Tiên Đài Có Cây

Chương 32: Điều Tra Địa Huyệt (1)



Giờ cơm tối Mộc Thanh Ca cố ý để ngự trù bệ hạ ban làm một vài món ăn tinh xảo, lại chuẩn bị rượu ngon tự mình khoản đãi đồ đệ cưng. Tần Huyền Tửu làm người chỉ mỗi cơ hội này, đợi lúc đối ẩm cùng sư phụ nghe nàng dò hỏi vì sao lúc trước lại phái y tới đây trấn thủ thì Tần Huyền Tửu không kịp chờ đợi nói:

“Sư phụ, con đúng là muốn nói việc này với người, người đã quên sao, lúc trước người để con tới đây là vì…”

Mộc Thanh Ca đưa qua một chén rượu, thân thể hơi ngả về trước dò xét:

“Đúng thế, ta để ngươi tới là vì..”

Nàng kiên nhẫn đưa lời, thế nhưng nam nhân mặt rỗ râu quai nón trước mắt này giống như bị người ta điểm huyệt, trợn tròn mắt kéo dài thanh âm nói:

“Đúng, người để con tới là vì..”

Lặp đi lặp lại như thế, cho dù tính tình Mộc Thanh Ca vốn kiên nhẫn cực kỳ cũng bị Tần Huyền Tửu chọc tức, nhịn không được đặt mạnh chén rượu xuống bàn nghiêm nghị nói:

“Tần tướng quân, ngươi đùa với ta à?”

Tần Huyền Tửu dập đầu ầm ầm xuống bàn, lại quỳ bịch xuống đất khóc lóc kể lể:

“Sư phụ, con nào dám trêu đùa lão nhân gia người, chỉ là không biết có phải do gần đây uống rượu quá nhiều hay không mà trí nhớ không được tốt, giống sư phụ vậy đó cứ mơ mơ hồ hồ, làm cách nào cũng không nhớ nỗi…”

Hắn nói thế thì Mộc Thanh Ca cũng thua, dù sao bệnh hay quên này già không bỏ trẻ không tha, là thầy hay trò cũng khó lòng phân thắng bại. Có điều Mộc Thanh Ca lại nghi ngờ y cố tình giấu trong lòng không nói, trong cơn tức giận tình thầy trò vừa ấm lại bỗng dưng lạnh giá, Tần Huyền Tửu ngay cả một miếng đồ ăn ngự ban cũng chưa được ăn đã bị người ta không chút khách khí đuổi ra ngoài.

Lão Tần trong lòng phiền muộn muốn đi tìm Tô Dịch Thủy hỏi một chút, y nhớ hình như mình đã từng cùng với họ Tô có nói qua cái gì, nếu như họ Tô có thể nhắc nhở y thì tốt quá. Thế nhưng đám sư đồ Tây sơn ở nhờ lại không có trong tiểu viện, chỉ có chân giò kho ngũ vị hương ninh nhừ rất công phu đang bốc khói trên lò.

Lại nói sau khi Tô Dịch Thủy gặp Mộc Thanh Ca thì liền trở về trong viện chuẩn bị, hai ngày nay Vũ Thần lĩnh mệnh mang tới rất nhiều rơm rạ rồi đưa mấy đồ đệ làm ra rất nhiều bù nhìn. Sau khi làm xong Tô Dịch Thủy lấy mấy lá bùa lão tiên rượu đã cho Nhiễm Nhiễm dán lên ngực đám hình nộm, bọn chúng liền giống mấy con rối làm ruộng dạo ấy ở núi Thúy Vi có thể nghe theo sai khiến.

Chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đấy thì trời đã vào đêm. Vì để tiện cho việc hàng ma mà khi ấy Tần Huyền Tửu đã cho hắn lệnh bài ra khỏi thành, Tô Dịch Thủy bèn để Vũ Thần đánh xe ngựa mang theo một xe bù nhìn lẫn đồ đệ hướng ra ngoài thành mà đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Chuyện này có gì đó rồi đây!!!

Hướng bọn họ rời đi chính là đài điều quân mà Nguyệt Nga làm việc, nơi đó vừa xây xong đài cao đã lấp đất lại vững chắc nhưng vẫn chưa dùng qua, thời gian gần đây tuần binh đóng gần sông Vọng Hương đều ra vào rất thuận tiện.

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng hỏi sư phụ sao có thể xác định được đài điều quân này có kỳ quái, Tô Dịch Thủy đáp:

“Suối linh có thể mê hoặc lòng người để biết được khát vọng từ nơi sâu nhất của họ. Vương Nguyệt Nga mỗi ngày tới đây nấu cơm nhưng dần dần lại chú ý ăn diện hoàn toàn không sợ tro bếp làm bẩn quần áo mới, lại thêm việc nàng ta hay ra bờ sông Vọng Hương cười ngẩn ngơ đã nói lên việc sinh ra ảo giác, cho là mình cùng một công tử giàu có liếc mắt đưa tình. Thật ra suối linh đã bị phong ấn nên linh lực có hạn, chỉ có thể ảnh hưởng trong vòng mười trượng xung quanh, nếu không có gì sai sót hẳn là Nguyệt Nga ngay tại đây bị nó câu hồn, thế nên đi đài điều quân chắc chắn có thu hoạch.”

