Tiên Đài Có Cây

Chương 81: Vạch Trần Chân Tướng



Mộc Nhiễm Vũ nhìn Tô Dịch Thủy anh tuấn cao lớn đứng cạnh cô gái xinh đẹp đang ngẩng đầu tự nhiên cười nói dưới ánh trời chiều loang lỗ, sự hận thù xen lẫn ghen tị quen thuộc lại lần nữa ập về. Nàng kém Tiết Nhiễm Nhiễm chỗ nào, vì sao ngay cả đồ đần như Vương Toại Chi và Tần Huyền Tửu cũng đều bị nàng ta lung lạc, từng đứa từng đứa vứt bỏ nàng mà đi, còn nàng ta lại nhàn nhã từng bước đoạt lại hết thảy những thứ đã từng là của mình?

Nghĩ đến điều này, móng tay Mộc Nhiễm Vũ lại đâm sâu vào lòng bàn tay.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết trong Ngũ sát trận không ngừng vang lên, bởi vì vào những cửa khác nhau nên tình huống gặp phải cũng hoàn toàn không giống. Nhạc Thắng ỷ vào tu vi mình khá cao, làm người có vài phần nhạy bén nên một mình theo Dị Nhân quán vào cửa Tây, giờ nghĩ lại chắc là dữ nhiều lành ít.

Từ cửa đông bỗng có hai trưởng lão phái Phi Vân xiêu vẹo đi ra, có điều toàn thân đều trúng kịch độc, cả gương mặt đều là một màu xanh tím. Mấy đồ đệ Tây sơn thấy vậy cũng không dám đi đỡ lên, chỉ có thể tranh thủ thời gian đưa tới túi nước cùng thuốc giải độc.

Sau khi mấy trưởng lão uống thuốc giải thì ngồi xổm xuống phun ra một búng máu đen, sau mới thở ra kể lại trận địa bọn họ vào chính là nơi của đám muỗi khổng lồ. Mũi kim của chúng đều chứa đầy kịch độc, đám bọn họ sau khi hao tổn tu vi một trận khó khăn lắm mới bò được ra ngoài. Về phần những cửa khác cũng chậm chạp không thấy ai ra, phái Cửu Hoa đứng nhất hình như cũng toàn quân bị diệt, từng là đứng đầu danh môn cao quý vậy là cũng sắp đến lúc suy tàn…

Lúc này cửa Tây cũng có người lảo đảo nhào ra. Hai mắt lão Phùng trào máu, hình như lão đã mù, chỉ lần mò sờ soạ.ng trên mặt đất không ngừng kêu rên. Cùng ra với lão còn có Nhạc Thắng, cánh tay phải của hắn đã đứt lìa, về sau một tay kiếm pháp tuyệt diệu chỉ e sẽ không thể dùng được nữa.

Thì ra cửa họ vào là ảo ảnh*. Trước đây lão Phùng dùng mắt âm dương nhìn vào không thấy có gì đáng sợ nên mới chọn cửa này, tuy ánh mắt lão không sai, trong trận chính xác là không có ma vật như bốn cửa khác nhưng vạn lần không ngờ được thứ đáng sợ nhất trong trận lại chính là bản thân mình. Sau khi vào trận, sát khí bên trong sẽ khuếch đại thiên tư và dụ.c vọng của mỗi người lên tầm cao nhất, hễ tàn sát lẫn nhau là có thể cướp đoạt dị năng của kẻ khác về trên người mình, một khi những người còn lại bị giết sạch thì chỉ cần trong trận nửa ngày là tu vi có thể tăng lên bằng với nửa cuộc đời khổ luyện. Bởi thế đôi mắt âm dương mà lão Phùng lấy làm kiêu ngạo cũng trở thành thứ mà những người còn lại khát khao.

*Đoạn này chương trước mình có edit nhầm, đã sửa rồi nhé.*

Tóm lại ảo ảnh trận giỏi mê hoặc lòng người, xúi giục người vào trận tự giết lẫn nhau, khi họ mất đi thứ quý báu nhất của bản thân mới có thể xuất trận. Lão Phùng bị Nhạc Thắng chọt mù mắt, Nhạc Thắng cũng bị lão Phùng hủy đi dung mạo và cánh tay phải, thế nhưng lúc cả hai đi ra lại phát hiện những tu vi đoạt được trong trận y hệt quả bóng xì hơi mất tung mất tích. Hai người giật mình như trong mộng mới tỉnh, không hiểu sao ban nãy lại không chút lý trí mà điên cuồng chém giết lẫn nhau, kết quả y như lấy giỏ trúc múc nước nên công dã tràng.

