Biên cảnh Đại La đã sớm bị công phá.
Từng bóng người nhập cảnh từ nơi này, tiến quân thần tốc ở lãnh thổ ở Đại La.
Bọn họ là tu giả của Đại Hạ Vũ Triều, đi theo Bắc Vương một đường như theo dấu chân thánh hiền.
Bắc Vương có lệnh.
Không cho phép Vương quân và tướng lĩnh đóng ở Bắc Cảnh vi phạm.
Nhưng bọn họ lại không thể nghe theo. Nếu Bắc Vương trách cứ, bọn họ cũng không oán.
Đám tu giả Đại Hạ này đã bị Bắc Vương thu hút, mặc áo giáp, cầm binh khí, ý chí chiến đấu lãm liệt như muốn dùng máu nhuộm nước địch.
Nhưng mà bọn họ tiến lên một đường, lại không hề gặp bất cứ lực cản nào, chỉ nhìn thấy từng thi thể trải dài trên đường lớn thông đến Đại La Võ Cung.
Đại La Vũ Triều như bị chiến hỏa bao phủ, khắp nơi đều hoảng sợi
“Bắc Vương đại nhân đã đánh xuyên qua nửa Đại La, sắp. đến Đại La Võ Cung!”, người đi tìm hiểu tin tức trở về, phát ra giọng nói kích động, làm cho tu giả Đại Hạ vô cùng kinh ngạc.
Một người đánh với một quốc gia, đây là hành động vô địch vĩ đại như thế nào chứ!
Cho dù là lúc Hạ Tổ ở trên đời, sợ là cũng không dũng mãnh được như vậy.
Cố tình Bắc Vương lại làm được, khiến toàn bộ Đại La đều đâm máu.
“Hản…”
Trong đám người, Dư Vi cầm kiếm thất thần.
Bóng dáng thanh niên ở xa xa phía trước như tỏa ra ánh sáng ngọc, gần như sánh vai với thần linh ở trong cảm nhận của nàng ta.
Thu đã sang, trong gió mang theo hơi lạnh.
Trên con đường chứa được khoảng mười chiếc xe ngựa dần bị mùi máu tươi bao phủ.
Bịch! Bịch! Những tiếng bước chân một nặng một nhẹ truyền ra.
Một thanh niên nâng quan tài máu và một cô bé chậm rãi đi tới.
Huyết sắc lượn lờ quanh người thanh niên, nhưng bộ quần áo trắng vẫn không nhiễm bụi trần, khăn buộc đầu màu trắng bay theo gió.
Hắn đi ở trên đường, mặc dù không thể hiện khí tức nhưng cũng khiến người ta phải sợ hãi.
Đó là tinh thần lực cường đại tự phát ra. Hắn là người, không phải thần.
Một tháng đánh cả một quốc gia, cho dù không bị thương, nhưng tinh thần cũng sẽ mệt mỏi.
Nhưng hẳn lại không thể mệt.
Bởi vì bên người hắn có Đồng Đồng, phía sau có dân chúng Đại Hạ.
Loại tín niệm này làm cho hẳn cảm nhận được áp lực tinh thần đột phá cực hạn trở thành nhẹ nhàng vui vẻ.
Chỉ có tỉnh thần lực cường đại mới có thể khống chế được khí lực mạnh mất
Bây giờ cơ thể Sở Ninh đã gần như hoàn hảo, lá chắn thông đến Siêu Phàm Cực Cảnh đã buông lỏng.
Tài năng tuyệt thế mới có thể bước vào vùng cấm, không ngăn được Kỳ Lân Tử của Sở tộc.
“Cuối cùng cũng tới rồi…”
Sở Ninh đưa mắt nhìn lại.
Phía trước có một tòa thành lớn kéo dài không thấy điểm cuối, giống như mãnh thú ngủ đông trên thế gian, quyền thế vô song, là đô thành của Đại La Vũ Triều.
Ở gần toà thành là cảnh tượng xơ xác tiêu điều.
Không biết đã có bao nhiêu chiến sĩ đã chết trận, dân dần đến giới hạn tuyệt vọng.
Toàn bộ Vương quân Đại La Vũ Triều đã bị giết đến mức. mất hết sĩ khí.
Mà những chiến sĩ này còn đến từ những Vũ Triều khác.
Trừ Đại Phong Võ Chủ đã chết, chín Võ Chủ khác đã gia nhập Đại La Võ Cung.
Hiển nhiên các chiến sĩ đến từ chín Vũ Triều cũng đã nhận được mệnh lệnh, đều lộ ra sát ý với Sở Ninh đang đi từng bước đến.
Sở Ninh nhìn Đồng Đồng một cái.
“Đại ca ca, ta không sợ”, Đồng Đồng cười nói.
Trong một tháng này.
Cô bé chỉ cần mở mắt ra đều nhìn thấy thi thể, nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng không biết vì sao.
Cô bé lại cảm thấy đây là khoảng thời gian yên ổn nhất cả đời này của mình.