– Huynh!
Thấy Lâm Phong gặp nguy hiểm, Đoàn Hân Diệp vô cùng lo lắng, vội gọi Đoàn Vô Nhai.
– Hắn không sao đâu.
Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm bóng người đang chiến đấu trong hư không, ánh mắt lộ ra sự tự tin vô cùng mãnh liệt. Lâm Phong sẽ không bị sao cả.
Gia Cát Vô Tình đều đã tái hiện ở Tuyết Nguyệt, nếu Lâm Phong mà bị giết ở Tương Tư Lâm này thì chỉ có thể nói là Đoàn Vô Nhai hắn bị mù.
Dù thấy Đoàn Vô Nhai vô cùng tự tin như vậy, Đoàn Hân Diệp vẫn rất lo lắng. Lúc này Vũ Cừu thật sự muốn giết Lâm Phong, hơn nữa mà có cơ hội là sẽ trực tiếp hạ sát thủ, Lâm Phong căn bản không chống được. Nàng không biết Đoàn Vô Nhai tự tin là vì đâu, nhưng nàng có sốt ruột thì cũng vô dụng, chỉ với chút tu vi đáng thương của mình, nàng muốn ngăn Vũ Cừu là chuyện không thể, chỉ có thể chờ.
Lam Kiều cũng nhìn chằm chằm Đoàn Vô Nhai, Lâm Phong là do Đoàn Vô Nhai mời đến, nếu có chuyện gì, Đoàn Vô Nhai không thoát khỏi can hệ.
Nhưng người trong Tương Tư Lâm lại không tự tin như Đoàn Vô Nhai, thấy Vũ Cừu hạ sát thủ với Lâm Phong, bọn họ chỉ có một suy nghĩ, lần này Lâm Phong thật sự xong rồi.
Vũ Cừu đã hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ, muốn giết Lâm Phong. Lâm Phong đã sắp không đỡ nổi những công kích rất mạnh của Vũ Cừu, không lâu nữa sẽ bị giết.
Tiếc cho một vị thiên tài yêu nghiệt, lại đi chọc giận Vũ gia, chọc giận Vũ Cừu.
Tam gia của Vũ gia chiến đấu với một thanh niên mười tám tuổi, đây vốn là một trận chiến không công bằng. Nhưng ở cái thế giới này thì lấy đâu ra công bằng, cá lớn nuốt cá bé, thực lực mạnh là muốn làm gì thì làm, giết người cũng chỉ là trong chớp mắt. Lâm Phong mạnh cho nên hắn giết Vũ Thiên Hành. Mà bây giờ Vũ Cừu mạnh hơn Lâm Phong, bởi vậy hắn đến báo thù, muốn giết Lâm Phong, tất cả đều là đạo lý hiển nhiên, do thực lực quyết định.
Ầm ầm!
Không trung lại truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, sóng âm sát ý của Vũ Cừu vẫn còn chưa tiêu tan mà hắn đã giáng đến bên người Lâm Phong rồi đánh bay Lâm Phong ra ngoài.
Cả người run lên dữ dội, Lâm Phong như một mũi tên bị đánh bay ra sau, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
Lâm Phong nhắm chặt mắt lại, cảm ứng thế giới hắc ám kia, tuy vẫn cảm ứng rõ ràng như thế nhưng thực lực lại không đủ để ngăn cản Vũ Cừu.
– Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!
Vũ Cừu châm chọc một câu, thân thể hắn lại rung lên, chân nguyên lực cuồng mãnh bá đạo điên cuồng trào ra. Ánh sáng màu trắng kéo tới Lâm Phong.
Trước người Lâm Phong kiếm quang tuôn ra, nhưng vừa xuất hiện liền sụp đổ thành vô hình trước chân nguyên lực cuồng mãnh kia.
Chưởng lực tiếp tục đánh lên người Lâm Phong, hắn lại điên cuồng lùi ra sau, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.
Nhưng sống lưng Lâm Phong vẫn thẳng, chiến, cho dù thắng hay thua, cho dù sống hay chết thì lưng hắn vẫn thẳng như trước.
Rầm!
Túc sát khí khủng bố thổi quét trước người Lâm Phong, kiếm lại xuất hiện. Lần này kiếm không còn chói mắt nữa, mà chỉ là một thanh kiếm màu đen thuần túy, một thanh kiếm giết người.
