Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 56



Người cá tàn tật 03+ 04.

Mọc tai mèo.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Lan Trạch ăn không nổi nữa, hắn không biết lúc phát hiện ra thì mình đã ăn nước bọt của nhóc yêu tinh bao lần rồi.

Nhưng Lâm Không Lộc lập công chuộc tội, gắp cho hắn một miếng thịt cá lớn, lọc xương xong bỏ vào thìa, còn nén xuống.

Lan Trạch: “…”

Đúng lúc này Anna hoàng hậu và vợ chồng Lâm Văn Bách đi vào, Lan Trạch thấy vậy đột nhiên cười đến là dịu dàng. Hắn đưa thìa cá đến bên môi Lâm Không Lộc, nhẹ nhàng bảo: “Nào, Tiểu Lộc* ăn nhiều một chút.”

*Bao giờ ổng thích ảnh thật thì mình đổi thành bé ha.

Lâm Không Lộc: “…” Tự dưng thấy lành lạnh nhỉ?

Có điều, khi y nhìn lên thấy Anna hoàng hậu vui mừng, thấy cha mẹ nhà mình ngạc nhiên thì hiểu ngay.

Y rất không khách khí mà thuận theo tư thế Lan Trạch bón mình ăn, một hơi ăn hết đống cá. Sau đó y còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm bộ thẹn thùng mắc cỡ: “Em còn muốn ăn cá cháy hấp nữa.”

Nụ cười trên môi Lan Trạch đông lại, cá cháy nhiều xương.

Nhưng vì diễn trò trước mặt Anna hoàng hậu, hắn không còn cách nào khác, xoay người nói với người máy: “Gắp một miếng, lọc xương.”

Thấy vậy, hoàng hậu vội ra hiệu người máy bỏ thịt cá đã lọc xương vào thìa Lan Trạch.

Lan Trạch: “…”

Hắn đành cam chịu đưa muốn đến miệng Lâm Không Lộc. Lâm Không Lộc ngoạm một miếng, lại ăn hết rồi cười tủm ta tủm tỉm: “Muốn ăn nữa.”

Lan Trạch: “…”

“Gắp tiếp đi.” Hắn nói mà sắc mặt không chút đổi thay.

Vì thế, vừa rồi Lâm Không Lộc gắp được cho hắn bao nhiêu lần thì hắn đã bị “sai bảo” bón cho Lâm Không Lộc ăn gấp ba lần của “bao nhiêu lần” đó.

Lan Trạch ngoài mặt cười dịu hiền, trong lòng cười lạnh lùng.

Ha, ngay dưới mí mắt hắn mà còn dám làm, nhóc yêu tinh lá gan không nhỏ. Với lại, sao tên nhóc này ăn giỏi thế?

Ngay cả khi cầm cần điều khiển cơ giáp, Lan Trạch cũng chưa bao giờ cảm thấy đau tay. Bây giờ cầm cái thìa thôi mà lại thấy đau cả cổ tay.

Mà bón mãi bón mãi, hắn chợt nhật ra cái thìa này mình đã dùng rồi, nói vậy, chẳng phải là nhóc yêu tinh cũng ăn nước miếng của hắn sao…

“Ăn no chưa?” Lan Trạch bỗng đặt thìa xuống, hỏi bằng giọng điệu “dịu dàng”.

Lâm Không Lộc cảm giác những lời này hơi đay nghiến, nhưng y cũng “trả” được cái thù nho nhỏ này rồi, vì thế độ lượng tỏ vẻ: “Em no rồi, cảm ơn anh yêu.”

Lan Trạch run tay lên, khóe miệng hơi co giật.

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Anna hoàng hậu, hắn lại bày ra vẻ tự nhiên: “Hai ta là chồng chồng, khách sáo làm gì? Muốn ăn thì cứ nói, anh sẽ…”

“Thật sao?” Lâm Không Lộc không đợi hắn nói xong đã mừng rỡ kêu lên.

Lan Trạch: “…”

Hắn vô thức nắm chặt cái thìa, may mà Lâm Không Lộc đã nhanh nhảu nói thêm: “Nhưng em đã ăn no rồi, cảm ơn điện hạ. Điện hạ tốt với em thật đó.”

Lan Trạch: “…”

Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Vừa rồi Anna hoàng hậu mời vợ chồng Lâm Văn Bách ngồi xuống ăn sáng, bà luôn chú ý đôi chồng chồng trẻ, thấy họ hòa thuận thân mật với nhau không khỏi nở một nụ cười tươi.

