Dương Tử lúc này gãi đầu hỏi Thiên Hà:
– Này lão già! Khí vận chí tôn lại là cái j vậy?
Thiên Hà cũng không kém phần ngạc nhiên hỏi Dương Tử:
– Mẹ nó! Tên người giời nhà ngươi mà lại không được Thiên Cổ Đệ Nhất Đế gửi đi vận khí à?
Dương Tử liền hỏi tiếp:
– Thiên Cổ Đệ Nhất Đế lại là tên quái nào vậy?
Thiên Hà lúc này cũng sững sờ, hắn gào lên:
– Mẹ nó! Ngươi là biến số ngài ấy nói à!
Dương Tử lại hỏi tiếp:
– Lão già ông cứ nói cái quái gì vậy?
Thiên Hà liền nói:
– Nếu ngươi không biết thì cũng sớm phải kể cho ngươi nghe thôi.
Hắn lấy hơi rồi nói:
– Từ thủa sơ khai đến bây giờ chỉ có một kẻ duy nhất có thể thong thả áp chế mọi võ đế thậm chí là cao hơn khác. Tự sưng mình là Thiên Cổ Đệ Nhất Đế, ngài ấy lấy sức bản thân chấn áp 15 cái siêu việt thế giới còn lại. Để cho Đại Việt Thế có hơn trăm vạn năm yên bình, tên ngài ấy thì chắc chắn sẽ không được nói rồi! Đối thủ của ngài ấy đều đã đạt đến cảnh giới rất cao, đến ta và ngươi dù có thăng lên vài ba cảnh giới nữa cũng chắc chắn sẽ không thể hiểu được.
Dương Tử há hốc mồm, hắn hỏi:
– Vẫn có cảnh giới cao hơn Võ Đế cảnh sao?
Thiên Hà cũng gật đầu mà đáp:
– Tất cả Võ Đế được sinh ra trong Đại Việt Thế, đều thông qua thần niệm của ngài ấy để lại, đánh giá xem đủ điều kiện hay không rồi mới có vị trí trong hàng ngũ Võ Đế. Cũng chính ngài ấy tạo ra vô vàn thế giới, và cũng chính ngài ấy đặt ra các cảnh giới. Ngươi! Một kẻ lại sở hữu thứ thể chất vô địch như ngài ấy, là biến số ngài ấy đã truyền lại từ thần niệm kia. Ngài ấy có nói: ” Nếu trong vòng 12 vạn năm nữa không có biến số như ngươi sinh ra, cả thảy 16 cái siêu việt thế giới này đều sẽ bị một thứ gì đó hủy diệt! “
Dương Tử một lúc tiếp nhận nhiều điều lạ lùng nên nhất thời bị kinh động. Thiên Hà liền đen mặt lại, hắn quay sang đẩy Dương Tử ra xa mà nói:
– Ta đã lỡ tiết lộ thứ ngươi chưa được biết, Thiên Đạo bắt đầu bài trừ lượng thông tin ấy rồi!
Dương Tử nghe vậy liền tiến vào thứ giới gặp Long Tổ, hắn hỏi:
– Này giun đất! Ngươi không lẽ nào là thú cưng của vị kia chứ?
Long Tổ cũng ra ám hiệu chứ không dám nói rõ, Dương Tử cũng hiểu. Hắn liền nói:
– Phong ấn đoạn kí ức kia giúp ta, đợi ta đạt đến võ đế thì sẽ mở ra sau.
Long Tổ cũng gật đầu rồi phong ấn đoạn kí ức kia, lúc này Thiên Đạo cảm nhận được thông tin kia đã không còn ai nhớ mà đã lui đi. Dương Tử ra khỏi thức giới và nhanh chóng hỏi Thiên Hà:
– Nếu cái thứ khí vận mà vị đó để lại giúp ta tu luyện thì làm sao ta có thể có thêm?
Thiên Hà liền đơ mặt ra, lần đầu tiên hắn nghe có kẻ dám nói ra câu kiếm thêm khí vận chí tôn. Hắn liền từ từ nói rồi tức giận gào lên:
– Ngươi..Ngươi! Mẹ nó tên đần! Một sợi khí vận này đủ giúp ngươi cả mấy vạn năm rồi đấy!
