Hoành Nhạc Đao Pháp. Là một trong ba kỹ năng bị cấm của Hạ Lăng, đao pháp. mạnh mẽ vô song, được xưng tụng là cùng cảnh giới không thể đỡ được.
Càng đừng nói đến việc của tu vi của Sở Ninh đã vượt qua Minh Vương.
Trong chớp mắt Sở Ninh nâng đao lên, khí thế Siêu Phàm của hẳn và đao pháp đã dung hợp.
Trong hư không là những sợi bông trằng bay múa, khói bụi đã tan hết, da mặt Minh Vương run rẩy, áo bào phồng lên trong nháy mắt đã dán chặt vào làn da, giống như Thái Sơn sắp sụp. trước mặt.
“Đao pháp đáng sợ quá!”
Yến Tử Lăng tu được dưỡng đao thuật của Sở Ninh, hai mắt tỏa sáng.
Không gian ngưng kết nổ tung ầm ầm theo đao của Bắc Vương rơi xuống.
Hoành Nhạc Đao Pháp không nói đến chiêu số, mà là lấy lực lượng để phá vạn pháp.
Một khe rãnh lập tức lao thẳng ra từ dưới lưỡi đao, núi đá, cây cối dọc đường hoàn toàn nổ tung.
Một đợt máu đỏ tươi bắn lên cao.
Ở vị trí mà đao của Bắc Vương hướng tới, một bóng người bị đánh thành hai nửa, ngả ra hai bên, những thứ màu đỏ trắng chảy đầy đất.
Đám người nhìn chằm chằm, đều cảm thấy nôn nao.
Bóng người kia là một vị thống lĩnh dưới trướng Minh Vương.
“Ta mới tu luyện Hoành Nhạc Đao Pháp, vẫn còn khiếm khuyết, không có cách nào thu phát tự nhiên được”.
Sở Ninh nhíu mày.
Đại Hạ Minh Vương.
Không để ý tới tính mạng của thuộc hạ, vào lúc quan trọng. đã dùng chân nguyên cuốn một vị tướng lĩnh tới, đỡ được một đao kia.
Nhưng mà.
Minh Vương cũng bị Hoành Nhạc Đao Pháp tác động đến, xương bả vai phải vỡ vụn, hiện ra xương trắng.
Giờ phút này.
Minh Vương không dám ham chiến, huyết khí bộc phát, nhanh chóng nhảy lên trên lưng một con Thanh Linh Ưng.
“Chặn ông ta lại!”
Kiếm khách Dương Diệp áo bào đen rút Thanh Phong dài ba thước ra khỏi vỏ, đuổi theo cùng với Yến Tử Lăng.
Để Minh Vương đào tẩu, đối phương tuyệt đối sẽ điều động Minh Vương quân năm mươi vạn người ngóc đầu trở lại!
Chỉ là.
Tốc độ của Minh Vương quá nhanh, đã điều khiển Thanh Linh Ưng xông lên trên trời.
“Ông ta không trốn thoát được đâu!” Sở Ninh cũng leo lên trên một con Thanh Linh Ưng.