Xem ra Lan Trạch đều nghe lọt mấy lời khuyên của bà tối qua rồi.

Sau khi ăn xong, bà đặt dao dĩa xuống, nhận khăn ướt từ người máy, ưu nhã lau môi rồi ôn hòa cười bảo: “Nhìn hai con hòa thuận ở với nhau, ta và bệ hạ cũng an tâm rồi.”

Nói xong, bà quay đầu nhìn vợ chồng Lâm Văn Bách, cười nói: “Thông gia cũng không cần lo lắng phải không?”

Lâm Văn Bách và Miêu Nhã đương nhiên cười gật đầu, nhưng khi nhìn về phía con trai mình thì lại đầy hoài nghi.

Thằng nhóc này mấy ngày trước còn sống chết không muốn gả, sao mới kết hôn được một ngày đã thay đổi rồi thế này? Còn Nhị hoàng tử nữa, hôm qua rõ là lạnh băng băng người sống chớ gần, mà hôm nay…

Không ổn, thực sự không ổn!

Sau bữa sáng, bác sĩ đến khám sức khỏe định kỳ cho Lan Trạch, Anna hoàng hậu lo lắng cho hắn nên ở bên cạnh quan sát.

Miêu Nhã nhân cơ hội kéo Lâm Không Lộc ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Con với ai đó, có chuyện gì thế này?”

“Ai nào ạ?” Lâm Không Lộc làm bộ không hiểu.

“Còn có thể là ai nữa?” Miêu Nhã trừng y, cả giận: “Còn không phải là vị điện hạ trong kia hả?”

Tuy Nhị hoàng tử đã kết hôn với con trai nhà họ nhưng nói thật, bà và chồng thật sự chưa có cách nào coi đối phương là con rể được, thậm chí còn hơi sợ người đó.

Lâm Không Lộc biết trước đây mình diễn theo cốt truyện thì đã quậy rất lớn, giờ bỗng dưng đổi thái độ đúng là khiến người ta hoài nghi, bèn giả vờ ậm ừ: “Con thấy sau khi điện hạ thức tỉnh thành người cá thì khá xinh đẹp, nên… lại có thể rồi.”

Miêu Nhã nhất thời không nói nên lời, chọc chọc trán y mà bảo: “Con đấy, tính tình chẳng khác gì bố con hết, ham sắc thời kỳ cuối, không chữa được.”

Lâm Không Lộc vội che trán, ô kìa bảo: “Có ai mà khen bản thân trá hình như mẹ không chứ?”

Miêu Nhã thời trẻ là nữ diễn viên nổi tiếng toàn Tinh Tế, mặc dù hiện giờ đã kết hôn và có con nhưng nhìn trông vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa.

Nghe thằng con nhà mình nói, bà oán trách nhìn đối phương rồi hỏi: “Vậy Nhị hoàng tử thì sao? Sao thái độ cũng thay đổi chóng mặt như vậy?”

Lâm Không Lộc: “Cái này…” Đương nhiên là vì anh ấy diễn.

Thấy y do dự, Miêu Nhã bỗng kinh ngạc: “Không phải tối qua các con, ấy ấy gì chứ…”

Dù sao Nhị hoàng tử không có khả năng cũng mê cái đẹp, vậy chỉ có thể là thấy sắc nảy lòng tham, được nếm mùi vị con mình rồi thì không thể dừng lại nữa.

Miêu Nhã đau lòng vô cùng, hỏi: “Có làm biện pháp an toàn không?”

Lâm Không Lộc đen mặt, cạn lời: “Mẹ nghĩ đi đâu thế? Không thấy bác sĩ mới đến khám sức khỏe cho anh ấy sao?”

“Ờ ha.” Miêu Nhã mới chậm rãi ý thức được, gật đầu bảo: “Cũng phải, cậu ta bị thương nặng chưa khỏi mà, chỉ sợ không được.”

Nói rồi bà lại thở dài: “Ôi, thật là khổ cho con rồi.”

Lâm Không Lộc: “…”

*

Trong phòng, Anna hoàng hậu cũng quan tâm đến chuyện này nhưng bà không rõ lắm, chỉ ôn hòa cười: “Con với Tiểu Lộc có vẻ rất hợp nhau, hay là đêm nay để cậu ấy dọn vào phòng con nhé. Chồng chồng mới cưới mà, sao lại chia phòng ngủ ra chứ? Con cũng không còn trẻ nữa rồi, nên sinh thêm đứa cháu cho chúng ta…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1172: Mã số 039 - Trả lại vật đánh rơi (12)

“Khụ khụ!” Lan Trạch ho mạnh hai tiếng, bình tĩnh cắt lời: “Mẹ à, bác sĩ đã nói sức khỏe con suy yếu, chỉ sợ không được, bế cháu thì thôi.”

