Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 421: Hắc Vụ



Từng ánh mắt sắc bén đảo qua trên người Lâm Phong.

Nhất là phía Tuyết Nguyệt thánh viện, trong đôi mắt Đại Bằng công tử và Lạc Tuyết công tử đều hiện lên sát ý.

Mà Đoàn Thiên Lang, sắc mặt càng lạnh, rét lạnh thấu xương.

Hiện giờ Thiên Lang Vương sớm đã không còn phong thái ngày xưa, một đầu tóc đen đã hóa thành đầu bạc, đầy thê lương, tang thương, dường như đã già đi rất nhiều. Nhưng nếu như có người nhìn vào ánh mắt của hắn, sẽ phát hiện đôi mắt của Đoàn Thiên Lang, càng thêm sắc bén, lạnh vô cùng.

Tu vi của Đoàn Thiên Lang so với trước kia càng lợi hại hơn!

Lâm Phong chỉ nhìn đôi tròng mắt của Đoàn Thiên Lang, liền biết đối phương trong đoạn thời gian này không phải vô dụng, tu vi không ngờ đã tăng lên không ít.

Lâm Phong không biết là, sau khi hắn giết chết Đoàn Hàn, tóc Đoàn Thiên Lan đã bạc trắng, từ đó về sau rất ít quan tâm đến việc của Tuyết Nguyệt thánh viện, một lòng tu luyện. Hắn chờ đến một ngày kia có thể tự tay đánh chết Lâm Phong, vì con của hắn, báo thù cho Đoàn Hàn.

Lâm Phong nói một câu rằng Đoàn Thiên Lang không biết cách dạy con khiến Đoàn Thiên Lang trong chớp mắt sinh ra vô tận oán khí sát khí, quét về phía Lâm Phong, khiến cho bè trúc trên dòng Tương Giang cũng không ổn định, bắt đầu hơi chao đảo.

– Lâm Phong, ngươi rất nhanh sẽ phải hối hận, ngươi phải trả giá hết thảy, quỳ ở trước mặt chúng ta sám hối.

Sở Triển Bằng lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ ngạo mạn không ai bì kịp, hôm nay, sẽ là tận thế của Lâm Phong, để xem hắn còn có thể cười được bao lâu.

– Hai năm trước ngươi tiến vào Vân Hải Tông của ta đòi người, khi đó ngươi muốn lấy mạng của ta, ngươi là một trong Bát đại công tử, mà ta đây khi đó chỉ là một kẻ yếu có tu vi Khí Vũ cảnh, nhưng ta có từng sợ ngươi? Hiện giờ, qua hai năm, ta từ Khí Vũ cảnh đã biến thành tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai. Mà ngươi, tu vi cũng chỉ tăng lên được một chút, ít đến đáng thương, lại vẫn dám dương dương tự đắc, nói ta sẽ phải quỳ xuống sám hối. Bát đại công tử, buồn cười, thật đáng buồn cười.

Lâm Phong lên tiếng châm chọc, làm cho tâm thần mọi người đều run lên, hoá ra Sở Triển Bằng và Lâm Phong đã quen biết từ hai năm trước, hơn nữa còn có ân oán. Khi đó Sở Triển Bằng đã là một trong Bát đại công tử, mà Lâm Phong lại chỉ có tu vi Khí Vũ cảnh, khi đó Lâm Phong ở trong mắt Sở Triển Bằng có lẽ chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 197

– Hai năm, từ Khí Vũ cảnh đạt đến Huyền Vũ cảnh tầng hai, thiên phú thật đáng sợ.

Mọi người trong lòng cảm khái, rất ít người từng biết, hoá ra thiên tài rực rỡ nhất Tuyết Nguyệt hiện giờ, hai năm trước còn yếu hơn so với tuyệt đại đa số bọn họ.

Lâm Phong năm đó so với một trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng, tu vi quả thật quá thấp. Tuy nhiên mọi người cũng hiểu được, tu vi càng cao, muốn nâng cao tu vi thêm nữa cũng càng khó khăn, vượt qua mỗi một cấp bậc, đều là một bước nhảy vọt.

– Sư huynh, tốc độ tu luyện của hắn, dường như nhanh hơn huynh không ít đâu!