Nhiễm Nhiễm nhìn sư đệ vừa bị hủy dung vừa tàn phế đang lăn lộn dưới đất khóc rống cũng vội tới giúp mọi người băng bó cho hắn, thế nhưng nàng không chút đồng tình với sư đệ này, nếu ban nãy hắn không tự cho rằng mình thông minh mà cãi cố vào cửa Tây thì bây giờ cũng không rơi vào kết cục như thế. Nhạc Thắng chắc chắn không thể tiến thêm, vậy nên Thẩm Khoát có quan hệ khá thân với hắn mở miệng chủ động xin ở lại dưới núi chăm sóc sư đệ, chờ sư phụ trở về.

Sắp xếp xong thì ngoài đám người Tây sơn và Mộc Nhiễm Vũ không tổn hại gì chỉ còn có vài trưởng lão phái Phi Vân chuẩn bị đạp lên cửa chính Xích môn. Đồ Cửu Diên sớm đã đợi sẵn trước cửa đó khách quý đường xa đi tới, Ngụy Củ nói được làm được, người nào qua được trận gã nhất định đón tiếp long trọng.

Bên trong sảnh lớn Xích Môn đã bày sắn rượu, Ngụy Cửu một thân áo bào đen thếp vàng ngồi ngay ngắn nghênh đón trên ghế chủ. Ban nãy khi bày trận Ngũ sát gã ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi Xích Diễm quan sát tình hình dưới núi, vừa thích thú đong đưa chén rượu vừa yên lặng canh thời gian, lại không ngờ đám người Tây sơn lại chọn vào cửa Bắc hung hiểm nhất.

Việc này hoàn toàn lệch khỏi suy đoán của Ngụy Củ, chỉ cần không phải đồ ngu là có thể nhìn ra cửa Bắc hiểm trở cỡ nào. Tiếc là Tiết Nhiễm Nhiễm lại đần độn theo sát Tô Dịch Thủy lấy thân mạo hiểm, không biết có thể an toàn ra ngoài hay không.

Nhưng vậy xem ra Tô Dịch Thủy quả nhiên đã đánh mất một phần ký ức, nếu không hắn tuyệt đối sẽ chẳng dám để Tiết Nhiễm Nhiễm có chút nguy cơ nào. Mỗi lần nghĩ đến con nhóc thối dạo đó hồi âm cho gã chỉ dùng có một chữ “lăn”, Ngụy Củ lại tức muốn hộc máu. Con nhóc này ba phen bốn bận đều cự tuyệt gã, không biết điều như thế thì chịu chút khổ sở cũng đáng đời, nếu không nàng thật sự không biết chính gã đã đối xử với nàng có bao nhiêu nương tay.

Mặc dù nghĩ đến cảnh Tiết Nhiễm Nhiễm chết thảm trong trận có hơi hả dạ nhưng lúc nhìn họ an toàn ra ngoài thì kỳ thực Ngụy Củ cũng thay nàng thở dài một hơi. Nàng không thích gã nhưng nếu nàng chết đi trong trận thì gã cũng tiếc, mà cho dù chết thì đáng ra phải chết trên tay gã cơ! Ngụy tôn thượng cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình đã biến thái đến nghe không nỗi, chỉ âm thầm cười đánh giá Tiết Nhiễm Nhiễm hình như lại đẹp lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 76: Anh trai

Nhiễm Nhiễm không lường được sau một trận Ngũ sát hết hồn hết vía thì Ngụy Củ lại bày ra Hồng Môn yến, lấy rượu thịt để khoản đãi. Mà gã lại chỉ lười biếng nói rằng:

“Trước đây vì chuyện suối linh nên Xích môn và Tây sơn có hơi xích mích, có điều trước mắt ma vật trong âm giới thất thoát, thiên hạ đại loạn nên Xích môn ta cũng không thể chỉ biết bo bo giữ mình. Dù có lời đồn lửa luyện kim ở trên núi Xích Diễm, thế nhưng trước nay bản tôn chưa từng gặp qua. Ban nãy bày Ngũ sát trận kỳ thực cũng chỉ muốn thử nghiệm thực lực của chư vị một chút, nhược bằng con mèo con chó cũng có thể vào núi thì chẳng phải quá ầm ĩ hay sao?”

