Lúc này trên chiến trường, đám đệ tử Diệp Thiên Tông đã thưa đi rất nhiều. Một số kẻ đã có để ý vã báo lại với cao tầng của Diệp Thiên Tông. Mọi chuyện rất nhanh truyền đến tai của Diệp Huyền, hắn liền đập tay xuống ghê quát lớn:
– Cái quỷ gì vậy! Đệ tử vừa ra trận đã tử thương hơn phân nửa? Các ngươi còn làm trưởng lão làm cái quái gì nữa vậy!
Các trưởng lão của Diệp Thiên Tông đều im re chẳng ai dám nói câu nào. Một đệ tử hớt hải chạy vào, hắn vội vàng quỳ xuống nói một cách gấp gáp:
– B…bẩm l….lão tổ!
Diệp Huyền thấy hắn hớt hải như vậy liền phẩy tay nói:
– Từ từ rồi nói!
Tên đệ tử kia thở ra một tiếng rồi lập tức nói:
– Sau khi khám sét thi thể của nhưng đệ tử đã chết, chúng đệ tử thấy rất ít thương thế do địch gây lên. Mà lại giống như có kẻ đã hạ độc thủ với các đệ tử, chúng đệ tử đang xôn sao vì sợ có nội gián ạ!
Diệp Huyền trực tiếp toả ra sát khí hắn gào lớn:
– Ta nuôi lũ trưởng lão các ngươi là để làm cảnh đấy à! Nội trong hôm nay các ngươi không tìm được nội gián hoặc nguyên do các đệ tử bị như thế! Thì mang cái đầu đến gặp ta! Cút!
Các trưởng lão nháo nhào hết lên, rồi kéo nhau đi làm nhiệm vụ được giao. Ở phía chiến trường, lúc này phe của Sát Phạt Điện cũng đã có đệ tử bị thương thậm chí là tử vong. Tân Hàn lập tức truyền tin về Đan Dược Trường, hắn lo nắng nghĩ:
– Đệ tử của Diệp Thiên Tông cũng quá liều mạng rồi đi! Chúng biết mình có khả năng chết, vậy mà không quay về mà lại tiến lên tự bạo.
Hữu Nha cũng đi đến mà nói:
– Muội chuyền tin về cho Điện chủ chưa?
Tân Hàn cũng thở dài đáp lại:
– Rồi! Nhưng ta chưa thấy Điện chủ chuyền tin lại!
Hữu Nha liền tức giận nói:
– Chúng vậy mà để đệ tử của mình lao lên tự bạo!
Tân Hàn liền quay sang bảo một đệ tử:
– Cho lên toàn quân rút dần về vách núi, chúng ta sẽ cố thủ ở đó, nếu không quân ta cũng sẽ sớm bị diệt!
Lúc này Chí Dũng đi vào mà nói:
– Kế sách không tồi đấy nha đầu!
Tân Hàn cũng cung kính đáp:
– Tiền bối quá khen!
Nhẫn Dạ cũng đến theo sau mà bảo Chí Dũng:
– Ngươi có cái vũ khí súng súng gì đấy mà! Sao không đưa cho chúng đệ tử của Sát Phạt Điện?
Chí Dũng tỉnh bơ đáp:
– Phải ha! Sao ta lại quên được chứ!
Nhẫn Dạ thì lắc đầu còn Tân Hàn và Hữu Nha cùng nghĩ:
– Đây có thật sự phải thế ngoại cao nhân gì đấy không vậy!
Chí Dũng Liền gọi Tân Hàn:
– Này nha đầu!
Tân Hàn cũng giật mình đáp:
– Dạ có tiểu bối!
Chí Dũng nói tiếp:
– Đưa thứ trong nhẫn này cho các đệ tử, bảo chúng là chỉ cần giữ thật chắc, truyền linh khí vào trong cây súng rồi bóp cò là có thể bắn như cung tên rồi!
