Tiên Đài Có Cây

Chương 78: Lửa Luyện Kim



Cái gọi là đạp vỏ trứng chính là bước cơ bản của thuật khinh thân, dùng vỏ trứng đặt trên đất rồi phi thân đạp lên, nếu ai đạp vỡ hoặc chạm lên vỏ trứng nhiều lần hơn sẽ xem như thua cuộc. Loại tôm tép này đối với kẻ tu chân đã có cơ sở như Nhạc Thắng cũng không tính là gì, hắn cảm nhận được sư phụ đang thiên vị mình nên mới thay đổi cách thức trừng phạt tên ngốc Cao Thương, vậy nên liền sảng khoái đồng ý.

Thế nhưng đến võ trường thì Nhạc Thắng mới trợn tròn mắt. Thì ra vỏ trứng kia lại trôi nổi trong mấy cái nồi to, bên trong nồi toàn là nước sôi đang bốc hơi nghi ngút, nếu như lúc bay lên mà sơ xuất giẫm không đúng vỏ trứng ngược lại lọt tỏm vào nồi thành thịt luộc luôn.

Nhạc Thắng chần chừ cả buổi trời vẫn không dám nhảy, cuối cùng chỉ nói:

“Trận này cùng lắm con nhận thua, chịu phạt chép môn quy là được.”

Còn chưa nói xong thì Cao Thương đã vận khí bay lên, “ùm” một cái rớt vào trong nồi. Mọi người xung quanh vốn cho rằng hắn sẽ bị nung đến kêu la oai oái, vậy nhưng Cao Thương chỉ kinh ngạc hỏi:

“Ủa sao nước sôi mà không nóng vậy ta?”

Sau này bọn họ mới biết mấy nồi nước này đều là nước cực âm từ hồ sen băng, tuy nhìn cực kỳ nóng bỏng nhưng chỉ hơi âm ấm. Lúc này Tô Dịch Thủy mới lạnh lùng bảo:

“Không phải ngươi luôn tự hỏi Cao Thương có tư cách gì làm đại sư huynh mình sao? Hắn đối với sư phụ luôn là nói gì nghe nấy, chưa từng nghi ngờ, chỉ một điểm này thôi thì hơn hẳn tu vi đó của ngươi rồi.”

Kỳ thật Tô Dịch Thủy cũng không ngờ thằng ngốc Cao Thương lại không chút chần chừ mà nhảy lên, xem ra mấy lời Tiết Nhiễm Nhiễm miêu tả về đám sư huynh cũng không phải nói dối. Tuy linh căn chúng rất kém nhưng bản tính cũng xem như thiện lương, là hạng người trung thành như một, vì thế mấy đứa vô dụng này cuối cùng cũng tìm được một điểm sáng.

Trong lòng Nhạc Thắng đã biết mình bị soi ra nhược điểm nhát gan, gương mặt trắng nõn xấu hổ đến đỏ rực, im thin thít đi chép môn quy.

Lần giết gà dọa khỉ này đã làm hạ màn một phen xung đột giữa ma cũ và ma mới, sau đó mấy đệ tử cũng dần an ổn tu hành. Còn về việc trong bếp, xét thấy nhóm đệ tử mới “nhiệt tình” như vậy nên toàn bộ đều giao hết cho chúng, dù sao Tô Dịch Thủy lại bắt đầu tuyệt thực, lại xa rời pháo hoa nhân gian khiến Nhiễm Nhiễm cũng nhàn rỗi, chỉ có thể cùng đại gia đình dốc lòng tu luyện.

Ra cửa chuyến này ban đầu Tô Dịch Thủy chỉ muốn mang bốn kẻ nhập môn lúc trước đi theo, Nhạc Thắng có thể đi chung ước chừng là do mối quan hệ của tổ tiên Ngu sơn gánh còng lưng, vậy nên hắn cũng muốn thể hiện thật tốt một phen để rửa đi chuyện nhục nhã lúc trước.

Thời điểm xuống núi Nhiễm Nhiễm cảm giác được người qua đường đều mang thần sắc khẩn trương, trong tay đều mang theo dao chẻ củi các thứ. Nghe nói ngọn núi gần đây có rất nhiều chuyện ma quái đả thương người, vậy nên người ra đường đều sẽ không dám đi một mình mà đi thành tốp năm tốp ba, trong tay cũng phải mang vật phòng thân mới an tâm được. Nhiễm Nhiễm nhớ tới mấy con quỷ đầu nhện, xem ra ma vật chạy khỏi âm giới lần này rất nhiều.

