Sáng hôm sau hắn trở về nhà trọ, nhưng chẳng thấy mọi người đâu. Ngồi chờ lúc lâu mới thấy Tiểu Nhu đi về, hắn liền hỏi cô bé:
– Tiểu Nhu lại đây cha hỏi đây.
Tiểu Nhu cũng lon ton chạy tới, nghiêng đầu hỏi Dương Tử:
– Cha muốn hỏi gì vậy?
Dương Tử bế con bé lên xoa đầu rồi hỏi:
– Mọi người đi đâu hết rồi vậy, ông bà với mẹ yên của con đâu? Cả lão tổ nữa, đi đâu hết rồi vậy?
Tiểu Nhu liền nhìn Dương Tử, hắn liền hỏi:
– Mặt cha dính gì à?
Tiểu Nhu thở dài mà trả lời câu hỏi của Dương Tử:
– Mọi người đi hết là để tìm cha đấy!
Dương Tử mới ngớ người ra, hắn thì đang bị thương mà sáng sớm mọi người không thấy hắn đâu điều đầu tiên sẽ là đi tìm hắn rồi. Tiểu Nhu liền chạy ra ngoài hét lớn:
– Mọi Người Ơi! Cha Con Về Rồi Này!
Từ nhiều phía khói bụi mịt mù lao đến nhà trọ, khi đám khói bụi tan đi thì đã thấy đủ cả bốn người. Dương Thuần, Vân Yến, Hằng Thiên và Yên Nhi mọi người cùng chạy vào nhà cùng hỏi một câu hỏi:
– Con có bị làm sao không đấy?
– Huynh có bị làm sao không đấy?
– Nhóc con, ngươi có bị làm sao không đấy?
Dương Tử cũng gãi đầu và cười, rồi từ từ trả lời họ:
– Ta không sao mọi người không cần lo lắng như vậy, tối qua khi tỉnh lại thấy mọi người ngủ nên không dám đánh thức. Ta liền đi đến nơi mà thần thức ta không thể tra xét thì liền thấy cái này nè.
Nói xong hắn liền lấy cái vòng tay của Nhẫn Dạ ra, Nhẫn Dạ cũng đi ra mà nói:
– Tiểu Tử này nó hơi năng động chút thì phải. Phiền mọi người nhiều rồi!
Hằng Thiên cũng lên tiếng nói:
– Không phiền, đồ đệ của con cũng không tệ đâu nhóc! Nếu nói thẳng thì là còn hơn cả con ấy chứ.
Nhẫn Dạ nhìn sang thấy Hằng Thiên hắn liền quỳ xuống hành lễ:
– Bái kiến sư phụ!
Hằng Thiên liền phẩy tay mà nói:
– Không cần như vậy đâu, nhưng ta vẫn đang không hiểu là Chí Dũng và Diệp Huyền đang ở đâu vậy?
Nghe đến Chí Dũng thì Nhẫn Dạ liền vui vẻ mà nói:
– Haha nếu người hỏi tên đần Chí Dũng đấy thì hắn đang ở Ngũ Vực, hắn cũng nặn lại được thân xác rồi.
Hằng Thiên liền quát:
– Vẫn còn cười được! Như thế này rồi mà vẫn cười được à, chẳng phải xưa con còn chê Chí Dũng nó học chậm hay sao. Giờ mình vẫn là hồn còn nó là thân rồi đấy!
Nhẫn Dạ liền ngồi xổm xuống, tay trọc trọc xuống đất mà nói:
– Tại lúc đấy con đến cấp bậc Võ Đế rồi nên thần hồn có chút mạnh nên không thể thiếu nhiều thiên tài địa bảo được.
Hằng Thiên lại quát:
– Đừng có lý do…
Nhưng hắn nghĩ lại thấy có chút sai sai, mà tiếp tục hỏi Nhẫn Dạ:
– Vậy cớ gì mà thần hồn con còn bị chia làm bảy phần vậy, với cả Diệp Huyền nó đâu rồi?
Nhẫn Dạ sắc mặt trầm xuống kể lại đầu đuôi mọi việc cho Hằng Thiên nghe. Hằng Thiên cũng chỉ lắc đầu mà nói:
– Ta cứ tưởng sau khi nó đến Hoan Điện thì sẽ thay đổi nhưng không ngờ lại vẫn như cũ. Haiz!
