“Với đẳng cấp huyết thống thần linh của ta hiện tại, muốn mở cánh cửa Động quả thật không thể!”, trong mắt Sở Ninh lóe lên tia sáng lạnh.
Lục Chuyển Tạo Hóa Công muốn tiến vào đệ nhị chuyển còn cần hơn 100 hạt Tạo Hóa Chủng.
“Người anh em Bắc Vương, có người đang theo dõi chúng ta!”
Đột nhiên, Hạng Bàng nói với vẻ nghiêm túc.
Sở Ninh liếc nhìn thì thấy có vài bóng người chợt lóe rồi biến mất.
Phi Độn! Là tiêu chí của cường giả Động cảnh!
“Vùng đất Thanh Châu xuất hiện một Siêu Phàm Ngũ Cực mới chắc chắn sẽ có một hồi sóng to gió lớn!”
“Chỉ sợ đây mới là bắt đầu!” Sắc mặt Tân Hoa Ngữ cũng chuyển sang lạnh lẽo.
Đông Thắng Hoàng Triều kiêng kị mặt mũi nên sẽ không trực tiếp ra tay với Sở Ninh.
Dù sao thì Siêu Phàm Ngũ Cực có sáng chói cỡ nào cũng không đến mức khiến Hoàng Triều dao động.
Những đại quốc khác thì khó mà bình tĩnh nỗi! Siêu Phàm Ngũ Cực có thể giết Động!
Huống hồ cũng không ít thiên kiêu đại quốc chết dưới tay Sở Ninh.
“Mới đó mà đã ngồi không yên rồi ư?”, Sở Ninh nhếch mép cười lạnh.
Thấy hắn nhìn liền lách mình né tránh, hiển nhiên, bản lĩnh của mấy vị Động này vẫn chưa đủ.
“Nếu như thế, ta sẽ cho các ngươi lực lượng!”
Ánh mắt Sở Ninh thoáng thay đổi, hắn há mồm phun một búng máu, sắc mặt cũng tái đi.
“Người anh em Bắc… Bắc Vương?”, Hạng Bàng sững SỜ.
Mãnh nhân mà ngay cả Đông Thắng Thái Tử không ai bì nổi cũng có thể giãm dưới chân vậy mà lại bị thương?
Không đợi Hạng Bàng lấy lại bình tĩnh, Sở Ninh lại phun ra một ngụm máu, rồi xoay người trốn vào khoang thuyền.
“Sở Ninhl”
‘Tần Hoa Ngữ lấy ra chai chai lọ lọ từ trong nhãn Càn Khôn, luống cuống đuổi theo hẳn.
“Người anh em, đừng có đùa vậy chứ…”, mặt Hạng Bàng xanh lét.
Thời điểm bị cường giả Động cảnh theo dõi, Sở Ninh lại bị thương, thế này thì hỏng rồi!
“Nếu để đám người Yến Tử Lăng nhìn thấy Bắc Cảnh Độc Vương kinh hoảng thế này thì e là cả đám sẽ cười phá lên mất!”, trong khoang thuyền, Sở Ninh mỉm cười.
“Vẫn hơn người nào đó giả vờ bị thương!”
‘Tần Hoa Ngữ mỉm cười nói: “À, định lúc nào ra tay? Tuy thứ tốt ta chê ít, nhưng Đại Hạ lại rất cần”.
“Vẫn chưa đến lúc!” Mắt Sở Ninh rét lạnh.
Chỉ có mấy vị Động theo dõi, lượng Tạo Hóa Chủng cung cấp rất ít.
Cùng lúc đó, giữa bầu trời, năm bóng người đột nhiên dừng lại, dõi mắt nhìn theo chiếc thuyền Vân đang lướt gió mà lộ vẻ trầm tư.
“Chẳng lẽ lời đồn là thật, Đại Hạ Bắc Vương vừa lập Ngũ Cực đã xông vào Động cảnh, gặp phải hung hiểm?”
“Hơn phân nửa là thật, kẻ này tranh đấu cùng Đông Thắng Thái Tử e rằng cũng đã bị thương”.
“Có lý, dù hắn có mạnh thì cũng nên có một giới hạn!”
Năm bóng người thì thầm với nhau, ánh mắt bọn họ rực lửa.
Đại Hạ Bắc Vương xông thẳng vào Siêu Phàm Ngữ Cực quả thật rất đáng sợ!
Bọn họ vừa nghe tin thì đã nảy sinh ý niệm, nên mới lặng lẽo theo sau.
“Mau chóng truyền tin về, phái chư Động đến, bình định Đại Hạ Bắc Vương!”
Có người phất tay áo, một vòng ánh lửa vọt về phía không trung.
Chiến tích của Đại Hạ Bắc Vương quá dũng mãnh, bọn họ tự biết tu vi không đủ nên lòng mang cảnh giác, không dám mạo hiểm.
“Đa tạ”
Ngồi trong khoang thuyền, Sở Ninh nhìn thấy ánh lửa đằng ra thì nhếch miệng cười.
Lần này, hắn muốn thuận thế đánh vỡ nhận định của thế gian, từ Ngũ Cực tiến lên, gõ cánh cửa Động!