Trưởng lão phái Phi Vân đã ép ra phần lớn độc muỗi, nay nghe Ngụy Củ nói lời này thì nhớ đến mấy đệ tử chết trong trận, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nói vậy Ngụy tôn thượng đồng ý để chúng ta đem lửa luyện kim đi?”

Gương mặt hơi có vẻ nữ tính của Ngụy Củ bày ra vẻ gian xảo, mỉm cười:

“Đồng ý chứ, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi tìm thấy các ngươi có bản lĩnh mang nó đi hay không!”

Lời nói có vẻ thuận theo, ý ngưng chiến lộ ra rất rõ. Đám người đến đây vốn tưởng sẽ phải ác chiến thêm một trận với Xích môn không ngờ Ngụy Củ lại dễ nói chuyện như vậy, nhất thời cả đám đều bán tín bán nghi không biết trong đầu tên ma tu này tính toán thứ quái quỷ gì. Ngụy Củ lại rất chu đáo chuẩn bị phòng cho họ, cũng cho phép bọn họ sang hôm sau sẽ đi tìm lửa luyện kim ở chỗ nóng bức nhất sau núi.

Mấy người Không sơn không có ý định ở lại hang ổ của Xích môn mà ồn ào muốn đi ngủ quán trọ nghìn sao ở sau núi, mặc dù có hơi nóng bức nhưng cốt yếu không có tường viện che chắn thì chí ít mấy người có thể để mắt lẫn nhau, đề phòng Xích môn có người ám toán.

Đợi bọn họ giải tán, Đồ Cửu Diên mới nhỏ giọng hỏi:

“Tôn thượng thật sự để họ tự do tìm kiếm bốn phía núi Xích Diễm sao? Ma vật âm giới làm thiên hạ đại loạn thì liên quan gì đến chúng ta chứ?”

Ngụy Củ hừ lạnh một tiếng:

“Đồ trưởng lão cảm thấy nhiệt độ năm nay trên núi thế nào?”

Đồ Cửu Diên suy nghĩ một chút, đáp:

“Hình như nóng hơn mấy năm trước nhiều.”

Ngụy Củ nheo mắt:

“Dù Xích môn thuộc hỏa nhưng môn đồ ta cũng chẳng phải thịt nướng, nếu nhiệt độ núi Xích Diễm càng lúc càng tăng thì Xích môn cũng phải bỏ đi cơ nghiệp trăm năm này. Nếu ta đoán không sai thì nhất định là do lửa luyện kim ảnh hưởng, vậy nên tốt nhất là đám bọn chúng có thể lôi cái thứ này ra, khi đó ta sẽ cướp nó về tay, người thiên hạ nếu muốn bình yên mà sống thì phải dựa vào Xích môn ta rồi…”

Đồ Cửu Diên nghe vậy mới hiểu được ý đồ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sẵn của Ngụy Củ. Gã sử dụng Ngũ sát trận ngoài lọc ra được một số nhân tài còn muốn làm hao tổn thực lực giới chính đạo, lúc này cho dù bọn họ có tìm được lửa luyện kim thì cũng chỉ có thể thân cô thế cô bị Xích môn chiếm hữu. Khi đó quả thật Xích môn có thể ngư ông đắc lợi rồi.

Có điều sự việc Tây sơn chỉ mất đi một đệ tử lại nằm ngoài dự đoán của Đồ Cửu Diên. Nghĩ tới Tiết Nhiễm Nhiễm, Đồ Cửu Diên tâm trạng phức tạp mà sờ lên vết thương chưa lành trên ngực. Nàng là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã được Xích môn nuôi dưỡng, trong tay đã dính máu của biết bao nhiêu người. Thế nhưng dù lòng dạ ác độc thì nàng cũng không muốn nợ ai, nhất là nợ ân tình, lúc ở âm giới nếu không phải Nhiễm Nhiễm đó ra tay tương trợ thì nàng chắc chắn đã chết, muôn đời cũng không được siêu sinh, món nợ này nàng cũng nên tìm cơ hội trả lại.

