Bùm! Bùm! Bùm!
Cơ thể Đông Thắng Thái Tử lắc lư, hai vuốt vàng bỗng tấn công Sở Ninh, trực tiếp đánh vào hai quyền của Sở Ninh, tia lửa b ắn ra.
“Cơ thể Bắc Vương Đại Hạ đáng sợ thật!”
Một đám đứng xem đều mở to mắt nhìn.
Bác Long Thuật của Đông Thắng Thái Tử có thể xé xác dị chủng mà lại không thể làm bị thương Sở Ninh.
“Bắc Vương huynh, đúng là mạnh bá chấy!”, Hạng Bàng hốt hoảng.
Hắn ta từng nghiên cứu về Đông Thắng Thái Tử.
Từ khi ra đời tới nay, người này chưa từng thua khi đánh với người cùng thế hệ.
Thậm chí người có thể đánh một trận lâu với hắn ta cũng không có.
Mà hiện tại đã có!
Bắc Vương của Đại Hạ như con thú dữ trong lốt người, bảo thể được đúc thành từ tạo hoá, dùng cách thức đơn giản nhất để như kim đâm vào râu để đối kháng Bác Long Thuật của Đông Thắng Thái Tử.
Hai tuyệt thế vừa va chạm, không nổ tung nhưng lực phá hoại vẫn rất dữ dội.
Đôi cánh trên lưng Đông Thắng Thái Tử không ngừng thúc giục Bác Long Thuật, mây chung quanh vỡ ra, nơi hắn ta đi qua, mặt đất trở nên lộn xộn.
Sở Ninh dần lui, Siêu Phàm Cực Cảnh từ từ được thu lại khiến vài người có tuổi biến sắc.
Đây đã là sự kiểm soát thân xác tới mức tận cùng.
Dùng thân nhập chiến!
Bắc Vương của Đại Hạ có thực lực Tam Cực, tăng lên quá nhanh khiến hắn tạm thời khó kiểm soát thần lực mới tăng vọt.
Lần này, lợi dụng Đông Thắng Thái Tử để rèn luyện, hắn cần phải khống chế tuyệt đối mới được.
“Cứ tiếp tục thế này, e là Đông Thắng Thái Tử sẽ bạ một người trung niên thì thầm.
Thân xác của Bắc Vương vốn đã lợi hại, có thể đánh lâu như thế.
Giờ có thể thủ đoạn khống chế kỳ ảo, Đông Thắng Thái Tử sao có thể đánh lại.
Lời này được nói rất khế nhưng vẫn làm lỗ tai người nghe ù ù.
Trong vùng đất Thanh Châu, Đông Thắng Thái Tử luôn bất bại nay sẽ bại?
Nhìn lên không trung, nhiều người ngớ ra. Sau mấy trăm giây đánh nhau dữ dội.
Tóc tai Đông Thắng Thái Tử đã trở nên rối bời, hơi thở dồn dập, thể hiện sự mệt mỏi.
Trái lại, Sở Ninh vẫn bình thản ung dung như cũ, thần lực vĩnh viễn không hết.
Từng đón Đại Diệu Nhật Quyền của hắn đánh cho lòng bàn tay Đông Thắng Thái Tử rách nát, be bét máu, đôi cánh ảo sau lưng sắp biến mất tới nơi.
Đông Thắng Thái Tử đã rơi vào thế yếu.
Hai thiên tài tuyệt thế mới, một người giãm hoa sen, một người đeo cánh Côn Bằng, hai bên va chạm, lao về một hướng.
Một tiếng nổ vang lên.
Đông Thắng Thái Tử mặc áo gấm có một quyền ấn lõm xuống trên ngực, người như sao băng mà rơi vào đống đá, hình ảnh này cũng như đang rơi vào trong tim mọi người làm họ khó mà thở nổi. Đông Thắng Thái Tử… Thua rồi? “Ta còn chưa thua!”
Đông Thắng Thái Tử thét lên, khoé miệng vương vết máu, chật vật đứng dậy.
Huyết khí hắn ta toả sáng, chân nguyên bạo động, vẫn dũng mạnh như cũ”
“Ta tới, có ta ở đây, sao ngươi có thể vô địch!”
Tay áo Sở Ninh tung bay, bao phủ Đông Thắng Thái Tử.
“Bắc Vương đạo hữu, xin hãy nương tay! Đừng phá hủy tâm cảnh vô địch của thái tử, sau này hoàng triều
Đông Thắng sẽ đền ơn xứng đáng!”
“Yên tâm, thua thái tử chúng ta cũng không có gì mất mặt, lão phu sẽ không làm ngươi mất mạng!”
Một giọng nói trầm thấp ngưng tụ thành một đường chỉ truyền vào tai Sở Ninh.
Đột nhiên.
Một sức mạnh vô hình ập tới, bao phủ Sở Ninh, đè ép chân nguyên của hắn.
“Động!”
Trong mắt Sở Ninh loé lên tia sáng lạnh.
Đây là sức mạnh của Động, hùng hậu hơn hẳn Đại La Võ Chủ.
Cường giả Động Cảnh của hoàng triều Đông Thắng không màng nguy hiểm mà tiến vào bí cảnh Hoá Long đang bảo vệ đạo vô địch của thái tử, ép hắn nhận thua.
“Hay cho một hoàng triều Đông Thắng!”
Sợi tóc Sở Ninh tung bay, cơ thể và nguyên hải bộc phát, giấy khỏi áp chế của lực Động.
Hạn Lôi Đao nắm trong tay, đao khí mênh mông.
Sở Ninh cầm linh binh, mở linh tính làm cho phàm binh trong tay mọi người đang xem trận chiến lắc lư không ngừng như muốn thoát khỏi chủ, cúi đầu trước Sở Ninh.
“Nếu các ngươi khó chịu được thất bại thì đừng đi con đường này!”
“Đông Thắng Thái Tử, Sở Ninh ta chắc chắn sẽ áp đảo hẳn, ta dùng điều này để nói cho các ngươi biết cái gì mới là đạo vô địch!”
Sở Ninh dùng đao kỹ thông linh, dẫn ra linh khí tạo. thành đao mang khổng lồ, chém vào góc tối.