Dương Tử liền hỏi Hằng Thiên:
– Lão tổ! Nếu công pháp cải tiến rồi này liệu có thể nặn lại thân thể cho sư phụ con không?
Hằng Thiên cũng suy nghĩ một hồi, Dương Tử và Nhẫn Dạ rất mong chờ cầu trả lời của hắn. Nhưng cũng chỉ nhận lại một cái lắc đầu rồi hắn nói:
– Thần hồn của một Võ Đế không phải chuyện nhục thân bình thường chịu nổi. Phải có bộ xương của Võ Đế, không thì một cánh tay một cái chân cũng được. Để nó là tiền đề cho việc chứa đựng sức mạnh của thần hồn. Nhưng giờ e là có đào cả cái di tích của ta nên cũng chỉ có một ngón tay mà thôi.
Đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có rất nhiều tiếng vó ngựa truyền đến. Rồi có một đoàn người kéo đến quán trọ, một kẻ đạp cửa lớn tiếng quát lên:
– Dám không mở cửa cho lão tử, mau nôn hết tiền ra đây, có mĩ nữ thì đi hầu hạ bổn đại gia. Bổn đại gia có thể rộng lượng tha mạng chó cho các ngươi!
Dương Tử liền để lộ sát khí ra rồi dần dần đi gần tới chỗ hắn, Dương Tử đặt tay lên vai hắn mỉm cười mà hỏi:
– Vị huynh đệ này! Xem lại đi, liệu huynh có đi nhầm nơi không vậy nhỉ?
Mấy người còn lại cũng để lộ ra thực lực của mình, tên kia lắp bắp mà nói:
– Không…có gì..đ…đâu mọi ngươi cứ tiếp tục đi ạ. Tiểu nhân đi nhầm nhà ạ.
Hắn định quay người rời đi thì mấy tên nào đấy cùng bọn với hắn lại đạp cửa và cũng đạp bay hắn quay lại. Rồi chúng quát:
– Lão Tứ ngươi lại chơi một mình rồi đấy à?
Tên kia liền lao vào đấm tên vừa nói mà chửi liên mồm:
– Mẹ kiếp thằng khốn, ngươi hại chết lão tử rồi đấy. Cũng chẳng xem những vị đại nhân trong nhà có cảnh giới gì đi. Đáng lẽ lão tự ra ngoài được rồi mà lại do ngươi nên bị bay ngược vào.
Đánh xong hắn liền xách tên kia lên vui vẻ cười mà nói với Dương Tử:
– Các vị đại nhân cứ tự nhiên ta sẽ dạy dỗ lại mấy tên không có mắt này! Tiểu nhân xin cáo lui ạ!
Xong hắn cũng rón rén quay ra sau mà chuẩn bị chạy đi, Dương Tử thấy vậy liền lên tiếng:
– Ngươi đứng lại! Ta cho ngươi đi chưa? Đưa ta đến đám ngựa ở ngoài nhanh lên!
Tên kia liền lễ phép mời Dương Tử ra ngoài:
– Mời đại nhân đi ạ!
Sau một hồi lục lọi Dương Tử liền thấy một hòn đá phản ứng lại Thôn Phệ Chi Lực của mình mà vui vẻ cầm vào. Cũng chẳng quên hạ sát sạch mấy tên kia, hắn vui vẻ đi vào mà nói với Hằng Thiên:
– Lão tổ người chém một đòn về hòn đá này đi!
Nói rồi Dương Tử liền ném Tru Đế cho Hằng Thiên, hắn cũng liền vung kiếm đến. Nhưng cũng chỉ để lại một vết xước rất nhỏ, Nhẫn Dạ liền trố mặt ra mà nói:
– Nó là cái quái gì vậy, một chém của sư phụ mà lại không vỡ?
Xong Dương Tử cũng phải dùng Thôn Phệ Chi Lực hấp thụ vỏ ngoài. Chỉ vừa hé ra đã thấy mùi hương của dược liệu bay ngập trong phòng. Nhẫn Dạ ngửi rồi liền gào lên:
– Cái vận khí vô lý đấy của con lại hiển linh rồi nhóc, đấy chắc chắn là Thần Đan!