Nghĩ vậy Đồ Cửu Diên ra sảnh lớn gọi tùy tùng ra lệnh đi chuẩn bị ít đá lạnh cho nhóm người Tây sơn, nhưng nếu chỉ đưa một mình Tiết Nhiễm Nhiễm lại quá gây sự chú ý, gây ra sự hiểu lầm không đáng cho tôn thượng, vậy nên Đồ Cửu Diên dứt khoát lấy hết tình nghĩa chủ nhà mà sai đưa đá lạnh cho nguyên nhóm người. Nàng thở dài một hơi, núi Xích Diễm thật sự quá nóng, cô bé nhìn có vẻ yếu ớt kia chắc không hợp với nhiệt độ nóng bức người này.

Tiết Nhiễm Nhiễm chính xác là rất nóng, vậy nên nàng rất hâm mộ đám sư huynh đệ có thể c.ởi trần. Lúc ra sau núi nàng đã cởi áo ngoài, dù vậy nàng vẫn rất thật tình mà nghĩ xem có thể cởi thêm một lớp nữa không. Có điều không bao lâu nàng liền cảm giác được một trận lạnh lẽo ngấm vào gan ruột, quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Dịch Thủy đã ngồi cạnh nàng không biết tự lúc nào đang dùng chân khí ngưng tụ thành lá chắn ngăn cách sóng nhiệt cuồn cuộn trong núi. Hắn vẫn vận áo dài như cũ, một bộ dáng quần áo chỉnh tề, trên trán không có lấy một giọt mồ hôi.

Nhiễm Nhiễm không dám xa xỉ mà tiêu phí chân khí, nàng lau mồ hôi trên trán nhìn sư phụ cười nói cảm ơn.

Tô Dịch Thủy nhìn mồ hôi trắng muốt trên da Nhiễm Nhiễm, áo mỏng ướt đẫm ôm sát khiến nàng càng thêm yểu điệu, khiến người ta nhìn vào đột nhiên sinh ra bực bội vô cớ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Nhiễm Nhiễm cảm giác lá chắn sư phụ tạo ra bỗng nóng hơn, hại nàng lại đổ thêm một lớp mồ hôi mỏng, thế là nhịn không được nói:

“Hay là sư phụ đừng tạo lá chắn nữa, cũng không bớt nóng hơn mấy đâu…”

Bị Nhiễm Nhiễm nói thế Tô Dịch Thủy mới miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi gương mặt nhỏ ướt đẫm mồ hôi của nàng, tiếp tục ngưng thần vận khí, thế là nhiệt độ bên trong lá chắn lại giảm xuống không ít nữa.

Chốc lát mấy thùng đá đã được đám tôi tớ Xích môn khuân ra. Ngụy Củ rất biết hưởng thụ, gã tạo ra một hầm băng rồi dùng kết giới bao lấy, thế nên ngày thường núi Xích Diễm dù nóng cũng có nước đá để dùng. Khâu Hỉ Nhi không biết thứ này là vì Đồ Cửu Diên đền đáp ơn cứu mạng cho Nhiễm Nhiễm, còn tưởng Ngụy Củ lại cố ý đi lấy lòng sư muội nhà mình, ngày xưa gã cũng tặng đồ không ít cho Tây sơn. Vì thế nàng trực tiếp hỏi Nhiễm Nhiễm:

“Còn tưởng Ngụy Củ kia hết hi vọng với muội rồi, sao giờ lại đưa nước đá tới nữa? Gã có đưa muội cũng không thể uống đâu nha!”

Tô Dịch Thủy cũng hơi nghiêng đầu cúi người hỏi Nhiễm Nhiễm:

“Ngụy Củ tán tỉnh ngươi?”

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ cảm thấy cũng không hẳn là tán tỉnh, ma tôn kia rất sĩ diện, nhiều lần va phải vách tường hẳn sẽ không cứ tự chuốc lấy nhục nhã vậy đâu. Thế là nàng bèn hỏi người đưa nước xem ai sai họ làm việc này, người hầu bèn đáp:

“Đồ trưởng lão nói người tới đều là khách, thế nên chuẩn bị cho mọi người ít nước đá giải nóng.”

