Quân Xá cười lớn, một lúc sau hắn dừng lại mà nói:
– Đúng là đám sâu kiến, tổ tiên các ngươi cũng đâu có yếu như vậy đâu? Thậm chí có chút áp đảo bọn ta, nhưng rồi cũng chỉ còn thể đồng quy vô tận với bọn ta. Vẫn tiếc là chúng ta đã kịp rời khỏi đây.
Một ánh sáng xoẹt qua, Lăng Lịch lập tức sút thẳng vào bụng tên Quân Xá, trực tiếp khiên hắn thổ huyết rồI bay lên trời. Lăng Lịch lúc này xé đi cái áo mang dáng vẻ thanh phong đạo cốt của mình. Từ trên người hắn chi chít vết thương, chân tay cùng đeo rất nhiều chiếc vòng nặng cả vạn cân. Hắn thở ra một hơi, rồi gầm lớn:
– Hôm nay ngươi buộc phải chết!
Lực lượng Lăng Lịch lúc này toả ra lớn đến mức khiến mặt đất cũng đang không chịu nổi mà nứt ra. Gió thổi vù vù, mây đen sấm chớp cũng kéo đến, thời tiết chuyển biến một cách nhanh chóng. Quân Xá từ trên trời lao xuống, lau đi vết máu hắn cười lớn mà nói:
– Hahahaha! Được! Rất thống khoái, đã lâu rồi chưa có kẻ làm ta bị thương! Nào, đến đây đánh với ta một trận đi!
Gia trì thêm sấm sét vào bản thân, Lăng Lịch bây giờ cũng đã gần chạm đến mức Võ Đế Thánh Giả. Tên Quân Xá thấy vậy ồ lên một tiếng mà nói:
– Không ngờ ngươi lại sắp có tu vi ngang bằng ta đấy!
Thở ra một hơi, Lăng Lịch gào lên:.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
– Nào! Đánh một trận nào!
Lao đến trong chớp mắt, Lăng Lịch đâm ngọn thương vào sau lưng Quân Xá, hắn đang thầm nghĩ:
– Sức mạnh này vẫn là thiêu đốt tinh huyết của ta, buộc phải đánh nhanh thắng nhanh!
Quân Xá lại nghĩ:
– Cái quái! Hắn từ lúc nào ở sau lưng ta vậy!
Lăng Lịch lại gào lên:
– Lôi Thiên Thương Kĩ! Lôi Diệt Sơn Hà!
Tụ lực ở đầu thương, một luồng năng lượng b ắn ra, khiến tên Quân Xá phải lập tức dùng toàn lực chống đỡ. Dư chấn của đòn đánh ấy khiến Quân Xá bay đi rất xa, khói bụi tan đi. Mọi người lại nhìn thấy hắn vẫn còn sống, nhưng thân thể trọng thương không ít. Đột nhiên hắn lấy ra một viên đá nhỏ nào đấy, nuốt thẳng viên đá ấy xuống bụng. Quân Xá liền nói:
– Đây là Kì Huyết Tinh! Ngưng luyện từ máu thịt của hàng triệu tộc nhân thánh tộc ta! Nếu ta mà sử dụng thứ này ngươi chắc chắn sẽ chết!
Không quá dây dưa với hắn, Lăng Lịch lập tức có mặt đằng sau lưng hắn. Nhất kích tất sát, một đòn đâm thẳng vào tim của tên Quân Xá. Khiến hắn mới chỉ gáy nhỏ mà đã lập tức chầu trời, Thiên Hà chống tay đứng dậy. Hắn gắng gượng mà hỏi:
– Chúng ta thắng rồi sao?
Nhưng Lăng Lịch lại không được như thế, sức lực của hắn đang cạn dần. Khụy một chân xuống đất, hắn ăn đan dược liên tục, hắn cũng quay lại nói với mọi người:
– Lập tức chuẩn bị tinh thần! Có kẻ mạnh hơn đang đến!
