra ngươi vẫn chưa được, một chiêu còn không đỡ được! Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Hắc Ma cuồng ngạo nói, tự cao tự đại.
– Thực lực ngươi là Linh Vũ cảnh tầng sáu, ta là Linh Vũ cảnh tầng năm, liều mạng so quyền với ngươi thì ta đương nhiên không bằng. Ngươi am hiểu hỏa, mà sở trường của ta là kiếm.
Lâm Phong không hề để ý đến công kích vừa rồi, hắn vươn tay lấy thanh trường kiếm sau lưng ra, ngay lập tức khí túc sát càng mạnh hơn.
– Đúng vậy, Lâm Phong giỏi về kiếm, cảnh giới của hắn yếu, nếu liều mạng thì đương nhiên là chịu thiệt rồi.
Mọi người lại sinh ra chút chờ mong, tuy bọn họ cho là Hắc Ma mạnh hơn, nhưng Lâm Phong cũng không hề yếu, nếu không thì trận chiến này còn ý nghĩa gì nữa,
– Đến đi!
Hắc Ma nhìn Lâm Phong, thản nhiên nói.
Lâm Phong bước chân ra, nhất thời không gian vang đầy tiếng kiếm rít, hóa thành thực chất cắt lên người Hắc Ma. Hắc Ma nhướn mày, y lại cảm thấy thân thể đau đớn, bị kiếm khí cắt qua.
Lâm Phong cũng không có lao ra mà bước từng bước lên, mỗi một bước đều khiến kiếm thế mạnh hơn, kiếm ý càng lạnh thấu xương.
– Hừ!
Hắc Ma hừ lạnh một tiếng, chủ động bước ra, lại một lần nữa đánh ra một quyền.
– Đoạt mệnh kiếm!
Lâm Phong vung trường kiếm lên, tiếng kiếm rít gào vô cùng bá đạo, kiếm quang lóa mắt từ mũi kiếm xông thẳng tới Hắc Ma.
– Diệt!
Hắc Ma quát lên, trên hai nắm tay kia nguyên khí màu đen phun ra nuốt vào, nuốt hết kiếm quang, đồng thời va chạm với trường kiếm của Lâm Phong, một ngọn lửa lại bốc cháy theo trường kiếm kia, ngọn lửa màu đen bất diệt.
Lâm Phong không đổi sắc mặt, vung trường kiếm ra, lại một tia sáng lóe lên, đồng thời hàn băng khí trên người lan tràn ra. Khi ngọn lửa màu đen kia đi đến tay hắn thì va chạm với hàn băng, phát ra tiếng xùy xùy xùy rất nhỏ, mà chẳng thể làm gì được Lâm Phong.
– Diễm kích!
Hắc Ma lại giơ hai tay đồng thời đánh tới Lâm Phong, hai ngọn lửa màu đen tương dung với chưởng lực của y.
– Tử vong kiếm!
Lâm Phong xoay kiếm trong tay, kiếm khí càng mạnh hơn, mang theo khí hủy diệt nhè nhẹ.
Ngọn lửa tịch diệt màu đen cuồng loạn bay múa, khí hủy diệt tràn ngập không trung. Hắc Ma lui sau từng bước, mà Lâm Phong cầm kiếm đứng đó như thiên thần hạ phàm.
Công kích lần này Lâm Phong lại thắng một bậc.
Hắc Ma nhìn Lâm Phong, yên lặng một lát rồi nói:
– Ngươi có tư cách chiến với ta một trận, nhưng chỉ có thể là một trận, vừa rồi mới chỉ là khởi động.
Nói xong, Hắc Ma giơ tay, ngọn lửa màu đen bốc cháy lên xung quanh tay y, ngọn lửa kia âm lãnh, tịch diệt.
Rầm!
Sau đó ngọn lửa màu đen đó hóa thành những bông hoa sen lửa, có tất cả chín bông, mỗi một bước đều tràn ngập màu đen, tràn ngập tịch diệt khí.
– Tịch Diệt Hắc Liên.
Mọi người giật mình, Hắc Ma đã sử dụng Tịch Diệt Hắc Liên, xem ra là làm thật rồi.
– Thực khéo, vừa rồi ta cũng chỉ mới làm nóng người thôi.
Lâm Phong lạnh nhạt nói, ngay sau đó con ngươi hắn hóa thành màu xám lạnh lùng, vô tình, tất cả mọi thứ xung quanh đều hiện rõ trong đầu hắn. Lúc này Lâm Phong thậm chí còn cảm giác được ý hủy diệt khủng bố phát ra từ trên chín bông hắc liên kia một cách rõ ràng.
Cùng lúc đó, thanh trường kiếm mà Lâm Phong cầm trong tay cũng trào ra những dòng khí màu xám, cũng ẩn chứa khí hủy diệt như những bông hắc liên kia.
Mọi người tuy đứng ở dưới chiến đài nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai luồng khí hủy diệt mãnh liệt này, thân thể bọn họ phát lạnh, nhưng trong ánh mắt bọn họ lại chỉ có hưng phấn.
– Coi như ngươi không khiến ta thất vọng, có thể tạm đánh một trận với ta, nếu không thì lần khiêu chiến này cũng quá vô vị.
– Ngươi không thấy là ngươi lắm lời quá à?
Lâm Phong lạnh lùng nói, tên Hắc Ma này cứ lảm nhảm rằng hắn có tư cách đấu với y một trận, làm như Hắc Ma y lợi hại lắm ấy, cho dù hắn có thế nào thì cũng chỉ là đủ tư cách.
– Ngươi đã muốn chết ngay thì ta thành toàn ngươi!
Hắc Ma nói:
– Hắc diễm, hóa liên!
Ngay lập tức những ngọn lửa kia hóa thành những bông hoa sen lao tới Lâm Phong với tốc độ cực kỳ nhanh, mang theo khí hủy diệt tràn ngập không gian. Không gian xung quanh bông hắc liên kia đều biến thành màu xám.
– Thật khủng khiếp!
Mọi người nhìn những bông Tịch Diệt Hắc Liên kia mà lòng run rẩy, những bông hoa sen này như Ma liên trong Địa ngục, âm trầm khủng bố.
Lâm Phong vẫn vững vàng cầm trường kiếm trong tay, khí màu xám trên thân kiếm càng lúc càng mạnh. Khi những bông hắc liên kia đi đến trước người, Lâm Phong rốt cuộc vung kiếm chém ra.
– Khô tịch kiếm!
Kèm theo lời của Lâm Phong, không gian tịch diệt, vạn pháo khô tịch. Những bông hoa sen màu đen kia tiêu tan đi dưới kiếm, mà Khô tịch kiếm này vẫn tiếp tục chém về phía Hắc Ma.
Hắc Ma híp mắt lại, ngọn lửa tịch diệt màu đen hung mãnh sau lưng y điên cuồng phun ra, mà lúc đó vô số Tịch Diệt Hắc Liên quấn lên người Hắc Ma, không gian xung quanh người y bị thiêu đốt phát ra tiếng xùy xùy.
Không gian đều bị ngọn lửa đen kia đốt cháy.
Khi Khô tịch kiếm kia giáng xuống, ngọn lửa màu đen vô tận kia hóa thành một bông hoa sen màu đen cực lớn, bay lên ngăn cản Khô tịch kiếm của Lâm Phong lại.
– Hắc liên của ta không chỉ có sức mạnh hủy diệt, mà lực phòng ngự cũng mạnh vô cùng, ngươi không thể nào phá vỡ được.
Hắc Ma nhìn Lâm Phong, cười lạnh rồi nói:
– Ta nói rồi, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.