Trong hư không, bên cạnh Lăng Thiên, sư muội của hắn cười nhẹ, khiến ánh mắt Lăng Thiên phát lạnh, hừ lạnh một tiếng:

– Tốc độ tu luyện nhanh thì thế nào, chẳng qua tu vi chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai mà thôi. Ở thành Dương Châu ta có thể hủy tượng của hắn, hôm nay, ta cũng có thể đoạt tính mạng hắn.

– Đương nhiên, lấy tu vi Huyền Vũ cảnh tầng ba của sư huynh, lại phối hợp với Cực Quang chi kiếm, giết hắn rất dễ dàng.

Thiếu nữ cười cười nói, khiến sắc mặt Lăng Thiên lúc này mới dễ nhìn một chút, trong mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo, nói:

– Đó là tất nhiên.

Tuy nhiên lúc này hắn vẫn nghĩ thầm trong lòng:

– Nghe nói kẻ này trước đó không lâu liên đã giết mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh, trong đó có ba người tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng ba, không một ai chạy thoát, bị giết toàn bộ, chiến lực khủng bố. Chỉ cần hắn không trêu chọc ta, vậy ta cũng sẽ không gây sự với hắn.

Lăng Thiên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, hắn cũng có thể giết mười hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh, nhưng sẽ phải cố gắng hết sức, Lâm Phong có thể chém giết, đã đủ để chứng minh thực lực của Lâm Phong rồi.

Đôi mắt thiếu nữ lóe lên, thoáng suy nghĩ.

– Thực lực của sư huynh là Huyền Vũ cảnh tầng ba, mà Lâm Phong tuy chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng hai, nhưng tuyệt đối hùng mạnh hơn đại đa số cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba. Nếu sư huynh muốn chống lại hắn, tất nhiên phải trải qua một trận ác chiến, có lẽ dựa vào cực quang chi kiếm, sư huynh có thể thắng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng, tốt nhất không xảy ra xung đột là hơn.

Thiếu nữ âm thầm nghĩ ngợi, lúc nghe được tin Lâm Phong đánh chết mười hai cường giả Huyền Vũ cảnh, nàng cũng có chút khiếp sợ, thật không nghĩ tới, chỉ là thống lĩnh của thành Dương Châu, mà không ngờ lại mạnh như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152

Sắc mặt Sở Triển Bằng lạnh lùng băng hàn, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:

– Ngươi sẽ phải hối hận.

– Hừ!

Lâm Phong lạnh lùng cười, liền không để ý tới Sở Triển Bằng, ngẩng đầu, nhìn về phía đám người ở trong hư không.

– Đoạn Nhận thành, Vân Phi Dương.

Ngay lúc này, một đạo âm thanh như biển gầm từ rất xa truyền đến, chỉ thấy một bóng người lăng không bước đến.

Nhanh đến mức tận cùng, như ảo ảnh.

– Dù chưa từng nhận được thư mời, nhưng vẫn muốn đến gặp gỡ với những thiên tài của Tuyết Nguyệt, chớ trách.

Thanh âm cuồn cuộn truyền đến, bóng dáng mau lẹ vô cùng kia không ngờ trực tiếp bước vào trong hắc ám, không có bất kỳ cái gì che chắn, trực tiếp bước vào, sương mù quay cuồng thế mà điên cuồng rít gào lui về phía sau, lập tức rẽ sang một bên, thân thể Vân Phi Dương, cũng trực tiếp đi vào trong đó.

– Không được mời?

Ánh mắt mọi người bị kiềm hãm, lập tức đôi mắt của bọn họ nhìn về nhuyễn kiệu trên mặt nước, không phải đã nói không để sót bất cứ người nào ư, Vân Phi Dương này thực lực cũng không phải là nhỏ.

– Có thực lực, có thể tiến vào.

Trong nhuyễn kiệu truyền ra một đạo âm thanh mờ ảo, rất tự nhiên.

– Đoạn Nhận thành!

Lâm Phong ánh mắt ngưng tụ, đã lâu không nghe được tin tức của Đoạn Nhận thành, tòa thành từng bị hắn hỏa thiêu kia, lại có thể có xuất hiện một thiên tài như thế?

Tuy nhiên Vân Phi Dương này, âm thanh phóng khoáng, nụ cười tự nhiên, cả người lộ ra một cỗ hào khí của sa mạc vạn dặm, không theo một khuôn mẫu nào, thật sự giống như người sống ở biên cảnh, hơn nữa, thậm chí có thể thường xuyên ra vào Đoạn Nhận thành.