Lan Trạch hơi mất bình tĩnh, vốn chỉ muốn giả vờ hôn nhân hạnh phúc để Anna hoàng hậu bớt lo lắng về chuyện của hắn, có lẽ không ngờ đối phương giục kết hôn xong còn giục sinh con, tốc độ này quá nhanh rồi.

Anna hoàng hậu: “…” Nào có ai nói mình không được?

Bà quay đầu hỏi bác sĩ: “Rốt cuộc thế nào vậy?”

Bác sĩ mới nhận được ám chỉ của Lan Trạch, vội thật giả lẫn lộn mà thưa: “Thân thể điện hạ yếu ớt, xác thật hiện tại không thích hợp ấy… Khụ.”

Ngoài cửa, Lâm Văn Bách vô tình nghe được cuộc trò chuyện, bất ngờ vô cùng.

Nhị hoàng tử thế mà không được? Đây đúng thật là… quá đáng tiếc (quá vui mừng).

Lúc ra ngoài, ông vừa vặn gặp phải Lâm Không Lộc, liền lặng lẽ kéo con trai sang một bên, thần thần bí bí nói: “Con cứ yên tâm ở lại đây đi, đừng nghĩ nhiều quá. Nhị hoàng tử nói mình không được đâu.”

Lâm Không Lộc: “…” Tốt nhất anh ấy nên nói cả đời mình không được.

Lâm Văn Bách vỗ vai con trai, ngân nga rời đi, rõ ràng là tâm trạng rất vui vẻ.

Theo ông, cuộc hôn nhân của Lâm Không Lộc với Lan Trạch chắc chắn sẽ chẳng trụ được lâu. Nếu sớm muộn gì cũng ly hôn thì tất nhiên liên lụy càng ít càng tốt.

Nhị hoàng tử không được, suy ra bé Lộc nhà ông sẽ không bị bắt nạt, sau khi ly hôn cũng sẽ không có gánh nặng nào như con cái.

Sau khi rời cung, ông thấy bà xã Miêu Nhã của mình u sầu, như đang lo lắng cho con trai không khỏi an ủi: “Đừng lo lắng, Nhị hoàng tử không được đâu…”

“Làm sao bây giờ? Nhị hoàng tử có thể không được rồi…”

Trùng hợp quá, Miêu Nhã cũng nói cùng lúc luôn, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn tương phản.

Lời còn chưa dứt, hai người đều lộ ra dấu hỏi chấm mà nhìn nhau.

Miêu Nhã: “Mình sao thế?” Việc này thì có gì đáng mừng?

Lâm Văn Bách: “Anh còn đang muốn hỏi mình sao đấy? Nhị hoàng tử như thế không phải khá tốt sao? Dù sao bé Lộc nhà ta không thích cậu ta, cậu ta cũng không thể làm gì với bé Lộc. Chờ một thời gian nữa ly hôn rồi còn không có gánh nặng con cái nữa…”

“Mình dẹp dẹp lại đi.” Miêu Nhã rất tao nhã trợn trừng ông một cái, nổi giận: “Con mình giờ lại thích cậu ta rồi.”

“Ơ…” Lâm Văn Bách há hốc mồm, lẩm bẩm: “Sao thằng nhóc này ngày nào cũng đổi tính thế?”

Ông kinh doanh dược liệu, chần chờ một lát thì cũng thay đổi thái độ: “Nếu thế… Chúng ta có nên tặng một ít thuốc bổ cho Nhị hoàng tử không?”

“Còn cần mình tặng chắc?” Miêu Nhã không nhịn được lại trừng ông chồng mình: “Nhị hoàng tử còn thiếu mấy thứ này hả? Mà có thấy xấu hổ không?”

Lâm Văn Bách do do dự dự: “Biết cậu ấy không thiếu rồi, nhưng nói thế nào thì đó cũng là tấm lòng, hơn nữa đó là vì hạnh phúc của con trai mà. Với cả, chúng ta có thể đưa cho bé Lộc, để nó hỏi bác sĩ rồi hầm cho cậu ấy ăn luôn.”

Nghe vậy, mắt Miêu Nhã sáng lên: “Như vậy cũng được.”