Đi thêm một đoạn, mấy người lại trông thấy người của ba môn phái đều mang dáng vẻ vội vàng, nhìn qua đúng là đi cùng một hướng với đám Tô Dịch Thủy. Nàng bèn nhỏ giọng hỏi:

“Đám đệ tử chính đạo này không phải bám theo chúng ta chứ?”

Tô Dịch Thủy lắc đầu:

“Họ hẳn cũng đi núi Xích Diễm, chỗ đó cũng có thứ họ muốn.”

Nhiễm Nhiễm nhớ tới một đoạn ghi trong Phạn Thiên giáo chí, bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi:

“Hiện nay ma vật hoành hành, hậu nhân chính đạo tất sẽ muốn nhanh chóng hàng yêu trừ ma, nói vậy chẳng lẽ bọn họ đến Xích Diễm sơn để lấy “lửa luyện kim” chăng?”

Năm đó khi đại năng Thuẫn Thiên chính tay đâm ma vương trên núi Xích Diễm đã để lại một mồi lửa, nghe nói là do thi thể ma vương luyện hóa mà thành, trải qua trăm năm bất diệt có thể trừ ma giúp chính. Chỉ là mồi lửa này chỉ lộ ra dấu vết khi ma quỷ lan tràn ở thế gian, mà hiện giờ có một lượng lớn ma vật chạy khỏi cửa âm giới nên có lẽ đây cũng là thời điểm lửa này ra đời, khó trách có nhiều đệ tử chính đạo vội vàng đổ xô đến núi Xích Diễm như vậy.

Xích môn dựa sát vào núi Xích Diễm. Nơi này xa xôi hoang vắng, ban ngày thì nóng bức, ban đêm thì lạnh lẽo, bao quanh là một cánh đồng hoang. Trước khi vào cánh đồng hoang Nhiễm Nhiễm chuẩn bị thật nhiều túi nước để ứng phó bất kỳ tình huống nào, lúc múc nước bên bờ suối lại ngẩng đầu trông thấy ngọn núi Xích Diễm đỏ rực.

Nghe nói năm đó trước khi Thuẫn Thiên phi thăng đã từng đồ sát Xích Diễm sơn vì ma vương gi.ết chết vợ con của ngài, thế nên núi Xích Diễm đến nay vẫn phun trào dung nham quanh năm, những nơi lân cận ngọn núi cũng nóng bức kỳ lạ. Đối với ma tu mà nói thì độ ấm như vậy đúng lúc có thể giúp chân khí tăng nhanh, là chỗ tu tập tốt nhất, vậy nên Xích môn thuộc hỏa mới có thể cắm rễ trăm năm ở chỗ này.

Có điều đối với ngũ hành chí âm thuộc Mộc như Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy không ổn lắm, nàng vừa tới suối nước đã gấp không nhịn được mà cởi giày vớ ngâm chân. Lúc nước lạnh thẩm thấu, Nhiễm Nhiễm mới như cây khô gặp nước mà lấy lại tinh thần.

“Sao thế, lại khó chịu à?” – Giọng nói Tô Dịch Thủy đột nhiên truyền tới sau lưng nàng, Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn lại vừa hay bắt gặp được hắn.

Đối với hành động nữ đệ tử tùy tiện cởi giày vớ, Tô chân nhân hơi nhíu mày. Đôi chân dài thon kia quá mức trắng trẻo, móng tay chìm trong nước tuy không sơn nhưng lại lộ ra màu hồng nhạt tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác, chí ít thì nó đã có thể thu hút được ánh mắt của đám nam đệ tử đang múc nước ở đầu nguồn, tựa như vô tình cố ý mà liếc sang. Lần đầu tiên Tô Dịch Thủy cảm thấy mình nhận nam đồ đệ có hơi nhiều quá, vậy nên khi hắn đứng cạnh Nhiễm Nhiễm, thân thể cao lớn chắn ánh mắt càn rỡ của mấy thằng nhãi kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhiễm Nhiễm không phát hiện sự nhỏ nhen của sư phụ, nàng còn đang suy tư một chuyện nghĩ mãi không ra:

“Sư phụ, người nói xem ngọn lửa đại năng Thuẫn Thiên chừa lại thật sự có thể đuổi được tà ma sao?”