Nghe sư phụ phân tích xong Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy có lý. Có điều nàng vẫn có chút không hiểu, nhỏ giọng hỏi:

“Thứ này là do Mộc Thanh Ca giấu sao chúng ta không trực tiếp hỏi nàng ạ? Sao lại phải lén lút đêm hôm đi tìm?”

Tô Dịch Thủy cúi đầu nhìn nàng:

“Không phải nàng ta không nhớ nổi sao? Ngày trước nàng ta bị thứ đó làm hại không ít, vẫn là không nên nhớ lại. Ma tính bị phong ấn trong hồn thạch theo thời gian sẽ dần phát triển, cuối cùng hồn thạch sẽ vì chứa không hết mà vỡ vụn, la bàn chỗ Tần Huyền Tửu sinh ra dị biến cũng là vì nguyên nhân này. Hồn thạch có vết nứt mới dẫn tới việc ma tính bị rò rỉ ra ngoài, việc chúng ta cần làm là tìm ra nó trước khi hồn thạch hoàn toàn vỡ vụn. Có điều sức mạnh của nó cũng tương tự như thủy triều theo con trăng mà dao động, ta vốn muốn đợi đến cuối tháng lúc sức mạnh của nó rơi vào trạng thái suy yếu nhất mới đi, thế nhưng hiện giờ người phái Cửu Hoa cũng tới rồi nên đành phải mạo hiểm động thủ vào giữa tháng.”

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng hỏi tiếp:

“Lúc giữa tháng thì sức mạnh của nó cũng suy giảm sao?”

Tô Dịch Thủy lắc đầu:

“Giữa tháng suối linh dâng cao, là lúc linh lực mạnh nhất…”

Mấy đồ đệ lập tức trợn mắt há mồm bốn mắt nhìn nhau. Một phụ nữ bình thường trong thôn bị biến dị đã cực kỳ khó chơi, hiện giờ muốn họ đi đối phó với trùm cuối thì quả thực khó như lên trời!

Khâu Hỉ Nhi lại nghẹn ngào muốn khóc, có điều vẫn còn chưa đến nỗi nào, sư phụ đã mở miệng trấn an:

“Không cần lo, nó bị phong ấn đã lâu nên linh lực có hạn lại không có hình thể, chỉ cần các ngươi ổn định chân tâm không bị nó mê hoặc thì tốt rồi. Việc các ngươi cần làm là chia ra tìm vị trí của suối linh, sau khi tìm ra thì ta sẽ một mình một ngựa đi đối phó nó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nói xong lời này các đồ đệ đều thi nhau thở phào một cái.

Xe ngựa vẫn tiếp tục đi, cuối cùng dừng lại ở đài điều quân cách ải Vọng Hương năm mươi dặm. Tô Dịch Thủy lấy ra la bàn phong thủy cho đám đệ tử rồi dạy bọn họ cách dùng, sau đó cả đám liền tản ra.

Nghe nói năm đó tiên đế đại Tề từng điều binh khiển tướng tại nơi này để bình định ngàn dặm tây bắc, cho nên ở đây ngoại trừ đài điều quân có tác dụng thực tế thì còn phá lệ có thêm ý nghĩa thần thoại. Lúc đương kim bệ hạ vẫn còn là hoàng tử cũng từng tự mình khao quân khen thưởng ở đây.

Trước nay nơi này vẫn không ngừng được định kỳ tu sửa, cho dù tây bắc cát vàng đầy trời thì chất lượng của lớp sơn gỗ trên đài này vẫn còn rất mới. Sân bãi chứa đựng thiên quân vạn mã rất rộng rãi, ngoại trừ đài duyệt binh cao cao bên ngoài còn có lầu các cho quan võ nghỉ ngơi, bên cạnh đó chính là phòng bếp nhỏ mà Nguyệt Nga cùng mấy phụ nhân giúp đỡ nấu nướng.

Nhiễm Nhiễm cầm la bàn bất giác hướng về phía tòa lầu các kia. Nó được xây vô cùng bề thế, dáng vẻ tinh tế so với lối kiến trúc thô kệch của tây bắc khác biệt quá nhiều, xem ra trước đây là vì sự kiện bệ hạ ngự giá thân chinh long trọng mà xây nên. Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm đến mê mẩn, nghiêng cổ nhìn kiến trúc kia nói:

“Sư phụ, phong cách khắc hoa của tòa lầu này cùng với phòng ốc Tây sơn của chúng ta rất giống nhau!”

Tô Dịch Thủy lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, chẳng hiểu sao ánh mắt lại có chút sắc bén.

