Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 88



Cảnh vương hoàn toàn tín nhiệm Lý Ngư, nhưng chuyện bình định nạn châu chấu không phải là chuyện nhỏ. Cảnh vương dừng một chút, nắm chạt tay Lý Ngư, ánh mắt hắn lo lắng, tựa như hỏi cậu, em có chắc hay không?

Lý Ngư cười hì hì nói: “Tất nhiên rồi. Nhưng phương pháp của em không có mặt mũi lắm đâu.”

Cảnh vương không quan tâm đ ến thể diện. So với có thể xử lý được nạn châu chấu, hắn càng lo cho an toàn của Lý Ngư hơn. Dân gian trước đây trị nạn châu chấu thường sẽ lấy lửa đốt. Mặc dù trong nhất thời có thể giết rất nhiều sâu nhưng đến gần lửa cũng sẽ bị bỏng. Cá Nhỏ là cá chép tinh, hẳn là cậu cũng sợ lửa nhỉ?

Lý Ngư nhìn thấu lo lắng của hắn, nói: “Điện hạ, xin ngài hãy yên tâm, em sẽ không tự mình ra trận đâu.”

Hoặc là nói muốn ra trận không phải là cậu, hu hu, đừng coi cậu là một con yêu tinh có thể hô mưa gọi gió, cậu chỉ là một con cá có hệ thống, bản thân cậu cũng rất sợ sâu!

Cảnh vương nhìn chăm chú Lý Ngư, thấy cậu không phải là đang nói đùa, lúc này hắn mới đồng ý để cậu thử một lần.

Lý Ngư đòi giấy bút rồi viết một lèo mấy chữ. Nói đến cũng may lắm cơ, trước khi Lý Ngư xuyên sách vừa hay trước đấy trên thế giới có vài nước xảy ra nạn châu chấu, đất nước của cậu trợ giúp bọn họ nên Lý Ngư tò mò, có nghiêm cứu qua cách để xử lý nạn châu chấu. Mặc dù caauja có nhớ hết, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ mấy cái mà cậu cho là thú vị.

Theo thứ tự là thâm canh, chọn lương thực, đội quân vịt.

Cảnh vương:?

Lý Ngư cố gắng giải thích từng phương án để cho người xưa hiểu được, rồi cậu giải thích từng cách cho hắn: “Thâm canh, là nói về việc châu chấu ban đầu đẻ trứng trong lòng đất. Khi cày cố gắng đào sâu hơn để lật đất. Bằng cách đó, những quả trứng châu chấu sẽ được phơi dưới ánh mặt trời rồi chúng sẽ bị… phơi chết.”

“Chọn lương thực, nói về việc châu chấu không hoàn toàn ăn tất cả các loại thực vật. Nếu chúng ta trồng nhiều loại cây trồng mà châu chấu không ăn được, thì chúng sẽ không có thức ăn và tự nhiên sẽ không thể sinh sản được.”

Cảnh vương thông tuệ, chỉ nói một chút thôi là đã hiểu rồi. Hắn thấy cả hai phương pháp đều khá thú vị.

Ánh mắt của Cảnh vương lại rơi xuống điều thứ ba, đội quan vịt là cái gì, có phải là… Vịt mà hắn nghĩ tới à?

“Điện hạ nghĩ đúng rồi đấy.” Lý Ngư nháy mắt, “Cái này gọi là một vật khắc một vật. Vịt ăn châu chấu. Hai lựa chọn trước là dùng ngay sau khi xảy ra nạn châu chấu. Nhưng giờ đã quá muộn để dùng rồi. Bây giờ điện hạ hãy cho thu mua nhiều vịt một chút để giảm bớt tình trạng khẩn cấp này. Đây được gọi là…… đội quân vịt.”

Cảnh vương: “…”

Cảnh vương nhíu mày. Những phương pháp mà Cá Nhỏ nói, đặc biệt là đội quân vịt, nói bọn họ chưa từng nghe cũng không phải là nói quá.

Thế nhưng mấy lời của Cá Nhỏ nghe rất có lý, ít nhất là không dùng lửa đốt, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, Cảnh vương chậm rãi gật đầu.

Trong Lạc Phong trấn có một số nhà nuôi vịt, số lượng không nhiều, vốn là họ tình dùng chúng để bán lấy hoặc để ăn.

Cảnh vương sai Vương Hỉ đi mua vài con, vịt có thể ăn châu chấu hay không, tạm thời thử là biết.