Thân kiếm lộ ra sát ý, chiến ý, hủy diệt ý cùng bất khuất ý. Kiếm như có sinh mệnh.
Thế giới màu xám, thế giới của riêng Lâm Phong, Thiên Thư Vũ hồn xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, thanh kiếm này lơ lửng trên Thiên Thư, giống như đang truyền ý cảnh đến Tịch Diệt kiếm trước người Lâm Phong kia.
– Ồ?
Mọi người đều kinh ngạc, Lâm Phong không ngừng bị Vũ Cừu đánh kia lại vẫn có thể tụ ra kiếm ý hùng mạnh như thế, so với lúc hắn toàn thịnh không hề yếu hơn chút nào.
Lâm Phong quả là đủ cứng cỏi.
Vũ Cừu cũng kinh ngạc, dù là kẻ thù sinh tử nhưng hắn cũng không khỏi bội phục tên trẻ tuổi này. Nếu không phải vì thù hận thì nước Tuyết Nguyệt sẽ có thêm một vị thiên tài yêu nghiệt, tiếc là hôm nay Lâm Phong chắc chắn phải chết.
– Giết… giết…
Sóng âm vô hình hóa thành công kích thực chất, lưỡi dao sóng âm trắng toát hóa thành từng đạo hoành giang cắt qua không gian, lao tới Lâm Phong. Đồng thời Vũ Cừu chắp tay lại, chân nguyên lực hóa thành một thanh đao sắc bén, cả người Vũ Cừu nhưng lại hóa thành một đao quang cùng sóng âm bắn ra.
Rầm!
Sóng âm vô hình đụng vào thanh kiếm màu đen kia, lại bộc phát ra ánh sáng túc sát. Cùng lúc đó Vũ Cừu cũng lao đến, đao đâm vào trong kiếm. Thanh kiếm vừa ngưng tụ ra không ngừng đứt đoạn, mà thân thể Vũ Cừu thì tiến tới trước từng điểm một.
– Giết!
Lại một tiếng quát to vang lên, gần trong gang tấc thế này khiến Lâm Phong run lên, kiếm hoàn toàn tan vỡ. Ngay khi thanh đao chân nguyên lực của Vũ Cừu sắp đâm đến người hắn thì Tử Xà Vũ hồn đánh mạnh lên chân nguyên của đối phương, phản lực vô cùng mạnh khiến Lâm Phong nhanh chóng lui ra sau, tránh được thanh đao chân nguyên kia.
– Khụ khụ!
Lui ra sau trăm mét, Lâm Phong ho khụ một tiếng, chân nguyên dưới chân phù phiếm như có thể tan rã bất cứ lúc nào, nhưng thân thể hắn vẫn thẳng như trước.
– Thật cứng cỏi!
Mọi người nhìn vào con người đang đứng thẳng người kia, tuy bị thương nhưng vẫn ngạo nghễ, bách chiến bất khuất. Vũ Cừu công kích mãnh liệt là thế, Lâm Phong vẫn cố chống chọi, nhận tính này khiến bọn họ thật khâm phục.
Vũ Cừu nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:
– Lần này ta coi ngươi chặn thế nào!
Nói xong, chân nguyên lực trên người Vũ Cừu lại khởi động. Đối phó Lâm Phong lại khiến hắn hao tổn tâm thần nhiều như vậy, khiến Vũ Cừu rất buồn bực.
– Huynh ơi, không thể tiếp tục như vậy được nữa!
Đoàn Hân Diệp cảm nhận được sát ý lộ ra trên người Vũ Cừu, lại nhìn thấy Lâm Phong mình đầy thương tích bèn giục Đoàn Vô Nhai. Nếu lại công kích một lần nữa, nàng sợ Lâm Phong thật sự không chống nổi.
Nàng biết chỉ có Đoàn Vô Nhai mới có thực lực ngăn cản Vũ Cừu. Thực lực Đoàn Vô Nhai còn khủng bố hơn những gì bên ngoài đồn đại.
– Tin ta đi, nếu không được thì ta liền ra tay!
Đoàn Vô Nhai nhìn chằm chằm hai bóng người trong hư không kia, ngưng trọng nói, thật nhẫn nhịn được, đến vậy rồi mà còn chưa xuất hiện.