*

Lâm Không Lộc không biết tính toán của cha mẹ, ban sáng lúc ăn y đã đắc tội Lan Trạch, sợ buổi tối đối phương không phần cơm cho mình. Sau khi tiễn cha mẹ đi, y tiện đường đi dạo bên ngoài một vòng, tìm kiếm thức ăn xong mới quay về.

Không ngờ mới về cung đã bị Anna hoàng hậu cho người đến mời.

Không biết Anna hoàng hậu bị điều gì đả kích, mới thấy y đến đã nắm lấy tay y thở dài: “Đứa nhỏ xinh đẹp biết bao chứ, nếu… Ôi, khổ cho con rồi.”

Lâm Không Lộc: “?”

Anna hoàng hậu gặp y cũng không vì mục đích gì khác, chỉ là để an ủi y. Bà nói tình hình của Lan Trạch nhất định sẽ tốt lên, bảo y yên tâm. Sau đó bà nói đến chuyện Lan Trạch không muốn chữa đôi chân (đuôi cá), hy vọng Lâm Không Lộc có thể giúp đỡ khuyên nhủ.

“Ta thấy nó rất thích con, nếu con khuyên thì hẳn nó sẽ nghe theo.” Anna hoàng hậu bảo.

Lâm Không Lộc xấu hổ: “…” Thật ra đó đều là diễn hết.

Có điều chuyện Lan Trạch không muốn chữa chân là sao đây? Vì cảm thấy chữa cũng vô dụng, hay là sẽ có cách trị tận gốc trong tương lai, đợi sau này sẽ điều trị sau?

Anna hoàng hậu nhìn y có vẻ khó hiểu, thở dài: “Chắc hẳn con cũng biết, hiện tạ kỹ thuật y học của đế quốc vẫn chưa có cách trị trùng độc tận gốc, chỉ có thể làm chậm sự ăn mòn thần kinh của chất độc. Sau khi biết có khả năng không chữa được hết, nó hơi có xu hướng tự sa ngã…”

“Hầy, giống hệt anh nó, tính tình hiếu thắng. Nhưng cứng quá lại dễ gãy, năm đó anh nó cũng vậy, bây giờ đến nó…”

Về chuyện này, Lâm Không Lộc cũng biết một chút.

Lan Trạch còn có một người anh, tên Lan Khoa.

Trước khi Lan Trạch được sinh ra, Lan Khoa cũng được kỳ vọng có vầng sáng quanh thân. Nhưng sau khi Lan Trạch ra đời thì tất cả mọi người đều cho rằng Lan Trạch sẽ đánh thức được gen mạnh mẽ hơn, thích hợp làm người thừa kế hơn so với Đại hoàng tử.

Khắp nơi khắp chốn đều bị người đời nói rằng mình không bằng em trai, Đại hoàng tử không thể chấp nhận được chênh lệch tâm lý như vậy nhưng cũng không muốn tranh cùng em trai nên dứt khoát ra tiền tuyến. Anh dường như muốn chứng minh rằng mình không hề thua kém em trai, nhưng ai ngờ anh đã mất tích trong một trận chiến, mọi người đều nghĩ rằng anh đã chết.

Lan Trạch sau khi biết chuyện này thì trầm mặc hồi lâu, cuối cùng từ chối tước hiệu Hoàng thái tử, cũng ra tiền tuyến. Vì vậy, chẳng được mấy năm cũng xảy ra tai nạn.

Lâm Không Lộc: “Hoàng hậu cũng không dễ dàng. Hai người con trai, đứa này còn nổi loạn hơn đứa kia. May mà nhóc con nhà mình không như vậy… Ôi, tôi có hơi nhớ nhóc rồi.”

0687: “…” Tôi cũng hơi nhớ.

“Sau khi Lan Khoa gặp nạn, nó vẫn một mực áy náy. Giờ thức tỉnh thành người cá, chỉ sợ…” Anna hoàng hậu thở dài, không tiếp tục nữa, chỉ nhờ ơn: “Vậy nên con hãy giúp ta khuyên nhủ nó nhiều chút.”

Lâm Không Lộc cũng nghĩ vậy, nhưng y thấy nếu hiện tại Lan Trạch mà nghe lời mình thì đúng là chuyện lạ đời sống.

Thậm chí sau khi nói chuyện với Anna hoàng hậu xong, lúc y về chỗ ở của mình với Lan Trạch còn hơi chột dạ.

Bởi vì trời đã tối rồi.