Tô Dịch thủy lại không quan tâm đến chuyện lớn mấy hôm nay, chỉ ngồi xuống kiểm tra mạch đập trên cổ tay nàng. Không biết vì sao gần đây nhu cầu bồi bổ chân khí của Nhiễm Nhiễm ngày một lớn, cho dù tạm thời Tô Dịch Thủy muốn giữ nàng lại thế nhưng chỉ dựa vào năng lực của bản thân hắn cũng có chút cung không đủ cầu. Hơn nữa mỗi lần nàng trông thấy hắn có dấu hiệu muốn độ khí thì lại bày ra trạng thái phòng bị:

“Nếu sư phụ muốn lẻn vào Xích môn cứu lão tiên rượu thì nhất định phải giữ trạng thái tốt nhất, con vẫn còn chịu được, không có chỗ nào không khỏe cả, người không cần độ khí cho con!”

Nhiễm Nhiễm sợ Tô Dịch Thủy sẽ hao tổn chân khí vào thời điểm mấu chốt, nơi này không phải Tây sơn, nếu như chân khí hao tổn sợ cũng sẽ không có thời gian bế quan bù đắp. Vậy nên nàng không thể khiến Tô Dịch Thủy tốn kém nữa, tránh khi lâm vào nguy ngập hắn không thể tự cứu lấy mình.

Tô Dịch Thủy nhìn nàng, loại cảm giác đau đớn lại bắt đầu dâng lên, thậm chí có loại xúc động muốn ôm chầm lấy cô gái nhỏ. Theo hắn thấy rõ ràng hắn chả phải bị trúng bùa Tẩy hồn, mà chính là bị nhóc quỷ này bỏ bùa yêu mới đúng. Việc này càng kí.ch thích hắn đi tìm hồi ức trước đây, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà gần đây hắn luôn nhìn chằm chằm con nhóc này đến phát ngốc, thậm chí nhiều khi chỉ cần nhìn thấy đôi môi xinh xắn của nàng cũng thấy xúc động lạ kỳ. Cho dù trước đây hắn từng suýt nữa là đính hôn với Ôn Hồng Phiến, thế nhưng giữa cả hai vẫn giữ lễ tiết nghiêm ngặt, càng chưa từng xuất hiện khát khao này.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, lơ đãng nghe Nhiễm Nhiễm nói, đột nhiên hắn mở miệng hỏi:

“Ngươi từng thích ai chưa?”

Nếu nhớ không lầm thì mẹ Xảo Liên của nàng từng nói sẽ sắp xếp làm mai cho nàng, còn nói trước kia cũng từng có vài người tới cửa.

Nhiễm Nhiễm không nghĩ Tô Dịch Thủy đột nhiên hỏi chuyện này, ngơ ra mà “a” lên một tiếng.

Tô Dịch Thủy lại thản nhiên hỏi:

“Giống mẹ ngươi nói vậy đó, ngươi cũng lớn đầu rồi, nếu như không có ai thích hợp thì nhìn xem đám sư huynh đệ có ai vừa ý không?”

Nàng khựng lại một chút, định nói không có nhưng lại nuốt trở về. Sư phụ đây là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn thay cha mẹ nàng chỉ phúc vi hôn? Các sư huynh đệ đồng môn tuy không ít người có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng nàng chỉ cảm thấy có để ngắm là tốt rồi chứ chưa từng có lòng riêng. Vậy nên lúc này nghe Tô Dịch Thủy hỏi tới thì nàng dứt khoát bảo:

“Có một người nhưng không phải đồng môn, sư phụ đừng hỏi nữa.”

Lời này vừa nói ra thì biểu hiện của Tô Dịch Thủy lập tức có mùi thối, lạnh lùng bảo:

“Là ai nói nghe xem, ta cũng có thể kiểm tra giúp ngươi một chút.”

Nhiễm Nhiễm cúi đầu, trong vô thức lại dùng đôi bàn chân trắng nhỏ nghịch nước, chậm chạp nói:

“Là người có tính tình lập dị…Nhìn thì trưởng thành đó, nhưng thực ra lại rất trẻ con…nhỏ nhen, thích giận lẫy, nhưng lại đối với con rất tốt…”

Tô Dịch Thủy càng nghe càng bực mình, lạnh lùng hỏi:

“Sao ngươi lại thích người xấu tính như thế, không lẽ không tìm thấy ai tốt sao?”