Dương Tử liền trả lời một câu tỉnh bơ:
– Ta lỡ hập thụ nó mất rồi!
Thiên Hà lập tức xé không gian chạy ra xa, hắn nói vọng tới:
– Chúc ngươi ăn sét ngon lành!
Dương Tử định hỏi Thiên Hà, thì lúc này Thiên Đạo lại kéo đến. Lần này là Lôi Kiếp màu vàng, lúc này sét đánh xuống Dương Tử liền la lên. Nhưng một lúc sau hắn cũng không thấy mình đau ở đâu, hắn thấy vậy cũng ngồi xuống. Một lúc sau quá chán Dương Tử liền gào lên:
– Thiên Hà! Lão già! Cái sét này có tác dụng gì vậy?
Lão nghe giọng Dương Tử có vẻ nhẹ nhàng, nên liền nhanh chóng bay đến chỗ của hắn. Lão nhìn xong liền gào lên:
– Cái quái! Ngươi không thấy nó đau đớn gì đấy à?
Dương Tử lắc đầu và bảo:
– Không có, nhưng hình như ta có thể điều khiển được lôi năng thuộc tính rồi. Nhưng nó có chút yếu thì phải.
Thiên Hà Đế nghe vậy liền bay bố trận pháp, sau một hồi bày trận xong lão phủi tay và nói:
– Hãy khởi lên trạng thái của thần thể đi.
Dương Tử cũng nghe theo và hô lớn:
– Hỗn Độn Thần Thể! Khai!
Lúc này hắn mới nhận ra rằng, việc mình sở hữu cái thể chấn Hỗn Độn nên không vó giới hạn. Kể cả việc hắn có thể điều khiển được lôi năng cũng là do thể chất của hắn mang lại. Lúc này trận pháp Thiên Hà bố trí cũng đã được khởi động, tất cả ngũ hành thuộc tính đều tạo thành một dị tượng. Chúng đều trở thàn thiên tại và cũng đều trở thành sức mạnh của Dương Tử. Thiên Hà từ từ mở ra không gian mà nói:
– Vẫn thiếu thứ này!
Sau đó từ vết rách mà hắn mở ra, một luồng sức mạnh hư không tràn vào trận pháp. Khiến trận pháp cành mạnh hơn và cũng bổ sung cho Dương Tử cả sức mạnh của Hư Không. Nhóm báo đời do vợ cả của Dương Tử cầm đầu cũng về tới nơi. Liền há hốc mồm trước cái cảnh tượng Dương Tử đang ung dung ngồi ăn trái cây trong một đống sức mạnh hỗ loạn đánh vào hắn. Nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra do được Thiên Hà giải thích. Đột nhiên Lôi Tuyết liền chạy tới chỗ hắn mà hỏi:
– Lão nhân gia người có thể cho con một trận pháp lôi điện như cha không ạ?
Thiên Hà liền xoa đầu cô bé, sẵn kiểm tra thể chất của cô bé và lập tức nói:
– Phải cố hết sức tập trung nghe chưa!
Lôi Tuyết liền gật đầu rồi nói:
– Con hiểu rồi!
Nhẫn Dạ và Chí Dũng thở dài mà cùng nói:
– Đều là mấy đám trẻ quái nhân, tên nào tên đấy cũng muốn đạp lên trời mà đi!
Lúc này ở bên ngoài Đại Việt Thế, một kẻ tức giận gào lớn:
– Cả trăn vạn năm như vậy rồi! Sao ngươi vẫn bảo vệ nơi rách nát này chứ?
Thân ảnh kia liền đáp:
– Dù có hi sinh cả xương máu này để đổi lại cho con cháu ta sống yên bình thì có đáng là gì chứ?
Khung cảnh lúc này từ từ thu nhỏ lại cho chúng ta thấy được một bên có 15 người và một bên có 1 người. Họ đều đứng trong một quả cầu màu đen, và quả cầu đang ở giữa 16 siêu việt thế giới.