Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1199-1200



Chương 1199

Lưu Mạnh Vũ đỡ khung cửa, cười lạnh nói: “Ha ha, có thể dựa vào linh trận của tôi để tìm đến từ xa, đúng là cao thủ. Nhưng đừng tưởng rằng như thế là tôi sẽ sợ cậu!”

Vừa dứt lời, ông ta liền ra một cái gương đồng, chiếu về phía Lý Dục Thần.

Trên gương phòng ra một vệt ánh sáng, từ nhỏ biến thành lớn, bao vây lấy Lý Dục Thần.

Lưu Mạnh Vũ lại lấy ra mấy lá bùa, ném về phía trước.

Những lá bùa kia rơi vào trong cột sáng chiếu ra từ cái gương, mặt ngoài lá bùa được ánh sáng chiếu rọi, những phù chú kia lập tức tỏa ra ánh vàng rực rỡ, sinh ra rất nhiều tia chớp màu trắng nhỏ bé, lít nha lít nhít bò đầy lá bùa.

Lưu Mạnh Vũ cười haha: “Cậu có thể dựa vào một chút hồn khí của Linh Trận Tác Hồn để tìm tới đây, chứng tỏ cậu thật sự là cao thủ trong cao thủ. Nhưng cậu cũng quá coi thường Vạn Phúc Cung Mao Sơn chúng tôi rồi, nếu như cậu vừa đến đã xông lên lấy mạng tôi, có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng bây giờ cậu đã bị Kim Quang Kính của tôi bao phủ, đừng hòng chạy trốn nữa”.

Ông ta liên tục làm ra mấy thủ quyết, lá bùa trong cột sáng liền đột nhiên hóa thành từng quả cầu sét màu trắng, bay về phía Lý Dục Thần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 180: Chương 180

“Đúng là trò mèo!”

Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay ra, nắm những quả cầu sét màu trắng kia ở trong tay.

Lưu Mạnh Vũ giật nảy cả mình: “Làm sao… có khả năng?”

Lý Dục Thần bắt lấy quả cầu sấm sét cứ như cầm một đống đồ chơi, di chuyển vài vòng trong tay, đột nhiên ném ra ngoài.

Mấy quả cầu sét bay ra bốn phía, nổ tung ầm ầm.

Ánh sáng trắng lóa mắt, sấm sét bay tán loạn.

Trương Đạo Viễn bị ánh sáng trắng này chói đến mức không mở mắt ra được, cũng không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trong tai truyền đến những âm thanh ầm ầm, xoẹt xoẹt.

Bỗng nhiên ánh sáng trắng tắt đi, bốn phía rơi vào một vùng tăm tối.

Qua một hồi lâu, Trương Đạo Viễn mới thích ứng được ánh sáng lần nữa, đến khi nhìn lại, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống, Thiên Tinh Quan vừa mới xây lại đã biến thành một vùng phế tích.

A!

Trương Đạo Viễn suýt nữa phát điên kêu lên.

Đây chính là tâm huyết mấy tháng của ông ta!

Lưu Mạnh Vũ lại phun ra một ngụm máu tươi, dựa vào khung cửa, vô cùng hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.

“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?”

“Ông không có tư cách hỏi tôi. Nói đi, ai bảo ông tới? Mục đích là gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 110

“Hừ! tôi thừa nhận pháp lực của cậu rất cao cường, nhưng tôi sẽ không nói cái gì cả”, Lưu Mạnh Vũ nói.

“Thật sao?”, Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: “Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn đúng không, ông không nói cũng không sao, tôi sẽ đến Mao Sơn, đầu tiên là san bằng Vạn Phúc Cung, lại hỏi tổ sư gia của mấy người”.

Vừa dứt lời, anh vung ra một luồng sáng màu đen, quấn lấy Lưu Mạnh Vũ, bay vút lên trời.

Trương Đạo Viễn vội vàng hô to: “Cậu Lý! Đạo quan của tôi thì làm sao bây giờ?”

Trên bầu trời truyền đến một câu trả lời: “Xây lại đi, vẫn là do ông làm”.

Trương Đạo Viễn đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Vừa rồi ở trên mái nhà ông ta còn cảm thấy hăng hái hào hùng, bây giờ chỉ còn lại xúi quẩy và không cam lòng.

Chương 1200

Nguồn thiếu chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.