Nhiễm Nhiễm phì cười ngẩng đầu, nhìn hắn cười xán lạn:

“Đúng ạ, tuy người đó không tốt trong mắt người khác nhưng trong lòng con thì hắn là tốt nhất. Kẻ khác con đều không cần!”

Tô Dịch Thủy đứng bật dậy, hắn lãng phí thời gian trước mặt con nhóc ngốc này quá nhiều rồi, không muốn nghe nàng nói mấy lời ngu xuẩn nữa. Dạng người ngu ngốc chỉ cần ba quả dưa hai quả táo là có thể bị nam nhân lừa phỉnh đi thế này thì có thể thích thứ tốt gì chứ, sao hắn lại rảnh rỗi mà hỏi nàng vấn đề ngu xuẩn như vậy!

Hành trình tiếp theo đối với các đệ tử Tây sơn mà nói thật sự là vô cùng áp lực, sắc mặt sư phụ đen như bát mực, đen đến độ bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần. Toàn đại gia đình cũng không đoán ra là ai chọc nóng sư phục, Khâu Hỉ Nhi hỏi Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm cũng tỏ vẻ không biết. Sư phụ hình như không muốn nói chuyện với nàng, sau vài lần bị đóng cửa thả chó thì nàng cũng không muốn làm việc không đâu, dù sao bên cạnh sư phụ cũng có hai sư thúc hầu hạ, không cần nàng lo chuyện bao đồng.

Thường ngày trong cuộc hành trình nàng thường cùng các sư đệ vừa đi vừa trò chuyện để giết thời gian, cố lãng quên đi sự muộn phiền khi Tô Dịch Thủy không ngó ngàng tới. Chỉ là mỗi lần nàng bị bọn Nhạc Thắng Bạch Bách Sơn chọc đến há miệng cười to, lúc vô ý quay đầu luôn phát hiện ánh mắt như gao găm phóng tới của sư phụ.

Chậc, sư phụ tâm trạng không tốt, kẻ làm đệ tử thật sự không thể cười quá to.

Nhưng đến địa điểm trước mặt thì ai cũng cười không nổi. Nhạc Thắng đi đầu không cẩn thận giẫm lên mặt đất bị nóng đến kêu to một tiếng, thì ra cánh đồng hoang trước mắt phải đi qua này không biết sao lại cực kỳ nóng bỏng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thẩm Khoát ngồi xổm xuống, suy tư nói:

“Đây là dấu hiệu năng lượng tụ lại trong đạo quán, nếu là tụ nhiệt thì thường sẽ là bậc đại năng nào đó Kết Anh…Chẳng lẽ Ngụy Củ đang ở Kết Anh chuẩn bị phi thăng?”

Nhạc Thắng nghe vậy thì trên mặt liền lộ ra mấy phần vội vàng, Ngụy Củ là ma đầu có tiếng xấu chỉ đứng sau Mộc Thanh Ca, nếu như có thể hàng phục hắn thì nhất định nổi danh thiên hạ. Ngu Sơn có thể vực dậy hay không chỉ dựa vào một mình Nhạc Thắng, vậy nên hắn đương nhiên sẽ không hi vọng Ngụy Củ có thể Kết Anh phi thăng.

Tô Dịch Thủy lại chỉ lạnh lùng nói:

“Kết Đan hắn bị hao tổn sao có thể Kết Anh nhanh vậy được? Nhiệt độ như thế thì ước chừng có quan hệ với “lửa luyện kim”…”

Muốn biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì phải đi hỏi dân bản xứ, gần núi Xích Diễm có trấn Xích Diễm, trong thị trấn Xích Diễm hoang vắng lại chỉ có một nhà trọ lạnh lẽo cũ nát. Khi đoàn người tới nơi thì không cần Nhạc Thắng lên tiếng đã có một ông lão râu bạc đan giày rơm trước cửa bảo:

“Vội tới đi đầu thai à, nếu không có việc gì thì rời khỏi đây nhanh đi, còn ngoan cố thì tới lúc muốn chạy cũng chạy không được.”

Khâu Hỉ Nhi dò xét nhìn lão già, hỏi:

“Sao vậy ạ, nơi này rất nguy hiểm ư?”

Lão già hơi ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:

“Các ngươi không phải kẻ đầu tiên đi tìm cái chết, chắc cũng chả khuyên được đâu. Giờ ta chỉ còn một phòng, các ngươi thuê không?”

