Ánh hoàng hôn như máu, không khí máu tanh yêu dị chiếm cứ cả không gian, kiếm khí tàn sát bừa bãi đã kết thúc, mà trong không trung cũng đã trống không.
Đám cường giả Vạn Thú môn giờ phút này chỉ còn một người. Đằng Vu Sơn là người duy nhất còn sống, mà những cường giả Huyền Vũ cảnh cùng Huyền yêu của Vạn Thú môn đều chết hết rồi, thi thể cứ té trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
Phía dưới có rất nhiều người nhìn thấy tận mắt mọi chuyện diễn ra. Bọn họ chỉ cảm thấy hình ảnh trước mặt không quá chân thực, rất mộng ảo.
Chết rồi, một đám cường giả Huyền Vũ cảnh của Vạn Thú môn, mang theo tức giận mãnh liệt, đến nỗi không ai dám ngăn cản, hiện tại chỉ còn lại một mình Đằng Vu Sơn. Đây là chấn động cỡ nào.
Mà ngay cả Đằng Vu Sơn cũng cảm giác rất không chân thực, ánh mắt dại ra. Tuy nhiên lúc này, hắn cũng không có thời gian vì những người đó cảm thấy bi ai, phẫn nộ, bởi vì bản thân hắn lúc này cũng khó bảo toàn.
Một luồng kiếm quang như ẩn như hiện trước cổ họng hắn, đôi mắt sắc bén theo dõi hắn, Đằng Vu Sơn hiểu, chỉ cần đối phương nguyện ý, chân nguyên kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào cổ họng hắn, cướp đi tính mạng của hắn. Hiện tại, mạng hắn nằm trong tay đối phương.
– Vì sao?
Đằng Vu Sơn nhìn chăm chú người trước mắt, trong ánh mắt lộ vẻ mờ mịt khó hiểu. Tuy rằng sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, những cường giả Huyền Vũ cảnh đều chết không minh bạch.
– Vạn Thú môn ta tự hỏi chưa từng đắc tội các hạ, vì sao phải hạ thủ độc ác như vậy.
Ánh mắt Gia Cát Vô Tình lạnh lùng, vô tình, nhìn Đằng Vu Sơn có vài phần thương hại, thật đáng buồn.
– Ta không giết ngươi, giữ mạng của ngươi, cút về nói cho Đằng Vu Yêu hắn biết, có một số người không phải hắn muốn là có đụng vào.
Gia Cát Vô Tình nói câu lạnh lùng, khiến ánh mắt Đằng Vu Sơn kinh ngạc.
Không phải người nào hắn cũng có thể đụng? Bọn họ đụng phải ai? Dường như gần nhất bọn họ chỉ đắc tội có một người, đó chính là Lâm Phong
Nhưng Lâm Phong hắn làm sao có thể có quan hệ dính dáng đến Gia Cát Vô Tình, đây tuyệt đối là không có khả năng, Đằng Vu Sơn không tin, hắn cũng không nguyện ý tin tưởng.
– Ta không hiểu.
Đằng Vu Sơn nhìn đối phương nói.
Vẻ thương hại trong mắt Gia Cát Vô Tình càng sâu, Vạn Thú môn thật là buồn cười.
– Ngươi quay về nói cho Đằng Vu Yêu để hắn nghĩ cho, người Vũ gia muốn cũng không dám giết, hắn đi giết. Chẳng lẽ Đằng Vu Yêu hắn cho rằng, Vạn Thú môn đã mạnh hơn Vũ gia đến thế sao?
Dứt lời, kiếm ý thu vào, Đằng Vu Sơn chỉ cảm thấy một tia hàn ý xẹt qua bên tai, hắn cả kinh, trên người xuất hiện mồ hôi lạnh.
Một tiếng xé gió, bóng dáng Gia Cát Vô Tình hóa thành một thanh kiếm, trong nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Đằng Vu Sơn sờ sờ lỗ tai mình, đưa tay ra trước mặt, ở nơi đó máu tươi đỏ sẫm, vừa rồi Gia Cát Vô Tình chỉ cần đem kiếm lệch một chút, lỗ tai của hắn sẽ không còn.
– Người Vũ gia muốn giết cũng không dám giết.
Đằng Vu Sơn thì thào nói nhỏ, khóe mắt co quắp. Đúng vậy, hắn đột nhiên phát hiện, bọn hắn không để ý đến một sự thật đáng sợ.