Một tiếng cười cất lên, tiếng vỗ tay cũng phát ra không ngừng. Một kẻ của thánh tộc vén không gian mà đi ra, hắn nói:
– Tốt lắm tốt lắm! Vậy mà có thể nhìn ra ta đang ẩn nấp cơ à.
Hắn vừa dứt câu một thương đã bay đến ghim thẳng vào đầu của hắn. Nhưng cũng chỉ thấy hắn từ từ rút cây thương ra, hắn lại nói tiếp:
– Ôi! Thô lỗ thật đấy, dù gì cũng phải để ta giới thiệu trước chứ? Ta là Quân Lí tộc phó thứ hai của Thánh tộc, mong các vị không chết quá sớm là ta vui rồi!
Chớp mắt hắn đã ở sau lưng Thiên Hà, Lăng Lịch dường như có phần nhỉnh hơn, nên đã lập tức có sau lưng hắn. Tung một sút đến tên Quân Lí, đòn này cũng không nhẹ, cũng đủ khiến hắn lùi ra khá xa. Đẩy Thiên Hà ra đằng sau, Lăng Lịch quát lên:
– Lập tức đưa Hoàng Tuyền huynh với Cổ đi! Ta sẽ cầm chân hắn!
Cầm lại cây thương Lăng Lịch lại lao vào tiếp tục chiến đâu với Quân Lí, Thiên Hà cũng chỉ biết làm theo lời hắn lúc này. Vì hắn có muốn ở lại cũng chỉ ngáng chân của Lăng Lịch. Thiên Hà xé rách không gian rồi cùng các vị Võ Đế còn lại rút lui. Lăng Lịch càng lúc lại càng có dáng vẻ yếu thế hơn so với tên Quân Lí. Hắn cũng lấy ra một ngọn thương rồi nói:
– Cũng thật trùng hợp khi sở trường của ta lại là dùng thương đấy!
Một trọc lập tức lao đến, nhanh đến nỗi Lăng Lịch chỉ có thể làm theo bản năng mà lách đầu nhẹ qua. Nhưng đòn tấn công của tên Quân Lí cũng đã làm cho Lăng Lịch có một vết xước. Hai người lại lao vào đọ Thương Kĩ, có vẻ như khi cầm thương vào. Tên Quân Lí kia lại càng nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn, Lăng Lịch lấy khoảng cách rồi lại gào lên:
– Lôi Thiên Thương Kĩ! Loạn Lôi Vũ!
Dứt câu, cả trăm nhát trọc lao đến người tên Quân Lí, hắn khoái chí cười lên nhưng cũng không quên né tránh rồi nói:
– Không ngờ đấy, vậy mà lại tự sáng tạo thương kĩ, không tồi chút nào đấy! Vậy ta cũng dùng thương kĩ cho ngươi xem!
Dứt cầu Quân Lí gào lên:
– Lạc Nhật Thương Pháp! Thương Diệt Càn Khôn!
Ném cây thương cầm trên tay đi, hắn lập tức có mặt ở sau lưng của Lăng Lịch. Một chưởng lực đánh thẳng vào lưng của Lăng Lịch, khiến hắn cứ thế mà bay thẳng vào đón tấn công kia. Dồn hết sức đỡ lấy nó, sau một hồi chật vật thì hắn cũng gần như gục ngã. Máu chảy ra không ngừng, Quân Lí lại đạp vào ngươi Lăng Lịch mà nói:
– Với cơ thể tàn tạ này xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không!
Sau đó hắn dùng lực đâm một thương về phía của Lăng Lịch hòng kết liễu hắn. Nhưng ngay lúc nguy nan ấy, Thiên Tôn với cơ thể lành lặn lao ra chặn lại một đòn rồi ôm lấy Lăng Lịch mà chạy đi. Quân Lí cũng bất ngờ, nhưng hắn cũng cười rồi nói:
– Một con kiến chạy cũng nhanh đấy!