Vương Hỉ đích thân đảm nhận nhiệm vụ này, ngay hôm sau trời còn chưa sáng, không đến một canh giờ ông đã chạy về, luôn mồm kích động nói: “Điện hạ, thật sự có tác dụng! Lão nô tận mắt thấy, mấy con vịt mày vừa xuống cái liền ăn không ít châu chấu. Trong suốt thời gian lão nô ở đó, bọn vịt ăn liên tục, không ngừng chút nào!”

Vương Hỉ vội vàng quay lại báo tin, vui mừng đến mức chạy mà suýt rơi một chiếc giày.

Theo lời của Vương Hỉ, một con vịt có thể ăn khoảng một trăm con châu chấu. Cảnh vương tính qua một chút, cũng không khống chế được hưng phấn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nếu lúc này báo cáo cho Hoàng đế đợi Hộ bộ giải quỹ xuống cứu trợ thì tốn khá nhiều thời gian. Đến lúc đó nạn châu chấu đã trở nên tồi tệ hơn rồi.

Cảnh vương cần sử dụng cơ hội này. Hắn ra lệnh Vương Hỉ vung tay dùng tiền bạc Cảnh vương phủ, trước tiên cứ mua vịt mà toàn bộ Tây Thùy có trước đã. Nếu toàn bộ Tây Thùy không đủ thì họ sẽ đến những châu huyện khác mua.

Lý Ngư nghĩ thêm ý tưởng khác: “Điện hạ, đừng chỉ mua vịt lớn, mua them ít vịt con nuôi cũng được. Chúng ta có thể làm một trang trại đặc biệt để nuôi vịt. Vịt lớn rất nhanh nên có thể dẹp được nạn châu chấu!”

Cảnh vương nghĩ: Đây cũng là một biện pháp, liền lệnh cho Vương Hỉ làm theo.

Một con vịt chẳng hề quý, Cảnh vương lại có tiền, người dân Lạc Phong trấn rất cảm động và biết ơn Cảnh vương đánh lui thổ phỉ. Khi họ biết được Cảnh vương muốn mua vịt, phàm là trong nhà nuôi vịt đều vội đưa vịt tới, không ít người còn không nhận tiền. Các châu huyện gần đó nghe tin Cảnh vương mua vịt là để dẹp nạn châu chấu, họ đều tò mò rồi rầm rộ mang vịt sang Lạc Phong trấn.

Cảnh vương ra lệnh thị vệ đứng ven đường tiếp ứng, đảm bảo an toàn cho người dân, cũng như sợ bọn thổ phỉ biết được lại đến hôi của. Nhưng thổ phỉ nghe nói Cảnh vương muốn trị nạn châu chấu, chúng ngồi lại xem trò hay, tạm thời không để mấy con vịt vào mắt.

Vương Hỉ rất nhanh đã gom đủ 5000 vịt sống và gần 1000 vịt con.

Vịt con cần được cho ăn và lớn lên. Những con vịt trưởng thành ngay lập tức được gia nhập đội quân vịt và đổ bộ vào những nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất từ nạn châu chấu.

Cảnh vương cũng tự mình tới. Sau một ngày, đã có một kết quả đáng mừng. Đội quân vịt thực sự có thể ăn. Chỉ trong nửa ngày, một đàn vịt nhỏ đã ăn sạch gần một diện tích châu chấu.

Trước đây, điều khiến người dân đau đầu nhất là vòng đời ngắn ngủi của châu chấu. Nếu họ dùng lửa để thiêu chết một đợt, một đợt khác sẽ rất nhanh chóng xuất hiện trở lại đã vậy còn có khả năng xảy ra hỏa hoạn. Bây giờ họ không cần phải lo nữa. Vịt có thể ăn liên tục trong nhiều ngày không ngừng nghỉ. Cũng không có mối nguy hiểm nào khác nên thiệt hại cực kỳ thấp. Sau khi châu chấu ở một trấn bị ăn gần hết, thậm chí còn không đến nổi mười phần trăm đội quân vịt bị mất.

Vịt thật đúng là kì binh, Cảnh vương cười giơ ngón cái với Lý Ngư, tiếp tục ra lệnh cho Vương Hỉ thu mua vịt khắp nơi.

Nhưng lần thứ hai thu mua này xảy ra chút bất ngờ, Vương Hỉ phát hiện, sau khi một số thương nhân biết bọn họ cần mua vịt, họ đã mua rất nhiều vịt từ nông dân với giá thấp trước thời hạn rồi tích trữ chúng để bán với giá cao cho Vương Hỉ.