Quả nhiên sau đó ngay cả đám người Mộc Nhiễm Vũ và phái Không sơn cũng được đối xử như nhau. Nhiễm Nhiễm không hỏi nữa, có điều trong lòng lại thoáng nghĩ tới Đồ Cửu Diên, ban nãy lúc ở đại sảnh đúng là nàng từng lầm bầm phải chi có nước đá thì tốt, khi ấy Đồ Cửu Diên quả có liếc mắt nhìn nàng… Nếu vậy thì bên trong nàng ta cũng xem như còn chút tình người đi…

Tô Dịch Thủy hỏi xong đợi một hồi lại không nghe thấy Nhiễm Nhiễm đáp, chỉ phát hiện nàng hơi thất thần, khóe miệng còn hơi nhếch lên. Chẳng lẽ nghĩ đến sự chu đáo của Ngụy Củ, tâm tư thiếu nữ chỉ vậy thôi đã bị người ta mua chuộc rồi?

Nhớ tới sự dễ dãi của Mộc Nhiễm Vũ kiếp trước, trong lòng Tô Dịch Thủy bỗng nhiên trầm xuống, một cỗ mùi vị chua loét từ dưới cuồn cuộn dâng lên. Hắn nhất thời nhớ tới Nhiễm Nhiễm từng đề cập đến trong lòng nàng đã có người, là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, phẩm hạnh tồi tệ. Trước đây hắn vốn còn nghĩ trên đời có thứ đàn ông đáng ghét vậy hay sao, nhưng giờ hắn bỗng dưng ngộ ra, chẳng lẽ cái tên khốn nạn mà con nhóc kia nhắc tới là ma tu Ngụy Củ?

Giờ khắc này điều hắn nghi hoặc lại không phải là Nhiễm Nhiễm liệu có đào ngũ trước trận chiến hay không mà chính là một nỗi ngột ngạt không thể ép xuống, rằng nàng dù sao cũng là đồ đệ hắn, sao lại có dáng vẻ của một tấm chiếu mới chưa trải thế này, tên ất ơ nào cũng có thể mê hoặc khiến nàng thần hồn điên đảo hay sao?

Nghĩ vậy Tô Dịch Thủy khó có được lúc hiện ra phong phạm của một tôn sư, dạy dỗ đồ đệ đâu ra đấy.

“Ngụy Củ kia dù hơi ưa nhìn nhưng cũng chẳng có chút khí tiết nam tử, ngươi không gặp qua mấy gã đàn ông, đừng để bị mấy lời miệng lưỡi không xương đó lừa.”

Nhiễm Nhiễm không biết sao lại dính tới Ngụy Củ nữa. Nàng không dám uống nước đá, chỉ lại gần rồi quạt gió cho đỡ nóng, lúc nghe sư phụ nói vậy cũng không dám tán đồng. Nàng cũng không cho rằng mình gặp qua ít đàn ông, thế nên đáp:

“Ai nói con ít gặp, ít nhất sư phụ đẹp hơn Ngụy Củ…”

Cuộc đời Tô Dịch Thủy hận nhất có kẻ đề cập tới dung mạo của hắn, thế nhưng giờ nghe con nhóc này ghẹo rằng mình đẹp hơn Ngụy Củ thì đột nhiên hắn lại cảm thấy có hơi hả hê. Thế là bên trong là chắn lại lần nữa lạnh buốt, thùng nước đá kia không cần cũng không sao!

Ngày hôm sau lúc mặt trời còn chưa lên, khi núi Xích Diễm còn chưa nóng quá thì đám người vội thừa cơ đi tìm lửa luyện kim. Trước đây có thể vùng này là nơi ác chiến của Thuẫn Thiên nên đá to lởm chởm, khắp nơi đều có dấu vết đao kiếm chém giết, ngay cả con sông duy nhất trong núi cũng được tạo thành do linh lực chém xuống một kích.

Thời điểm đám người bắt đầu tìm kiếm thì Ngụy Củ cũng xuất hiện, gã đứng ở vách đá yên lặng nhìn đám thị vệ không đổi sắc đi theo Mộc Nhiễm Vũ, đột nhiên mở miệng:

“Nàng ta vậy mà có thể thỏa thuận với Phạn Thiên giáo, đầu óc đã kém còn hết lần này tới lần khác muốn chơi dao, cũng không sợ có ngày đứt tay nhỉ? Thú vị đấy!”