Nhiễm Nhiễm đột nhiên nhớ lời nhị sư thúc từng nói qua, những ốc xá trên Tây sơn hình như đều là đích thân tiểu hoàng tử Tô Vực thừa dịp lúc Mộc Thanh Ca ra ngoài dạo chơi đã hao tốn không ít tiền bạc giúp nàng tu sửa, mà nơi này nghe nói năm đó cũng là do Mộc Thanh Ca cùng tiểu hoàng tử tự mình đến điểm binh… Mộc Thanh Ca thích hưởng thụ, chẳng lẽ tòa lầu này cũng vì nàng mà xây dựng?

Nhiễm Nhiễm nhớ tới việc sư phụ rất ghét thói xa hoa lãng phí nên vội ngậm miệng, có điều nhìn sơ qua liền thấy được hoàng đế này quả nhiên có tài, đối xử như thế khó trách Mộc Thanh Ca chịu giúp hắn.

Lúc này Tô Dịch Thủy đã đưa nàng đến bên phải đài điều quân, hắn nhắm mắt lại đồng thời một tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Nhiễm Nhiễm. Trong lúc vô tình nàng liếc mắt trông thấy trước khi nhắm lại hình mắt của sư phụ có một vệt đỏ lóe lên, thế nên lúc bị sư phụ mạnh bạo nắm lấy tay nàng cũng không dám giãy giụa, chỉ nhỏ giọng hỏi:

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

“Sư phụ có sao không ạ, người có chỗ nào không thoải mái ư?”

Lát sau Tô Dịch Thủy rốt cục mở mắt, đáy mắt lại trở về sáng tỏ trong vắt như ngày thường. Hắn buông nàng ra, nhìn thấy cổ tay Nhiễm Nhiễm có hơi đỏ lên một chút thì nhíu mày hỏi:

“Đau không?”

Nhiễm Nhiễm sợ sư phụ áy náy nên mặc dù cổ tay có hơi nóng rát nhưng cũng lắc đầu cười nói không việc gì.

Đợi những người khác mang bù nhìn xuống xe ngựa, Tô Dịch Thủy đưa cho Nhiễm Nhiễm một dải bùa đỏ chữ vàng:

“Chốc lát nếu như ta có gì khác thường không thể khống chế được thì hãy đem nó dán giữa mi tâm của ta… không, dán lên người ngươi.”

Nhiễm Nhiễm há miệng không hiểu hỏi:

“Bùa này có thể đẩy lùi tà linh ạ?”

Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu, nói ngắn gọn:

“Nếu lỡ như ta bị khống chế thì các ngươi hãy nhanh chóng chạy đi.”

Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói:

“Con sẽ không vứt bỏ sư phụ đâu ạ, nếu như người bị khống chế thì con sẽ tìm cơ hội dán bùa cho người.”

Tô Dịch Thủy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm nàng một lát. Nhiễm Nhiễm không yên lòng, lại nói:

“Sư phụ, nếu người cũng bị mê hoặc mất tâm trí thì kẻ đạo hạnh nông cạn như bọn con chẳng phải là ốc còn không mang nổi mình ốc hay sao? Con sợ con…”

Không đợi Nhiễm Nhiễm nói xong, Tô Dịch Thủy liền đánh gãy lo nghĩ của nàng:

“Ma do tâm sinh, nó sẽ mở rộng ra dựa theo sự tham lam của ký chủ, nếu người ta ở trạng thái thuần khiết nhất thì nó sẽ không có chỗ nào để dung thân. Tâm tư ngươi đơn thuần thì còn sợ gì nữa?”

Chẳng biết tại sao Tô Dịch Thủy lại đối với việc này tựa hồ rất chắc chắn.

Nhiễm Nhiễm mặc dù được sư phụ tán dương nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nếu như nàng đã không cần sợ thì kẻ tu vi cao hơn đã bỏ thế nhân ở ẩn từ lâu đến mức thanh tâm quả dục như sư phụ chẳng phải sẽ càng không cần phải sợ hay sao? Thực lòng mà nói nàng vẫn cảm thấy sư phụ rất kiêng kỵ hồn thạch kia. Có điều kiêng kỵ cũng có đạo lý, ma tu Ngụy Củ đã trăm phương nghìn kế muốn có được suối linh mà năm xưa Mộc Thanh Ca cũng vì nó mà mắc tội, vậy thì hẳn là nó rất lợi hại đi.

Tô Dịch Thủy lại đưa thêm cho nàng một cây gậy ngắn tinh xảo, giữa gậy ngắn có một cái nút, Tô Dịch Thủy ra hiệu nàng ấn vào tức thì giống như gậy như ý của Tô Ngộ Không hai bên lập tức b.ắn ra thêm hai đoạn làm cây gậy dài ra.

“Cây gậy này là một cố nhân của ta năm xưa làm ra từ sắt xanh thượng cổ, cầm lấy mà phòng thân.”

Nhiễm Nhiễm nhận lấy gậy, đương lúc định mở miệng thì sư phụ đã đi đến trước mặt đài điều quân. Đây là nơi khí tức mạnh mẽ nhất, hẳn là chỗ này rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.