– Thời gian một nén nhang sắp hết rồi.

Trong nhuyễn kiệu lại có một giọng nói truyền ra, Lâm Phong nhìn hư không, rồi nở một nụ cười với Mộng Tình, sau đó thân thể lăng không bay lên, hướng màn sương đen bước chậm tới.

Tuy nhiên, Lâm Phong không đi vào màn sương đen, mà là men theo xung quanh màn sương đen, chậm rãi hạ xuống. Bên trong hắc ám, không có mặt của Đoàn Phong. Tuy rằng Đoàn Phong cũng nhận được thư mời, nhưng lần thiên tài tụ hội này, thời gian còn chưa đủ để Đoàn Phong có thể bộc lộ hoàn toàn tài năng.

Thấy động tác của Lâm Phong, tất cả mọi người đều sửng sốt, từ phía trên hạ xuống, tránh qua màn sương đen? Làm thế cũng được?

– Người này…

Mọi người nhất thời không biết nói gì, hắc ám quay chung quanh thành vòng, ai cũng biết có thể từ trên không và phía dưới tiến vào trong đó, chỉ là mọi người căn bản không dám nghĩ như vậy, thiên tài thịnh hội, đi vào như vậy thì chẳng phải là rất không thú vị, quá mất mặt. Người trong nhuyễn kiệu cũng nói, hắc ám kia là khói độc của giao long, có thể ngăn trở một số người, nhưng nếu tất cả mọi người đều giống như Lâm Phong, thì còn ngăn trở được cái gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 96: PN1

Chỉ có thể nói, Lâm Phong căn bản cũng không để ý, không giống những người khác dùng thanh thế mạnh mẽ cuồn cuộn bước vào trong đó, thể hiện ra sự hùng mạnh của chính mình.

Những thứ đó đối với Lâm Phong đều là hư ảo, rất nhanh sẽ đến lúc kiểm chứng thực lực chân chính.

Sau Vân Phi Dương, Lâm Phong và Mộng Tình bước vào, trong màn sương đen đã có ba mươi hai người, ba mươi hai thanh niên thiên tài, tu vi yếu nhất cũng là Huyền Vũ cảnh tầng một, nhưng cũng chỉ có mấy người ít ỏi mà thôi.

Mà tu vi cao nhất là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, những người này có thiên phú cực cao, cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba, người thuộc thế hệ trước, cũng có rất ít có thể đạt tới, nhưng những người này tuổi không quá ba mươi.

– Thời gian đã đến.

Lúc này, bên cạnh nhuyễn kiệu, một vị lão già ngẩng đầu, mở miệng nói một tiếng, lập tức, thân thể lão bay lên trời, đứng ở phía trước đám người, nhìn mọi người nói:

– Mọi người, đến vây quanh vòng hắc ám này, đứng ở bên cạnh.

– Hả?

Mọi người có vài phần nghi hoặc, phải đứng dựa vào hắc ám khói độc này? Thế là có ý gì.

Chẳng qua bọn hắn cũng đều tuân thủ, đều đứng ở bên cạnh khói độc, tạo thành một vòng tròn.

– Người được mời lần, xét về thiên phú đều xem như thiên tài của Tuyết Nguyệt, nhưng chỉ có chịu đựng áp lực tử vong, có được ý chí vô cùng cứng cỏi, thì mới có thể trở thành cao thủ chân chính, hiện tại tất cả mọi người không được nhúc nhích.

Lão già chậm rãi mở miệng, làm cho đồng tử người ta co rút lại, tất cả mọi người không được nhúc nhích, lão muốn làm gì?

Lúc này, chín con giao long phủ phục ở trên mặt nước, lại lần nữa cuồn cuộn mà lên, ngẩng đầu, đột ngột điên cuồng gào thét.

Khí hắc ám cuồn cuộn điên cuồng phun ra, sương mù hắc ám điên cuồng cuộn lên, trở nên vô cùng bạo ngược, mà lão già, bàn tay vung lên hướng về màn sương đen như thể là đang ngưng kết một loại thủ ấn đặc thù.

Sương mù hắc ám, rít gào, điên cuồng, che khuất ánh trăng, che kín bầu trời, bao trùm lên tất cả mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.