Gã lại nhìn thấy Tô Dịch Thủy đứng cạnh Tiết Nhiễm Nhiễm. Nàng hình như đang muốn nói gì, đáng tiếc tên nam nhân bên người lại quá tẻ nhạt, y như là dùng mặt nóng dán lên mông lạnh. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Nhiễm Nhiễm Ngụy Củ đợi lâu như vậy rốt cục có thể sảng khoái một lần, cũng không uổng lần hợp tác dùng sách cổ đổi lão tiên rượu với Phạn Thiên giáo khi đó.

Bùa tẩy hồn thật sự quá hay!

Ngụy Củ quyết định tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, để nàng khốn đốn ở Tây sơn lâu chút, bèn cho người hầu che ô từ đỉnh núi vọt xuống đứng trước mặt Tô Dịch Thủy, cười nói:

“Sao ngươi còn để con nhóc này lại bên người, ta vẫn nhớ rõ kiếp trước ngươi hận nàng bao nhiêu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Tiết Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức hiểu rõ điều mà Ngụy Củ muốn nói. Ban nãy nàng cãi nhau với sư phụ về việc nàng đã từng nói hắn không được độ chân khí cho nàng nữa, vậy mà đêm qua canh sơ hở khi nàng ngủ hắn vẫn lén lút độ không ít chân khí. Sáng nay sau buổi tĩnh tọa phát hiện ra dáng người luôn mạnh mẽ của hắn lúc đứng dậy lại hơi loạng choạng khiến nàng cực kỳ đau lòng, vậy nên nàng mới lại trịnh trọng “cảnh cáo” sư phụ, nếu như cứ tiếp tục độ khí thì đừng trách nàng không từ mà biệt chạy đi tìm góc xó xỉnh nào đó tự sống tự chết.

Tô Dịch Thủy cũng trầm mặc, lạnh lùng bảo:

“Tiết Nhiễm Nhiễm, ngươi cũng gan ghê đó, còn dám uy hiếp ta nữa cơ! Trên người ngươi có hơi thở Kết Đan của ta, dù ngươi chui vào hố xí ta cũng có thể lôi ngươi ra ngoài!”

Thế là hai sư đồ bèn chiến tranh lạnh, không ai để ý ai.

Lúc này Ngụy Củ với bộ quần áo đen như con quạ đột nhiên từ trên trời sà xuống, bắt đầu ồn ào. Không chờ hắn mở miệng, Nhiễm Nhiễm đã vọt lên đứng trước mặt Tô Dịch Thủy, đề phòng nói:

“Ngụy tôn thượng tránh đường giúp, ngài đứng nơi này la bàn của ta không thể hoạt động này!”

Ngụy Củ đương nhiên biết nàng muốn chặn miệng gã, loại cảm giác có thể nắm chắc lấy đuôi con nhóc này thật sự rất thoải mái. Thế là gã giống như mèo vờn chuột, cố ý thấp giọng nói:

“Sao, là la bàn trên tay ngươi hay là lòng ngươi bị dọa đến bất động? Ờ ha, ngươi còn chưa biết trước đây sư phụ ngươi hận Mộc Thanh Ca đến cỡ nào, thật sự là hận không thể một tiễn xuyên tim…A con mẹ nó họ Tô, sao ngươi dám đánh lén hả?”

Ngụy Củ không biết dáng vẻ cúi đầu uy hiếp Nhiễm Nhiễm ban nãy vào mắt kẻ bị dán bùa Tẩy hồn lại là một tên vô học đang chọc ghẹo con gái nhà lành, tên Ngụy Củ này lại phách lối thế, dám ở ngay trước mắt hắn mà không chút kiêng nể đi chọc đồ đệ hắn! Tô Dịch Thủy trước nay luôn không đặt Ngụy Củ vào mắt, vậy nên hắn bèn vung tay đánh một cái lôi điện về phía Ngụy Củ.

Ngụy Củ ở trên địa bàn mình nên hơi tự mãn, thế nhưng không ngờ Tô Dịch Thủy vừa ký hiệp định ngừng chiến hôm qua xong mà hôm nay đùng cái đã trở mặt, suýt chút đã đánh trúng gã.

“Các hạ tránh xa đồ đệ ta một chút, nếu không đừng trách ta không khách sáo!” – Sau khi thu lại tia sét, Tô Dịch Thủy bèn nhạt giọng cảnh cáo gã.