Hiện giờ vùng đất bên ngoài đều rất nóng, nếu hôm nay không thể đi núi Xích Diễm thì đúng thật phải tìm được chỗ nghỉ ngơi. Chỉ là cái nhà trọ này cùng với ông lão đều toát ra vẻ cổ quái không thể nói thành lời, khiến người ta có hơi chần chừ không dám bước tiếp.

Đúng lúc này trong nhà trọ đột nhiên bước ra mấy người, dẫn đầu chính là thần tài Vương Toại Chi, bên cạnh còn có đám người Tần Huyền Tửu đang vây quanh Mộc Nhiễm Vũ đang mượn danh chị gái nàng. Đã lâu không gặp, tinh thần Mộc Nhiễm Vũ dường như lại phấn chấn hơn rất nhiều, nguyên khí cũng dư thừa không ít, chỉ là trước đây nàng ta nhận nhiều đệ tử cô nhi như thế mà lúc này lại không thấy còn bao nhiêu. Thấy đám Tô Dịch Thủy, ban đầu Mộc Nhiễm Vũ hơi sửng sốt, sau lại khôi phục lại vẻ tươi cười:

“Chư vị Tây sơn sao cũng tới rồi?”

Thấy Tô Dịch Thủy dẫn người tới Mộc Nhiễm Vũ cũng hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì nàng biết hắn e ngại tình cảm với tỷ tỷ, dù biết rõ nàng mạo danh thay thế cũng sẽ không vạch trần. Dù sao trước đây hắn cũng từng đồng ý với tỷ tỷ sẽ quan tâm tới nàng, Tô Dịch Thủy có cảm giác mắc nợ với tỷ tỷ, vậy nên bất luận nàng có làm ra loại chuyện quá quắt gì thì hắn cũng sẽ không cùng nàng so đo. Nghĩ vậy đương nhiên Mộc Nhiễm Vũ sẽ không hề sợ hãi mà chào hỏi Tô Dịch Thủy.

Tiết Nhiễm Nhiễm trông thấy Mộc Nhiễm Vũ thì trong lòng lại rối như tơ, dù nói nữ nhân giả mạo lừa gạt này có thể là em gái kiếp trước của nàng nhưng bây giờ nàng đối với nàng ta cũng không có chút xíu cảm giác nào gọi là tình tỷ muội. Bây giờ nhìn mấy đệ tử kiếp trước bị nàng ta giữ chặt bên người, lại nhớ tới Tần Huyền Tửu từng vì bị sư phụ bạc đãi mà than khóc thì Nhiễm Nhiễm thật sự lo lắng thay họ. Dựa theo tính tình của Mộc Nhiễm Vũ thì nói không chừng còn định lợi dụng mấy đệ tử này để làm việc thay nàng ta, vì thế nàng bèn lạnh lùng hỏi:

“Không biết Mộc tiên sư đến đây là có việc gì?”

Tần Huyền Tửu vội cướp lời:

“Gần đây xung quanh xuất hiện rất nhiều ma vật làm hại bá tánh một phương, sư phụ ta trừ bạo giúp yếu truy đuổi ma vật một đường tới đây, vậy còn các ngươi cũng tới đây làm gì?”

Nhiễm Nhiễm nghe đến chuyện ma vật thì hỏi:

“Ma vật thế nào, là quỷ đầu nhện sao?”

Tần Huyền Tửu lại đáp:

“Há chỉ là một loại này, hết thảy đều là ma vật âm giới! Ngươi, sư phụ ngươi và Ngụy Củ từng vào âm giới, các ngươi tự ý mở cửa thả ma vật ra, còn phải nhờ tới sư phụ ta thay các ngươi xử lý tàn cuộc! Theo ta thấy các ngươi và Ngụy Củ cũng cùng một giuộc với nhau, có phải là cố ý quậy đục nước để Tây sơn càng lúc càng lớn mạnh?”

Gần đây Tây sơn chiêu binh mãi mã, nhận về không ít đồ đệ nổi bật làm người ta không thể không phòng.

Cao Thương nghe vậy thì lập tức trừng mắt nói:

“Có cái rắm nè, sư phụ chúng ta đi âm giới lần trước là để trả lại suối linh, nếu suối linh còn ở nhân giới mới gọi là sinh linh đồ thán nhé!”