Ngay một ngày sau hôn lễ đã lang thang bên ngoài tới tận tối mới về, hơn nữa lúc sáng còn cố tình “trả thù” Lan Trạch. Lâm Không Lộc vô cùng cẩn thận khi vào nhà, lấm la lấm lét, thận trọng như thằng chồng lêu lổng đến tận đêm khuya mới về nhà, sợ bị tóm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Lớp Học 44

Y cảm thấy có đến 80% là Lan Trạch sẽ “trả thù” hành vi của y ban sáng. Nhưng sau khi vào nhà, đối phương căn bản là không ở dưới lầu, hơn nữa còn để phần cơm trên bàn ăn cho y.

Lâm Không Lộc: “Ôi chao, là tôi lấy tấm lòng cao thượng của quân tử mà suy đoán bụng dạ hẹp hòi của tiểu nhân rồi.”

0687: “Có phải cậu nói ngược rồi không?”

Lâm Không Lộc bơ nó, hỏi thẳng người máy nhỏ đứng cạnh bàn ăn: “Lan Trạch đâu?”

Người máy giọng điệu máy móc, khô khan trả lời: “Trùng độc của điện hạ phát tác, đã về phòng ngủ nghỉ ngơi.”

“Trùng độc? Có nghiêm trọng không?” Y cau mày hỏi.

Người máy nhỏ: “Bác sĩ đã khám, đã rời đi.”

Lâm Không Lộc: “Ồ.” Vậy là không nghiêm trọng rồi.

Thấy trên bàn trà có một đống thuốc, y bước tới cầm lên xem xét từng loại, đều là thuốc trị trùng độc và chân (đuôi cá).

“Sao lại để đống thuốc này ở đây vậy?” Lâm Không Lộc quay đầu hỏi.

Người máy nhỏ chần chờ, đáp: “Lan Trạch điện hạ không có ý định dùng.”

Lâm Không Lộc: “…” Không phải mình ở thế giới trước đây sao, cũng giấu bệnh sợ thầy.

Không đúng, thế giới trước cũng không phải y có bệnh thật.

Lâm Không Lộc đặt thuốc xuống, ngồi trên ghế sô pha chống cằm suy tư.

Y rất muốn đi khuyên Lan Trạch uống thuốc, nhưng sợ hiện tại đi vào sẽ bị đuổi ra ngoài. Có cách nào để đối phương nhanh chóng tiếp nhận điều trị không nhỉ?

Đang nghĩ, bỗng có mùi cá bay tới chóp mũi.

Lâm Không Lộc: “Ơ? Khứu giác của mình giờ nhạy vậy sao?”

Thôi, ăn cơm ăn cơm, ăn xong nghĩ tiếp.

“Những phần ăn này là để lại cho tôi à?” Y đi vòng về nhà ăn, hỏi người máy nhỏ.

Người máy nhỏ: “Lan Trạch điện hạ ăn được một nửa, để thừa lại.”

Lâm Không Lộc: “…” Thế mình cũng xơi, lãng phí thức ăn là không tốt.

Bởi vì cơm được chuẩn bị cho Lan Trạch nên các món không gì không ngon, mà hầu hết toàn là cá, làm Lâm Không Lộc thòm thèm một cách khó hiểu.

Lâm Không Lộc ăn hết đống cá đó, ăn xong xoa xoa bụng, lại cảm thấy buồn ngủ.

“Vẫn chưa nghĩ ra cách để nam chính tiếp nhận điều trị đâu đó.” 0687 nhắc nhở.

Lâm Không Lộc ngáp dài: “Nhưng tôi buồn ngủ quá, thôi thôi, hôm nay không cố nữa, ngày mai nghĩ tiếp.”

0687: “…”

“Sao cậu ăn nhiều mà ngủ cũng nhiều thế?” Nó nghi hoặc hỏi: “Không phải là…”

Lâm Không Lộc: “!”

“Im đi, nghĩ vớ va vớ vẩn gì thế? Lần này tôi đâu có ăn thứ gì nam chính đút cho đâu.” Y vội vàng cắt lời.

0687: “…”

Nó chỉ muốn nói “ăn nhiều, ngủ nhiều” có thể là điềm báo gen thức tỉnh thôi, ký chủ nghĩ linh tinh gì thế? Nhưng thôi vậy, kiếp trước ký chủ cũng không thức tỉnh, đời này hẳn là cũng không thể, do nó nghĩ nhiều rồi.

*

Ban ngày Lâm Không Lộc ăn nhiều, tối ngủ đến nửa đêm lại khát.

Y quên mất rằng Lan Trạch đã nhắc nhở y trong phòng có nước, sau khi tỉnh dậy lại mơ mơ màng màng mà đi xuống tầng.