Nhiễm Nhiễm trông thấy Ngụy Củ vì giận mà nụ cười trên mặt càng thêm méo mó, thầm nghĩ ăn phải thuốc độc rồi, lần này chỉ sợ không ngăn nổi miệng của tên điên này lại.

Quả nhiên Ngụy Củ cười lạnh một tiếng, quyết định chọc ra cái tổ ong vò vẽ của sư đồ Tây sơn:

“Đồ đệ cái gì? Ngươi bị bùa Tẩy hồn làm cho ngốc luôn rồi sao, đây rõ ràng là sư phụ ngươi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện Tiết Nhiễm Nhiễm mới là Mộc Thanh Ca chuyển thế à?”

Lời vừa nói ra như sấm rền chớp giật, lập tức khiến toàn bộ người xung quanh nhìn qua. Ban đầu Mộc Nhiễm Vũ còn không rõ chuyện gì, thế nhưng lúc Ngụy Củ nói ba chữ “bùa Tẩy hồn” thì nàng cũng như sực tỉnh. Thì ra trước đây Tô Dịch Thủy bị Ngụy Củ ám toán rồi xóa sạch những ký ức tình cảm với tỷ tỷ, nàng biết trước đây Tô Dịch Thủy hận tỷ tỷ cỡ nào, vậy nên nếu Tô Dịch Thủy trở về dáng vẻ khi đó thì thật đúng là thú vị. Cho nên khi Ngụy Củ nói toạc chuyện bí mật mà mình đau khổ giấu diếm thì Mộc Nhiễm Vũ cảm thấy vui sướng cực kỳ, những người nàng mang theo đều là của Phạn Thiên giáo chứ không phải đám đệ tử ngu trung kia, lộ tẩy thì đã sao chứ?

Thấy Tô Dịch Thủy có vẻ không tin lời Ngụy Củ, nàng bèn không nhanh không chậm nói:

“Tỷ tỷ chưa nói sự thật cho Tô Dịch Thủy ạ? Tỷ mới là Mộc Thanh Ca sống lại, sao cứ muốn tráo đổi thân phận với ta vờ là một cô nhóc ở bên cạnh Tô Dịch Thủy thế này? Một phen dụng tâm si mê quấn quýt thật khiến kẻ làm muội muội như ta bái phục!”

Nhiễm Nhiễm biết Mộc Nhiễm Vũ nói hươu nói vượn, hết lần này tới lần khác dùng câu từ đâm vào tim phổi Tô Dịch Thủy. Cuộc đời Tô Dịch Thủy hận nhất việc Mộc Thanh Ca trước đây “quấn quít bó chặt”, bức bách nhận hắn làm học trò, thỉnh thoảng còn buông lời trêu chọc, vậy nên nếu Tô Dịch Thủy hiểu lầm nàng cố ý giả mạo Mộc Nhiễm Vũ để tiếp tục quấn quýt lấy hắn thì dựa vào tính cách hung thú của Tô Dịch Thủy hiện tại nhất định sẽ xé xác nàng ra chấm mắm ăn.

Thế nhưng lúc này cũng chẳng phải lúc hết đường chối cãi mà kêu gào “cầu xin người nghe ta giải thích”, Nhiễm Nhiễm quyết định không làm chuyện vô dụng đó mà chỉ âm thầm truyền lời với Tô Dịch Thủy đang đỏ mắt sáng tỏ nhìn chằm chằm lấy mình:

“Việc có nặng nhẹ, ta là ai không quan trọng, trước mắt nên tìm lửa luyện kim và lão tiên rượu. Đợi ngươi khôi phục ký ức thì ta mặc cho ngươi xử trí…”

Tô Dịch Thủy vốn đợi con nhóc này giải thích, chỉ cần nàng bằng lòng giải thích thì bất luận lời nàng nói vô lý cỡ nào hắn cũng sẽ tạm thời tin tưởng, vậy mà không ngờ được nàng lại thừa nhận hết sức dễ dàng. Nàng nói mặc hắn xử trí, tức là cũng gián tiếp thừa nhận việc nàng là Mộc Thanh Ca!

Nghĩ tới việc mình lại động lòng trước ma nữ này, cho dù suối linh không nhập cũng làm cho kẻ từng là ma tử phải đỏ bừng mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.