Sở Ninh liếc khắp toàn trường, thấy Ngọc Lãng đã chết thì khôi phục bình tĩnh, đi về phía Tân Hoa Ngữ: “Không sao chứ?”
“Không sao!”
Tần Hoa Ngữ mỉm cười: “Rất ổn!”
Câu nói “Người của ta, ai dám đụng vào” của Sở Ninh làm trái tim nàng ấy khó mà quên được.
“Ngươi đột nhiên như thế làm ta không quen!”, Sở Ninh gãi đầu.
Giữa hắn và Tân Hoa Ngữ đã có thêm thứ gì đó, rất mông lung.
“Chẳng lẽ ta đánh ngã ngươi thì ngươi mới quen à?”, Tân Hoa Ngữ liếc Sở Ninh một cái, nụ cười càng tươi.
Rầm rập!
Sở Ninh vừa muốn nói gì đó thì tiếng bước chân nặng nề truyền tới.
‘Tiếng xôn xao bàn tán cũng biến mất.
Nhóm hoàng tử hoàng nữ cũng dừng lại, quay đầu nhìn.
Là Đông Thăng Thái Tử.
Hơi thở nặng nề, sợi tóc bay loạn như con dã thú đã nổi điên.
“Bắc Vương Đại Hạ, ta muốn chiến đấu với ngươi!”
Hắn ta như gặn ra từng chữ.
Hắn ta vốn đã thiên kiêu đứng đầu của Thanh Châu.
Nhưng Bắc Vương vừa xuất hiện…
Hào quang của hắn ta liền lu mờ.
Cho đến lúc này.
Hắn ta đã không còn ai hỏi thăm, dù có người nhìn thì đều là ánh mắt thương hại làm máu hắn ta như chảy ngược.
Đông Thắng Thái Tử hắn ta!
Muốn chiến đấu với Bắc Vương, lấy lại vinh quang của mình.
“Đấu với ta?”
Sở Ninh nhìn Đông Thắng Thái Tử một cái, chậm rãi nói: “Ngươi lấy gì để đấu với ta!”
Siêu Phàm Ngũ Cực, tu vi của hắn đã vượt qua Đông Thắng Thái Tử!
“Ta dùng tu vi Cực Cảnh, thăng cấp lên Động để chiến với ngươi, đủ rồi chứ?”, Đông Thắng Thái Tử gầm lên.
“Thái tử!”
“Không được xen vào!”
Người hộ đạo của Đông Thắng Thái Tử không chỉ có. Nghiêm Thông.
“Câm miệng cho tai” Đông Thắng Thái Tử hét lên, sau lưng xuất hiện đôi cánh côn bằng, cơ thể bay lên, âm thành trầm đục truyền ra.
Trong người hắn ta có năm điểm phát sáng, bảo quang lấp loé.
Đây là bí pháp Ngũ Tạng của Đông Thắng hoàng. triều.
Đông Thắng Thái Tử cũng không ngừng lại mà liên tục thúc giục bí pháp
Bùm! Bùm!
Năm điểm trong bảo quang liên tiếp vỡ ra, năng lượng tích trữ tuôn trào như năm cái thác, đổ ào ào về phía nguyên hải ở bụng.
Tức thì!
Nguyên hải của Đông Thắng Thái Tử sôi trào, bùng nổ ra cột sáng, sức lực mạnh mế bị bao trùm, sinh mệnh triêu khí cũng toả sáng.
“Đông Thắng Thái Tử… muốn nhập Động!”
Gương mặt Vạn Kỷ Ương chấn động.
Dù Đông Thắng Thái Tử không vô địch nhưng vẫn có thể xếp thứ hai trên kiêu bảng, là người mà cùng thế hệ phải ngưỡng mộ.
Lần này tranh giành con đường vô địch lại bại bởi Bắc Vương.
Cùng lắm là trở về ngủ đông, ở ẩn thì tương lai vẫn còn hi vọng.
Vì Cực Cảnh tiêu tốn rất nhiều quang âm, người không đột phá khỏi Siêu Phàm ở Thanh Châu rất nhiều, dù gì, chỉ cần đột phá tới Động thì sinh mệnh triều khí sẽ toả sáng, tuổi thọ tăng cả trăm năm.
Nhưng biết làm sao!
Tự tôn của Đông Thắng Thái Tử quá cao, tự lấp con đường vô địch tương lai, trực tiếp đạt tới Động để chiến đấu với Bắc Vương.
“Điên rồi!”
“Đông Thắng Thái Tử điên rồi!”
Những cường giả Động ở đó đều hít ngược một hơi.
Nếu Đông Hoàng hiện tại biết Đông Thắng Thái Tử mà mình kỳ vọng nhiều như vậy bị Bắc Vương làm cho. tự bịt đường vô địch thì sẽ nổi điên mất.
Rốt cuộc Bắc Vương đã tạo cho Đông Thắng Thái Tử bao nhiêu áp lực!
Trời tối xuống, tuyết trắng đang tan ra.
Sinh mệnh triêu khí của Đông Thắng Thái Tử toả sáng ngày càng mạnh, bụng như có sét lướt qua, chiếu sáng cả khoảng không.
Dưới ánh mắt chấn động của mọi người, bụng của Đông Thắng Thái Tử bay lên từ từ như mặt trăng mọc lên từ biển.
Còn chưa xong. Miệng động thứ hai đã hiện ra.
Siêu Phàm Cực Cảnh giúp thiên tài đúc thành căn cơ mạnh mẽ, gõ mở miệng động là đã đủ tự hào, thế càng không cần phải nói tới Đông Thắng Thái Tử đã là Tam Cực Cảnh.
“Có quyết đoán đây, ngươi là đối thủ đáng được tôn trọng!”