Mộc Nhiễm Vũ mỉm cười nói:

“Được rồi Huyền Tửu, đừng chỉ trích sư huynh ngươi, hắn vào âm giới lần đó nếu không phải bị Ngụy Củ lợi dụng thì cũng e là có lý do khác, chắc không phải cố ý thả ma vật đâu.”

Lúc nói lời này vừa vặn bọn Dị Nhân quán do lão Phùng cầm đầu cũng đi ra, dùng một đôi mắt âm dương nhìn đệ tử Tây sơn từ trên xuống dưới. Trừ đám ruồi nhặn này còn có đệ tử ba môn phái lớn cũng sôi nổi lộ mặt ra, khó trách lão già kia nói nhà trọ này đã đầy khách, đúng thật là giấu rồng giấu hổ!

Thì ra trong khoảng thời gian này nơi nơi đều xuất hiện ma vật hại người, việc Tiết Nhiễm Nhiễm gặp quỷ đầu nhện cũng chỉ là một góc của núi băng, thậm chí đến nay nơi kinh thành dương khí mạnh nhất cũng đã xảy ra chuyện lạ, cứ vào đêm sẽ có dơi lớn hút máu người. Hiện tượng yêu ma loạn lạc này so với việc năm đó ma tử tự ý mang suối linh ra khỏi âm giới còn nghiêm trọng hơn, bây giờ ma vật lan tràn, không sớm thì muộn cũng thành mối họa, vậy nên ba môn phái cũng được Dị Nhân Quán trong kinh mời tới Xích Sơn để tìm “lửa luyện kim” áp chế ma vật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: C47: Chương 47

Bởi vì ngọn lửa này thiêu đốt núi Xích Diễm nên cảnh vật xung quanh núi cũng khác biệt, đến mặt đất dưới chân cũng đỏ như lửa nung, chỉ là ngọn lửa này ở nơi nào của Xích Diễm sơn thì kể cả chủ nhân Ngụy Củ của nơi đây cũng không thể nói rõ. Vậy nên hết thảy đều tập hợp lạ đây, chính là muốn ép Ngụy Củ ra khỏi sơn môn nghe họ sai khiến đi tìm lửa đuổi quỷ, nhưng không ngờ ngay cả ma tử Tô Dịch Thủy năm xưa cũng dẫn đồ đệ đến đây. Bây giờ nhìn thấy đám người Tô Dịch Thủy khiến người ta không thể không nghĩ tới những chuyện lạ này đều là do năm đó Tô Dịch Thủy mang suối linh ra ngoài, lửa giận tự nhiên sẽ hướng về phía thầy trò nhà hắn.

Mộc Nhiễm Vũ nói lời này là dùng lại chiêu cũ, cố ý ba hoa trước mặt kẻ khác để khơi lên lửa giận. Vậy nhưng lúc nàng vừa nói xong liền phát hiện ra ánh mắt Tô Dịch Thủy nhìn nàng hơi sai sai, không phải vẻ xem thường nhàn nhạt như trước mà chính là sát khí nóng hôi hổi. Mộc Nhiễm Vũ còn chưa phản ứng kịp thì Tô Dịch Thủy đã vung tay đánh tới, nàng vội vàng vận khí tạo ra lá chắn đỡ lấy, ai ngờ Tô Dịch Thủy dùng tay làm đao chọc thủng lá chắn hung hăng bóp cổ nàng.

Thấy Tô Dịch Thủy ra tay, Tần Huyền Tửu hoảng hốt vội dùng đao chém tới, thế nhưng gã nào phải đối thủ của Tô Dịch Thủy đâu?

Lúc này phía sau Mộc Nhiễm Vũ đột nhiên xuất hiện hai gã đàn ông với vẻ mặt đờ đẫn giống như bị bỏ bùa, mắt còn không chớp một cái đã vận khí lên tay đánh về phía Tô Dịch Thủy, thế công sắc bén hung hãn, lại còn mang một loại sát ý nham hiểm chết người. Tô Dịch Thủy vì tránh né nên cũng buông tay lui về sau, sau đó hắn liền nheo mắt đánh giá hai gã đàn ông kỳ quái.

Gần đây Mộc Nhiễm Vũ luôn dùng cách của Ngụy Củ để hút linh lực của đám trẻ, vốn cho rằng mình đã khôi phục như cũ rồi, ai ngờ chiêu thức Tô Dịch Thủy càng thêm hiểm hóc, hoàn toàn muốn đẩy nàng vào chỗ chết mà không chừa lối ra. Tuy vất vả tránh thoát dưới sự giúp sức của hai tùy tùng, thế nhưng dưới sức lực như sắt thép của bàn tay to lớn thì giọng nói nàng cũng nghẹn đến không thể thốt nên lời.