Lâm Phong giết con của gia chủ Vũ gia, Vũ Thiên Hành, giết Tam gia Vũ Cừu, có thể nói thù hận giữa Lâm Phong và Vũ gia ngày trước so với Vạn Thú môn hắn lớn hơn rất nhiều, nhưng Vũ gia có đuổi giết Lâm Phong sao?
Không có, Vũ gia cho tới bây giờ cũng chưa động đến Lâm Phong. Mặc dù lần trước ở đỉnh Quan Kiếm, người Vũ gia đã nói muốn giết Lâm Phong, nhưng Vũ gia từ đầu đến cuối cũng không có phái ra một cường giả nào giết Lâm Phong, vẫn là Vạn Thú môn bọn họ đi đối phó Lâm Phong, mà Vũ gia lại như thể là người ngoài, đứng xem.
Giờ phút này, được Gia Cát Vô Tình chỉ điểm, Đằng Vu Sơn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo đến thấu xương.
Mối thù như thế, nhưng Vũ gia không có phái người ra, Lâm Phong hắn đâu bình thường?
Buồn cười, bọn họ không ngờ Lâm Phong chỉ là một tiểu tử từ bên ngoài đến, không có bất kỳ bối cảnh nào. Nhưng sự thật lại châm chọc như thế, cho tới bây giờ, cường giả tinh nhuệ của Vạn Thú môn bọn họ tổn thất hơn nửa. Toàn bộ thực lực Vạn Thú môn không đầy vài ngày suy yếu còn một phần ba, hắn mới ý thức tới điểm này là châm chọc cỡ nào.
Cười thê lương, thân hình Đằng Vu Sơn hóa thành một đạo cầu vồng, cũng biến mất ở nơi đó.
Nụ cười tràn đầy tự giễu của Đằng Vu Sơn khi đó, trong tương lai không lâu sẽ biến Vạn Thú môn hắn thành trò cười của Tuyết Nguyệt.
…
Đám người của Vạn Thú môn bị Gia Cát Vô Tình chặn giết, giờ phút này Lâm Phong đang ở trong Thiên Nhất học viện tự nhiên sẽ không biết được.
Lúc này Lâm Phong đang ngồi trên ghế đá, trước mặt hắn bày một ván cờ. Hoa đào đầy trời, bay xuống người hắn, cảnh tượng tràn đầy duy mĩ.
Ngồi đối diện Lâm Phong chính là Yên Vũ Bình Sinh.
– Lâm Phong, lúc ngươi hạ cờ ý sát phạt rất sắc bén!
Yên Vũ Bình Sinh nhìn quân cờ trong tay Lâm Phong hạ xuống, lập tức con cờ của Lâm Phong giống như thiên quân vạn mã muốn nuốt hết hoàn toàn con cờ của ông ta, sát ý nồng đậm.
– Nhưng nếu đối thủ của ngươi mạnh mẽ hơn ngươi, sát ý có mãnh liệt hơn nữa vẫn không làm nên chuyện gì.
Yên Vũ Bình Sinh hạ xuống một con cờ, lập tức ván cờ đại biến. Cục diện Lâm Phong bố trí vẫn sắc bén, cương mãnh như cũ, dường như muốn đem thế cờ của Yên Vũ Bình Sinh dập tắt. Nhưng mà, Yên Vũ Bình Sinh thì vẫn vững như núi Thái Sơn, không chút sứt mẻ. Lâm Phong không thể ngầm chiếm bất kỳ một quân cờ nào của ông ấy, thậm chí còn cho Lâm Phong một loại ảo giác, hắn hạ sai một nước tất cả sẽ mất hết.
Lâm Phong do dự nhìn bàn cờ, im lặng, quyết tiến lên sát phạt, sắc bén, nếu như địch nhân thế lớn hơn nên phá như thế nào?
– Xin thầy chỉ giáo.
Lâm Phong chậm chạp chưa hạ cờ, cũng không biết làm sao, Lâm Phong hắn sẽ không lừa mình dối người.
– Ngươi trước hạ ở đây.
Yên Vũ Bình Sinh nói khiến ánh mắt Lâm Phong trầm xuống, lập tức quân cờ trong tay chậm rãi hạ xuống, là một thế phòng thủ, tránh đi mũi nhọn của địch nhân thế lớn.
Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong hạ cờ, trong mắt mang theo ý cười yếu ớt. Lập tức, ông lại hạ cờ, từng bước siết chặt. Ván cờ của Lâm Phong hoàn toàn bị vây trong thế bị động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngầm giết, là cục diện Lâm Phong không muốn thấy nhất, nhưng sự thật đúng là như thế.
– Đã đâm lao là phải theo lao, Lâm Phong ngươi nhìn hiểu chưa!
Trong âm thanh Yên Vũ Bình Sinh mang theo vài phần dạy bảo, Lâm Phong im lặng, dây cung đã động, tên cũng đã bắn ra, làm sao có thể kéo trở về.
Lúc này Lâm Phong dường như hiểu, rồi lại không hiểu.
– Thừa thầy, Lâm Phong ngu dốt.
Im lặng một lát, Lâm Phong lại nói, trong mắt mang theo vài phần thỉnh giáo.
– Vị trí của ngươi trong cục diện bây giờ giống như thế cục của ngươi trong bàn cờ này, thế yếu, bị động, hoàn toàn bị khống chế, mới ban đầu công kích sát phạt, nhưng mà giống như kiến càng lay cây, ngươi không được như nguyện ý, bởi vậy mà lui lại chờ tiếp theo, lựa chọn đóng vững đánh chắc. Nhưng trên thực tế, thế lực cường đại này sẽ không cho ngươi cơ hội đóng vững đánh chắc, bọn họ sẽ lợi dụng bất kỳ một cơ hội nào đem ngươi nuốt sạch.
Yên Vũ Bình Sinh chậm rãi nói, ngay sau đó, ông từ bên cạnh lấy ra một con cờ của Lâm Phong. Một nước chết, toàn bộ ván cờ được bố trí chật như nêm cối, tuy là tình thế nguy hiểm nhưng vẫn có không gian hẹp có thể sống sót, mà Lâm Phong chết, dường như biến mất ở trong thế toàn diện, biến mất không thấy tung tích.
– Lâm Phong, trước mặt ngươi có hai con đường. Thứ nhất, lui, chủ động lui, thậm chí trực tiếp dứt khoát biến mất, như vậy cho dù đối phương hùng mạnh như thế nào cũng không có khả năng trong thời gian ngắn đánh đổ ngươi. Mà người có thể lợi dụng khoảng thời gian này, nhờ cậy tất cả lực lượng, phát triển bản thân, đợi cho thành công lại quay lại phản công.
Lâm Phong an tĩnh nghe Yên Vũ Bình Sinh nói. Con đường thứ nhất là để hắn rời khỏi, biến mất ở Hoàng thành, trốn đi như vậy cho dù đối phương thế lực mạnh cỡ nào cũng không tìm thấy Lâm Phong hắn, đợi cho thực lực đủ hùng mạnh một lần nữa trở về.
Nhưng con đường này thì bên người Lâm Phong nhất định có một ít quân cờ phải hy sinh, dù sao hắn không có khả năng mang theo một thành to lớn như Dương Châu, cùng nhau mất tích.
– Thưa thầy, vậy còn con đường thứ hai?
Lâm Phong dò hỏi.
– Con đường thứ hai… Giết!
Yên Vũ Bình Sinh nói một tiếng, thân hình bình tĩnh xuất trần giờ phút này lại tuôn trào khí tức mạnh mẽ sắc bén.
– Giết, lấy thế yếu, tại địa phương lớn, mở đường máu trước mắt, thẳng tiến không lùi, không ngừng giết, thẳng đến khi đối phương ngã xuống. Dĩ nhiên, trên con đường sát phạt này, ngươi phải không ngừng nâng cao năng lực của mình, làm cho mình không ngừng lớn mạnh, như vậy mới có thể không ngừng giết, thẳng đến một ngày, việc sát phạt của ngươi vượt qua đại thế của đối phương. Tuy nhiên con đường này rất nguy hiểm.
Trong mắt Lâm Phong hiện lên tia sáng, vô cùng sắc bén.
– Thầy, con đường thứ nhất là con đường yếu đuối, ta có thể trốn, nhưng nếu lần này ta biến mất, còn làm sao theo đuổi tâm cảnh võ đạo chưa từng có từ trước tới nay. Cho nên, ta lựa chọn con đường thứ hai… Con đường sát phạt, giết từng người đến thiên địa hôn ám, thẳng đến trời cao.