Tân Hàn cũng lập tức đi làm việc được giao, phía Dương Tử lúc này hắn chỉ mới đột phá lên Phá Hư Kì Tam Tình mà đã hoàn toàn kiệt sức. Nhưng thân thể lại vẫn cứ tiếp tục hấp thụ linh khí, Hằng Thiên liền nói:
– Còn đường con đi khác với người khác, đã định sẵn là con đường chí tôn! Đột phá dù chỉ là một tiểu cảnh giới, về sau càng khó gấp bội lần!
Dương Tử gắng gượng đáp:
– Con biết! Nhưng nếu không cố gắng hết sức thì! Đến thứ mình quý trọng cũng chẳng thể nào mà bảo vệ được!
Hắn gào lên và trực tiếp đón lấy Thiên Lôi để tăng thêm một tiểu cảnh giới. Hằng Thiên cũng chỉ thầm cổ vũ hắn, lão nghĩ:
– Kẻ có thể đi trên con đường chí tôn thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng, dù có là một đướng chém dọc trời đất mà đi lên. Cũng chẳng thể nào chối bỏ được vài phần sẽ là xác trong đống xác. Tiểu tử! Giờ thì con buộc phải đi trên nó rồi!
Ở chiến trận Cơ Minh đang giết địch hắn thấy có kẻ định đánh lén Kiều Oanh. Hắn liền lao tới đỡ cho cô nàng một đòn, cô nàng liền thét lên:
– Tên chân yếu tay mềm như ngươi thì ra chiến trường làm gì chứ?
Cơ Minh ho vài tiếng mà nói:
– Đã là huynh đệ với hắn dù hắn có làm gì thì ta cũng sẽ phải góp sức vào chứ!
Kiều Oanh hoảng hốt quát:
– Này! Đừng nói nữa! Ngươi ho ra máu rồi kìa!
Cơ Minh bây dậy mà nói:
– Nàng nghĩ ta là loại thư sinh yếu đuối hơn cả phụ nữ à? Ta chẳng qua đang uống nước tới đỡ đòn cho nàng mới bị sặc thôi!
Kiều Oanh liền tức giận quát lớn:
– Thế mà ngươi còn trêu ta được.
Một tên trưởng lão của Diệp Thiên Tông đánh một đòn đến, hắn nói:
– Đôi uyên ương đẹp à! Để lão phu tiễn hai người các ngươi xuống hoàng tuyền sống với nhau!
Chỉ thấy Cơ Minh cầm đôi tông lào huyền thoại táng thẳng mặt tên trưởng lão kia mà gào lên:
– Mẹ nó! Cút cho lão tử! Lão tử đang chăm sóc nương tử tương lai của ta mà dám xen vào à?
Kiều Oanh lại gào lên:
– Ai là nương tử của ngươi.
Lúc này đột nhiên hệ thống của Cơ Minh ra nhiệm vụ, nó nói:
– Nhiệm vụ mới! Túc chủ có thể nhận được rất nhiều phần thưởng dựa trên sự đóng góp cho trận chiến! Nhiệm vụ chính: Bố trí một đại trận cường hoá cho toàn phe!
Cơ Minh giật mình quát:
– Mẹ nó! Đây là ngươi chơi ta đúng không cẩu hệ thống?
Hắn quay lại mỉm cười bảo với Kiều Oanh:
– Này nàng bay theo cùng ta chút được không?
Kiều Oanh mặc dù hơi khó hiểu vẫn bay theo hắn, một lúc sau Cơ Minh cũng đã bố trận xong, hắn phun máu vào và tế trời. Rồi lấp tức ngất đi cũng may được Kiều Oanh đỡ cho hắn. Toàn quân lúc này cũng xông lên phản công lại Diệp Thiên Tông. Còn Dương Tử vẫn đang phải chịu Thiên Lôi đánh xuống và vẫn chưa thể ra được chiến trường. Lúc này trên người hắn cũng đã chi chít vết thương, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.