Lúc này Long Đế hay tên thật là Long Ngạo đã trở lại trạng thái rồng. Hải Đế hay Hải Lam lúc này cũng đang cố sức ngăn cản Long Ngạo lại. Chỉ thấy hắn toả ra long uy khiến Hải Lam bị bắn bật đi, Long Ngạo đang mất kiểm soát hắn chuẩn bị dùng long trảo đánh đến Hải Lam. Thì đột nhiên bị đánh bay đi, Dương Tử hiện ra từ trong làn khói. Hải Lam nhìn thấy Dương Tử chống lại được long uy của Long Ngạo liền ngạc nhiên thầm nghĩ:
– Người này rốt cuộc là ai, hình như cũng chính hắn cứu chúng ta. Nhưng thực lực hắn phải đến mức nào mới có thể chống lại long uy vậy?
Cơ Minh cũng đã chạy tới nơi, thấy Hải Lam đang ngạc nhiên. Hắn tiến tới vỗ vai mà nói:
– Làm quen dần đi! Huynh là người có nghiệp lớn, là người có vận khí đấy, cứ làm quen dần đi!
Hải Lam thấy Cơ Minh cũng nhận ra bóng hình từng chỉ cho hai người họ chạy tới nơi Dương Tử. Hắn cúi người đáp:
– Cảm ơn thiếu hiệp đã giúp hai ta!
Cơ Minh phẩy tay mà nói:
– Ai da có thần nhãn nhìn thấy cũng chẳng thể để yên được.
Lúc này Dương Tử đang đánh với Long Ngạo, hắn hỏi Long Tổ:
– Giun đất! Con cháu nhà ngươi thì có cần nương tay không?
Long Tổ đang ăn cũng gào lên:
– Ta là rồng! Con rồng đầu tiên đấy! Huyết mạch của nhóc này cũng khá thuần khiết, nhẹ tay chấn áp nó chút là được.
Nghe vậy Dương Tử cũng thở dài, hắn toả ra long uy trực tiếp khiến Long Ngạo trở về hình người. Hải Lam chạy tới bên Long Ngạo mà hỏi hang:
– Long huynh, huynh không sao đấy chứ?
Long Ngạo ngồi dậy xoa đầu Hải Lam rồi nói:
– Ta không sao muội không cần lo!
Sau đó hắn đứng hắn dậy cúi người về phía Dương Tử mà nói:
– Cảm ơn tiền bối đã nương tay và cũng đã ra tay cứu chúng ta!
Dương Tử thì vẫn đang hoang mang về giới tính thật của Hải Đế. Kiếp trước hắn dù đã đánh qua với cô nàng nhưng cũng chẳng để ý kĩ. Dương Tử nhỡ lại, hắn thầm nghĩ:
– Hình như cũng có chút giống chắc không phải ta nhầm chứ?
Hải Lam cũng giới thiệu lại cho Dương Tử và Cơ Minh nghe:
– Ta là Hải Lam, còn huynh ấy là Long Ngạo. Rất cảm ơn tiền bối đã cứu chúng ta khỏi tay tên Âm Tà kia.
Dương Tử nghiêng đầu tay thì chỉ vào mặt mình hỏi Cơ Minh:
– Này lão đệ! Ta trông già lắm hả?
Cơ Minh lắc đầu nói:
– Không có! Ngược lại mới đúng!
Dương Tử nghe vậy đã hiểu ý ném cái dép vào mặt Cơ Minh mà nói:
– Hai người không cần gọi ta là tiền bối đâu, cứ sưng huynh gọi đệ là được rồi!
Cơ Minh ăn một chiếc dép liền quay lại mà nói:
– Ta đi mách đại tỷ đây!
Dương Tử liền chạy lại ôm chân Cơ Minh mà nói:
– Ta xin đệ đấy! Đừng có mách họ nữa, tý cho đệ thêm pháp quyết là được chứ gì!
Cơ Minh liền tự hào nói:
– Nhiều chút đấy!
Long Ngạo và Hải Lam cũng đứng hình trước bộ dạng trẻ con này của họ. Dương Tử giờ mới nhớ ra ở đây còn có người hắn đá Cơ Minh đi mà hỏi về phía của Hải Lam và Long Ngạo:
– Mà hai người sao lại ở Hàn Cực Đảo vậy?
Long Ngạo cũng thật thà đáp:
– Không dám dấu huynh, bọn ta từ Ngũ Vực tới đây. Nghe nói có người khiêu chiến với Diệp Thiên Tông, nên cũng đến để trả thù cho người dân ở nơi chúng ta bảo hộ.