Đây là muốn tôi luyện Lâm Phong sao?
Nhưng Lâm Phong cũng cho hắn một niềm vui bất ngờ, chỉ cần cho Lâm Phong đủ thời gian là có thể trở thành người thao túng đại cục.
Trong hư không, Lâm Phong im lặng, nhắm mắt lại. Giữa thế giới hắc ám kia, Thiên Thư Vũ hồn điên cuồng run lên, sóng sắc màu lóe lên không ngớt.
Lâm Phong có cảm giác như Thiên Thư dường như sắp mở ra một tờ mới.
Hắn cũng bất chấp tất cả mà tập trung tinh thần lên Thiên Thư, dụng tâm thúc giục Thiên Thư.
Ánh sáng rực rỡ kia càng lúc càng sáng, Thiên Thư trôi nổi giữa thế giới hư ảo kia càng rung lên dữ dội, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra.
Mà ở bên ngoài, Vũ Cừu dường như không định cho hắn cơ hội, nhìn Lâm Phong mà sát ý điên cuồng kéo ra.
– Lần này, chết!
Vũ Cừu lạnh lùng phun ra một câu, giơ bàn tay lên, khí tức bạo ngược phóng ra từ tay hắn, mà thân thể hắn lại nhào tới Lâm Phong.
Lần này hắn nhất định phải giết chết Lâm Phong, không cho Lâm Phong thêm bất cứ cơ hội nào nữa.
Nhìn Vũ Cừu đằng đằng sát khí cùng Lâm Phong không có bất kỳ phản ứng nào, mọi người đều chỉ có một ý nghĩ duy nhất, lần này Lâm Phong chết chắc rồi, có lẽ hắn không ngăn được Vũ Cừu.
– Lâm Phong, chết đi!
Vũ Cừu quát to một tiếng, xuống tay với Lâm Phong đang không hề phản ứng gì kia. Nhưng lúc này, một tiếng rít lợi hại truyền đến từ trong hư không, tiếng không lớn nhưng rất chói tai, thậm chí như châm nhỏ đâm lên người Vũ Cừu khiến hắn kinh ngạc.
– Hử?
Vũ Cừu quay sang nhìn thì thấy một dải lụa màu hóa thành một cầu vồng rực rỡ phóng tới phía hắn. Dải lụa mềm mại này nay lại trở thành lợi khí giết người, nhanh đến tận cùng.
– Chuyện gì vậy?
Vũ Cừu hoảng hốt, bỏ mặc Lâm Phong mà trực tiếp giơ tay đánh bay sợi tơ rực rỡ đang đánh tới kia.
Ầm!
Tiếng va chạm vang lên, Vũ Cừu lại nhanh chóng lui ra sau. Dải lụa mềm mại kia nay lại vô cùng cưỡng mãnh không gì sánh được.
Víu!
Lại một tiếng động nữa vang lên khiến mọi người kinh ngạc. Bọn họ nhìn ra phía sau Vũ Cừu, ở trong rừng trúc xa xa có một dải lụa màu dường như là vô cùng vô tận bồng bềnh phóng tới Vũ Cừu, nhanh như tia chớp.
Vũ Cừu cũng nhận ra, nhất thời cả kinh, nhanh chóng nghiêng người lui ra sau. Hai bên đều là dải lụa rực rỡ, hắn chỉ có thể lui vào giữa.
Nhưng Vũ Cừu còn chưa kịp phản ứng thì lại có hai dải lụa nữa từ trong hư vô bắn ra, trực tiếp đoạn luôn đường lui của Vũ Cừu. Bốn phương hướng, bốn dải băng tạo thành góc đối, toàn bộ bắn tới Vũ Cừu ở giữa.
Bất kỳ một phía nào đều là chết.
– Chuyện gì vậy? Là ai đang điều khiển dải băng vậy? Bốn cái dải lụa bốn hướng, thật đáng sợ.
Mọi người đều khiếp sợ. Tương Tư Lâm đã lâu rồi không xảy ra chuyện gì, bởi vậy rất ít khi nghe người ta nói gì, nhưng lúc này đây đã có bốn dải lụa rực rỡ sắc màu lặng yên xuất hiện, điều này cũng có nghĩa là có bốn vị cường giả của Tương Tư Lâm ra tay.