Tẩm điện của Lan Trạch rất lớn, lầu một ngoại trừ phòng ăn, phòng khách, phòng hội đàm thì còn có khu giải trí. Khu giải trí ngoài phòng tập thể thao, rạp chiếu chim đa chiều, còn có bể bơi và suối nước nóng, rất thích hợp cho người cá.

Chỉ là Lan Trạch rất ghét đuôi cá của mình, thấy bể bơi liền nghĩ hiện giờ mình chỉ thích hợp làm người cá bị nuôi nhốt, hận không thể lấp hết chúng lại.

Cho nên, kể từ khi hắn thức tỉnh thì gần như chưa từng đặt chân vào khu giải trí.

Nhưng đêm nay khi Lâm Không Lộc xuống lầu uống nước, y đột nhiên nghe tiếng nước phát ra từ nơi đó.

Y không khỏi đặt ly nước xuống, tò mò đi tới.

Lần theo tiếng nước, y kinh ngạc phát hiện trong suối nước nóng có người, hơn nữa đó chính là Lan Trạch luôn muôn lấp đầy hai chỗ này.

Xuyên qua sương mù từ suối nước nóng, Lâm Không Lộc không nhìn được rõ, chỉ thấy được mái tóc bạc của Lan Trạch bồng bềnh trên nước, sườn mặt thanh lãnh cùng vẻ đẹp như cấm dục, bờ vai thon gầy nhưng có cảm giác mạnh mẽ, không hề mảnh khảnh.

Thế nhưng điều khiến Lâm Không Lộc không thể rời mắt nhất chính là chiếc đuôi cá sáng bóng màu trắng bạc lộng lẫy của người nọ, dù rằng không biết vì sao mà chóp đuôi đã mất đi một nửa, những vẫn rất…

“Lớn quá, thật là xinh đẹp…” Lâm Không Lộc vô thức lẩm bẩm.

Có điều sao trên đuôi cá lại có nhiều sợi dây đen ngoằn nghoèo như vậy?

Lan Trạch bỗng giấu đuôi cá vào trong nước, cảnh giác xoay người. Hắn nhìn thấy đối tượng mới cưới của hắn đứng đó như một tên ngốc, đang ngờ ngệch nhìn hắn, dáng vẻ tựa một thiếu nam say mê cái đẹp.

Lan Trạch tức khắc sầm mặt, còn hơi khó coi, trầm giọng mắng: “Trở về.”

Hắn cực kỳ nghi ngờ nếu mình còn không lên tiếng thì đối phương có thể nhìn hắn đến chảy dãi.

Lâm Không Lộc bừng tỉnh, bấy giờ mới nhận ra mình vừa nhìn chằm chằm vào đuôi cá của Lan Trạch như bị hút hồn, lại còn nhìn đến mức đầu nóng cả lên, chóng mặt lâng lâng.

Y bị làm sao thế này? Cuồng đuôi cá hả? Hay là, sắc đẹp của người yêu đã trở thành sự hấp dẫn trí mạng đến tình trạng này rồi? Cứ như trúng tình cổ vậy.

Không đúng không đúng, trúng tình cổ thì chỉ có yêu một người một cách điên cuồng. Còn vừa rồi y có vẻ như là… đói bụng, muốn ăn cá.

Cái đậu má thái quá rồi đấy, người cá có thể ăn được à?

Lâm Không Lộc rất chi là cạn lời với mình, cảm thấy hơi mất mặt. Y nhìn sắc mặt Lan Trạch ngày càng trầm bèn vội vàng ôm lấy cái đầu nóng phừng phừng của mình xoay người chạy trốn.

Thấy y “nghe lời” xoay người bỏ chạy, sắc mặt Lan Trạch chẳng những không cải thiện, ngược lại càng thêm khó coi.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới dùng sức nhấc đuôi cá lên bệ đá, dường như đang quan sát nó.

“Xấu.” Hắn mặt không đổi sắc nói, thật lâu sau, lại phun ra hai chữ: “Còn tàn.”

Đúng vậy, đuôi cá của hắn cũng không hoàn chỉnh, một nửa vây đuôi và nửa nhỏ của chóp đuôi đã biến mất. Cũng như bắp chân phải của hắn, đã cắt bỏ hết toàn bộ xương thịt, chỉ có thể lắp khung xương bằng kim loại.