Mộc Nhiễm Vũ lui mấy bước về sau, tức muốn hộc máu nói:

“Ngươi… ngươi lại muốn giết ta? Ngươi đã quên…”

Nàng còn định nói “ngươi đã quên tỷ tỷ ta dặn dò cái gì rồi sao?”, thế nhưng quanh đây đầy người nên nàng chỉ có thể nhịn xuống. Tô Dịch Thủy lại lạnh lùng nói:

“Cuộc đời ta ghét nhất là có kẻ vu oan, ma vật này và ta có liên can gì? Đây là do ngươi nói lời xúi giục, ý đồ dơ bẩn!”

Mộc Nhiễm Vũ còn muốn cãi lại nhưng cổ quá đau, nghẹn ngào như vịt, giận đến mắt cũng đỏ rực.

Tiết Nhiễm Nhiễm đứng một bên xem cũng bất giác che cổ, giống như ban nãy Tô Dịch Thủy không phải bóp cổ Mộc Nhiễm Vũ mà là cái cổ nhỏ của mình. Nhìn đi, nếu không phải sau này Mộc Thanh Ca hi sinh vì hắn nhiều như thế rồi làm hắn cảm động thì tên nghịch đồ này thật sự như một con hung thú có thể không chút do dự b.óp chết sư phụ mình!

Tuy Nhiễm Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý cho việc bản thân vì thiếu chân khí mà chết, thế nhưng nàng nghĩ tốt nhất là nên về đoàn tụ với cha mẹ, làm cho bọn họ một bữa cơm rồi nói dối rằng mình sắp phi thăng làm thần tiên, sau này có lẽ sẽ không còn gặp nhau nữa, kế đến lại cùng sư phụ đến biển hoa có đom đóm vây quanh mới yên lặng nhắm mắt chết đi. Nghĩ đến mình sẽ chết trước ánh mắt tràn ngập hận ý của Tô Dịch Thủy, nàng cảm thấy tình cảnh ấy cũng chả tốt đẹp gì.

Nhiễm Nhiễm quyết tâm nắm thật chặt tấm khiên chắn Mộc Nhiễm Vũ trước mặt Tô Dịch Thủy, nàng không thể hé răng nửa chữ rằng mình mới là Mộc Thanh Ca!

Trưởng lão phái Không sơn đột nhiên bước tới giảng hòa:

“Được rồi, bây giờ ma vật tràn lan không rõ nguyên nhân, chúng ta hà tất phải tự gây ra mâu thuẫn? Tô Dịch Thủy ngươi không phải tới tìm chỗ ở sao, cứ đi thuê phòng đi.”

Nói thế vô hình trung đã bác bỏ lời Mộc Nhiễm Vũ rằng ma vật là do Tô Dịch Thủy thả ra, Mộc Nhiễm Vũ cũng biết ba môn phái lần này sẽ không bị nàng xem như đồ ngốc mà sử dụng nên cũng chỉ có thể oán hận che cổ lui về phòng mình.

Sau trận hỗn loạn, Tô Dịch Thủy cuối cùng cũng thuê được gian phòng cuối cùng, có điều phòng nhỏ như thế thì cho dù bọn họ đều ngồi cả đêm cũng không đủ chỗ. Vậy nên Nhiễm Nhiễm và Khâu Hỉ Nhi bèn xuống lầu tìm chút đồ ăn, đồng thời nhìn xem có còn chỗ nào dư ra hay không, có thế dù ngồi thiền cũng không quá mức vất vả.

Trời đã vào đêm, ai nấy đều về phòng mình tạo kết giới, nước giếng không phạm nước sông, có điều khi xuống lầu nàng lại nghe được âm thanh nói chuyện ngoài hậu viện. Nhiễm Nhiễm nhìn ra cửa sổ, bỗng thấy Vương Toại Chi đang nói chuyện với đứa trẻ bên người, đứa trẻ kia dáng người gầy yếu, vẻ hoảng sợ hiện ra đầy mặt:

“Ngài tha cho ta đi mà, hôm nay khó có được dịp sư phụ không đưa ta đi tu hành, ngài xem như không nhìn thấy ta đi! Nếu ta cứ ở lại đây thì nhất định sẽ chết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.