Hải Lam cũng nói tiếp lời Long Ngạo:
– Nhưng chẳng may lại bị một truyền tống trận dịch chuyển đến Hàn Cực Đảo. Và bị tên khốn kia tấn công ép bọn ta quy phục.
Dương Tử thấy họ cũng có ân oán với Diệp Thiên Tông thì liền nói:
– Nếu hai người không chê thì cứ ở lại đây cùng ta đánh Diệp Thiên Tông. Nếu ở lại thì sau này cứ gọi ta là Vô Cực là được.
Hải Lam liền ngạc nhiên hỏi:
– Vậy huynh là chủ của thế lực thần bí nhất của Thất Đại Đất Tổ sao Giáo đồ của chính nghĩ ấy hả?
Dương Tử gãi đầu nói:
– Biệt danh đó ai đặt vậy?
Long Ngạo liền nói thêm:
– Ta cứ tưởng đã là chủ của Sát Phạt Điện phải người đầy mùi máu tanh chứ?
Cơ Minh liền dúc vào nói thêm:
– Đúng rồi đấy! Sát khí của huynh ấy giết được con tượng vương thôi! Vẫn ít lắm!
Dương Tử lại đẩy mặt Cơ Minh ra nói đáp lại:
– Không đến mức đấy!
Long Ngạo thầm nghĩ:
– Nếu huynh ấy tản ra sát khí lúc này chắc ta đã là một cái xác rồi!
Hắn và Hải Lam trong đầu cùng nghĩ:
– Con người này thật đáng sợ, đúng hơn là quái vật!
– Con người này thật đáng sợ, đúng hơn là siêu cấp yêu nghiệt thiên tài!
Dương Tử cũng nhớ lời của Long Tổ nói, hắn mở không gian Thức giới ra nhìn về phía Long Ngạo mà nói:
– Đi vào thức giới của ta đi! Đây sẽ là một lần tạo hoá của ngươi đấy!
Long Ngạo cảm nhận được khí tức của tộc nhân liền không do dự đi vào. Trước khi vào hắn hắn vẫn chấp tay nói với Dương Tử:
– Hải Lam muội phải nhờ huynh chăm sóc rồi!
Sau đó hắn cũng đi vào, khi vừa vào hắn đã được diện kiến tổ tiên của mình. Long Tổ từ từ hiện ra mà nói:
– Ngươi là Long tộc đời thứ mấy rồi?
Long Ngạo còn không dám nhìn thẳng hắn chỉ biết cúi mặt xuống đất mà nói:
– Dạ thưa là đới thứ 125678 ạ. Con là con cháu có huyết mạch của Lân nữa ạ!
Long Tổ cũng gật đầu hỏi tiếp:
– Vậy là Long Tộc vẫn hưng thịnh chứ?
Long Ngạo liền nói:
– Dạ vâng ạ! Tuy sa sút nhưng vẫn là thế lực một phương ở Lục Vực và Ngũ Vực ạ!
Long Tổ nghe xong gật đầu, nó trích ra hai giọt máu của nó và một quyển công pháp rồi nói:
– Đây! Quà tặng gặp mặt ngươi, phải có thực lực mới bảo vệ được người mình yêu chứ!
Long Ngạo nhận lấy rồi liền nói:
– Cảm ơn Long Tổ!
Hắn cũng ngẩng đâu lên nhìn, một con rồng trải dài cả thức giới của Dương Tử. Thư thái uy nghiêm vô cùng, Long Tổ cũng hỏi:
– Vẫn còn nhìn đấy à?
Long Ngạo cũng giật mình mà đáp:
– Dạ con sẽ đi luyện tập ngay ạ!
Ở phía bên ngoài Dương Tử nói với Hải Lam:
– Chắc là muội chăm tên ngốc đấy cũng mệt phết nhỉ?
Hải Lam liền cãi ngay:
– Huynh ấy không ngốc, chỉ là có chút…
Dương Tử không để cô nàng nói hết, hắn lấy ra một quyển trục mà nói:
– Được rồi! Hắn không ngốc! Đây là công pháp và cách chữa bệnh cho muội, phải mạnh thì mới bảo vệ được người mình yêu chứ?
Hải Lam đang định cảm ơn thì đã thấy hắn đi xa mà vẫy tay ra hiệu không cần nói cảm ơn. Ở Phong Huyền Tông bây giờ tất cả đệ tử cũng đã đặt chân đến Tứ Vực Và chuẩn bị đi tìm Dương Tử.