Nhưng trong mắt Lan Trạch, đây không phải thứ xấu xí nhất. Cái thực sự xấu xí chính là những sợi tơ đen ngoằn ngoèo quấn quanh đuôi cá, chẳng khác nào những con giun tròn tởm lợm quấn lấy hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đây là dấu vết của trùng độc ăn mòn thần kinh để lại, theo thời gian, những dấu vết này sẽ ngày càng nhiều, đuôi cá cũng ngày càng xấu xí.

“Chắc chắn là cậu ta bị thứ xấu xí này dọa chạy mất.” Lan Trạch cau mày tự nói.

1

Kiếp trước, dù hắn đã thoát khỏi bóng tối nhờ vào nghị lực, sắp lên ngôi hoàng đế nhưng cũng không thể trị tận gốc trùng độc. Những loại thuốc đó xác thật có thể ức chế trùng độc tiếp tục ăn mòn thần kinh, nhưng chỉ nhằm vào trùng độc bình thường.

Chỉ có bản thân hắn biết, thứ hắn nhiễm chính là độc tố của Trùng Hoàng, căn bản không thể giải độc.

Vậy nên, uống thuốc hay không thì có gì khác biệt?

*

Lâm Không Lộc trở lại phòng ngủ, mạnh bạo rót cốc nước to rồi vò đầu bứt tai để ép bản thân bình tĩnh lại.

“Tôi không thích hợp.” Y bảo, dừng một chút rồi hỏi hệ thống: “Nhưng đuôi cá của Lan Trạch là sao vậy? Những sợi tơ đen đó…”

“Chính là trùng độc.” 0687 nói: “Cho nên phải mau chóng khuyên anh ta tiếp nhận điều trị.”

“Là vậy à.” Lâm Không Lộc nhíu mày, nhớ đến chóp đuôi đối phương cũng thiếu một đoạn, cảm thấy chuyện này không thể trì hoãn.

Người yêu của mình còn đang đau đớn, mà vừa rồi y hình như lại đắc tội đối phương rồi, nên làm thế nào đây?

Bỗng nhiên, anh nhận được một tia cảm hứng, nghĩ đến Giang mắt đỏ của thế giới trước.

“Tôi có thể chờ anh ấy ngủ rồi trộm đi bôi thuốc cho anh ấy.” Lâm Không Lộc một tay chống cằm.

“Được đó.” 0687 lập tức nịnh bợ: “Lỡ bị anh ta phát hiện thì còn có thể tăng độ yêu thích luôn.”

Đó là nói miệng, đến lúc thật sự làm thì Lâm Không Lộc phát hiện mình không tìm được cơ hội nào hết.

Lan Trạch tựa hồ bắt đầu tránh y. Sáng ra tỉnh dậy thì đối phương đã ăn xong. Y mà ở trên tầng thì đối phương sẽ ở dưới tầng, mà y xuống tầng thì đối phương lại lên tầng…

Quan trọng nhất là, y chống mí mắt chờ đến nửa đêm mới phát hiện đối phương đã đổi chỗ ngủ.

Lâm Không Lộc: “Không phải chỉ nhìn đuôi cá có tí thôi à, mắc cỡ đến thế luôn ư?”

0687: “Cũng có thể là tự ti.” Suy cho cùng thì cái đuôi cũng tàn khuyết mà.

“Không có khả năng.” Lâm Không Lộc lập tức phủ nhận, người yêu y mới không dễ vỡ vậy đâu.

Mất ba ngày trời cứ như thế, đến đêm thứ ba, Lâm Không Lộc mới bắt được cơ hội. Y nhân lúc Lan Trạch ngủ rồi mới lẻn vào phòng đối phương.

Tất nhiên, còn phải cảm ơn 0687 hỗ trợ mở mã khóa cửa.

Căn phòng tối om, nhưng thị lực của Lâm Không Lộc lại tốt một cách đáng kinh ngạc, vẫn có thể nhìn rõ trong bóng tối. Y có mục tiêu rõ ràng, bước đến cạnh cửa sổ ngồi xổm xuống, lặng lẽ vén cái chăn mỏng che đuôi cá lên.

Ở nơi y không thể nhìn đến phía dưới chăn, Lan Trạch siết chặt hai tay.

Lan Trạch vốn không ngủ, gần đây hắn cảm nhận được Lâm Không Lộc không thích hợp cho lắm nên cố ý giả bộ thờ ơ, muốn xem xem nhóc yêu tinh này lại có mưu đồ gì.

Nhưng hắn không ngờ đối phương lại lén lút vào phòng nhìn đuôi cá của hắn.

Nhóc yêu tinh muốn làm gì?

Lan Trạch bỗng nhớ ra, hình như kiếp trước đối phương cũng từng làm chuyện như vậy. Lúc ấy là muốn tra tấn hắn cho hả giận nhưng lại không có can đảm, bèn trộm đến rút vảy hắn vào ban đêm.

Tình cờ khi đó hắn hôn mê, không biết nhóc yêu tinh đã tới. Mãi tới sau này đối phương bỏ chạy thì mới nghe người hầu bảo nhóc yêu tinh từng lén khoe khoang việc này.

Vậy nên, lần này nhóc yêu tinh tới, cũng vì muốn rút vảy hắn lần nữa?

Nếu Lâm Không Lộc biết hắn nghĩ gì thì chắc chắn y sẽ khóc thét lên kêu oan uổng quá. Đời trước theo cốt truyện đúng là cần phải rút vảy nam chính để tra tấn cho hả giận, nhưng y sợ máu.

Sau khi rút vảy có bị chảy máu không?

Thế nên y do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng ban đêm lọ mọ vào phòng ngủ nam chính sờ tới sờ lui. Đến khi sờ được một mảnh vảy lung lay sắp rụng thì vội chộp lấy giấu đi, chuồn mất. Sau đó, trước khi bỏ trốn y mới nói với người hầu, mình cố tình rút nó để trút giận, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Cơ mà bây giờ thì Lâm Không Lộc không nghĩ đến việc đó.

Vén tấm chăn mỏng lên, y lấy thuốc bột rắc lên đuôi cá.

Nhưng rắc rồi lại rắc, tự dưng y thấy có gì đó không đúng, động tác này… sao lại giống như đang rắc thì là* thế này?

*Một loại gia vị phổ biến trong ẩm thực Phương Đông (bột cumin).

Không không không!

Y dùng sức lắc đầu, muốn vứt cái suy nghĩ kỳ quặc này đi, lại cảm thấy đầu bắt đầu nóng lên, cặp mắt dán chặt vào đuôi cá, nước miếng cũng bắt đầu tiết ra.

Lâm Không Lộc: “…” Còn có thể tốt hơn được không?

Nghiêm túc tí nào, lương y như từ mẫu, mày đang cứu cá chứ không phải nấu ăn.

Y vội nhủ ở trong lòng, nhưng rắc thuốc bột xong lại vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa…

Đậu! Thật sự rất giống đang thoa đều gia vị, bước tiếp theo là có thể bắc nồi chiên giòn… Ôi không không không đúng!

Lâm Không Lộc vội lắc đầu nguây ngẩy, nhưng khi tay y đụng tới đuôi cá, đầu y nóng lên cực kỳ rõ ràng, mà trên đỉnh đầu dường như có thứ gì đang ngo ngoe rục rịch muốn chui ra ngoài, chui ra…

“!!!” 0687 đột nhiên khiếp sợ la lên trong đầu y: “Cái ** má nó, ký chủ, cậu mọc tai mèo kìa!”

3

Đầu óc Lâm Không Lộc hỗn loạn, đã không thể nhịn được mà há miệng cắn đuôi cá. Y nghe vậy thì chợt bừng tỉnh, kịp thời dừng lại nhưng bất cẩn cắn vào đầu lưỡi.

“Móa ơi, đau quá!” Y nháy mắt lệ rơi lưng tròng, tạm dừng hai giây mới hỏi: “Cậu mới nói gì cơ?”

“Tôi nói cậu mọc tai mèo, lỗ tai xù xù lông, cậu đánh thức gen Miêu Miêu rồi.” 0687 còn đang kinh hoàng.

Lâm Không Lộc: “!!!”

Y vội vàng sờ sờ đầu mình, đệt, thực sự có hai cái tai nhỏ xù lông.

Y vô thức run lỗ tai, quả nhiên, lông xù trong lòng bàn tay cũng run run.

Còn, còn biết động đậy?

Chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình, thanh máu của Lâm Không Lộc đã về mo. Muốn, muốn sờ quá đi mất!

Nhưng vào lúc này, đèn điện bỗng bật lên. Lan Trạch ngồi dậy, gương mặt vô cảm, giọng điệu mang theo chút nguy hiểm: “Cậu đang làm gì?”

Lâm Không Lộc: “!”

Y vô thức che kín hai cái tai mèo con lại.

____________________

Tác giả:

Tiểu Lộc: Em đang sờ lỗ tai á.

Lan Trạch: Anh cũng muốn sờ!

Tiểu Lộc: Vậy em cho anh sờ lỗ tai, anh cho em gặm đuôi cá.

Lan Trạch:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.