Vương Hỉ vô cùng tức giận báo cáo với Cảnh vương. Lý Ngư cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, dù sao tích nước tích lương nghe còn hợp lý, ai đời còn tích vịt. Bọn họ không thèm quan tâm đây là lúc nào sao? Cảnh vương phủ dùng tiền mua vịt thay người dân để trị nạn châu chấu, lại có người nhẫn tâm lòng dạ hiểm độc đi kiếm loại tiền bẩn thỉu này. Nếu châu chấu ăn sạch lương thực rồi vậy mọi người lấy gì để ăn chứ?

Thực sự, vì lợi nhuận gấp ba lần, họ thậm chí ngay cả mạng cũng không muốn nữa.

Trong lòng Cảnh vương đã sớm tính từ trước. Hắn lạnh lùng nhìn Vương Hỉ, ra lệnh cho Vương Hỉ nhớ kĩ là những kẻ nào, còn việc bọn họ tích thì cứ tích, không cần vội.

Lần này Vương Hỉ không mua được nhiều vịt, ông rất lo sẽ ảnh hưởng đến chính sự. Tuy nhiên Cảnh vương đã sớm tính từ trước.

Mua gà cũng được phải không? Cảnh vương nhìn Lý Ngư.

“Gà thì cũng được! Nhưng gà ăn không bằng vịt…”

Lý Ngư vội vàng gật đầu. Sao ngay cả chuyện này mà điện hạ cũng biết?!

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: 58: Cứu Tâm Dao Khỏi Tay Mẹ Nuôi

Miễn là ăn được châu chấu thì Cảnh vương đều cần. Hắn ra lệnh cho Vương Hỉ cũng mua chút gà, một bên khác, trại vịt Lý Ngư muốn xây, Cảnh vương cũng làm xong. Hắn thuê một số người can đảm để nuôi vịt, sử dụng chính châu chấu làm thức ăn. Vịt con lớn rất nhanh, ngay trước khi thời điểm giáp hạt của đội quân vịt, vịt con đã lớn rồi, chưa kể, đội quân vịt còn kiếm được rất nhiều trứng vịt.

Lý Ngư vui vẻ nói: “May mà lần đầu tiên điện hạ mua nhiều. Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục rồi!”

Vương Hỉ đường đường là tổng quản nội thị của Vương phủ, mấy ngày nay chỉ lo thu mua vịt gà và ấp trứng. Cảnh vương nở nụ cười tự tin, hắn nhận làm công việc thứ hai của ông, vì Cảnh vương điện hạ cũng rất am hiểu về ấp trứng.

Về phần đám tích trữ vịt, bọn họ không đợi nổi Vương phủ lấy giá cao thu mua nên đã dần dần không tích trữ nổi nữa.

Vịt là vật sống, không thể chất đống được trong kho như là lương thực, đã vậy lại còn phải cho ăn rồi chăm nom, hơi bất cẩn một chút là chết đói, đã vậy bọn nó còn trốn rất nhiều nữa.

Mắt thấy Cảnh vương phủ không mua vịt nữa, những người tích trữ vịt choáng váng, nhiều vịt như vịt thì phải làm sao chứ? Nhưng ở Tây Thùy ngoại trừ Cảnh vương phủ ra thì làm gì còn ai mua nhiều vịt như vậy chứ?

Những người này sợ lỗ vốn, sau đó chạy đến tìm Vương Hỉ để nhận lỗi. Vương Hỉ bị Cảnh vương nhắc nhở, ông thẳng lưng ép giá những người này đến mức xương vụn cũng chẳng còn. Cuối cùng mua được những con vịt này với giá thấp hơn giá thị trường rất nhiều.

Đàn vịt và trại vịt đều hoạt động bình thường. Lý Ngư đến xem trại vịt do Cảnh vương quản lý, cậu đi loanh quanh vài vòng rồi đưa ra rất nhiều ý kiến dưới góc nhìn của người hiện đại. Cậu cảm thấy vịt con trong trại vịt rất đáng yêu, bỗng nổi hứng đòi lấy hai con vịt nhỏ màu vàng óng và nuôi trong sân nhà mình.

Nhóm cá con chưa bao giờ thấy vịt, các bé vô cùng phấn khích hệt như cá cha của các bé vậy, đến cả bình thủy tinh cũng sắp không giữ nổi các bé lại rồi. Không chỉ Đại Bảo, ngay cả đứa bé Tứ Bảo lúc nào cũng mơ hồ cũng rất háo hức.

Lý Ngư sợ vịt con ăn nhóm cá con, kiên quyết không cho cá con tới gần, chỉ cho phép các bé nhìn từ xa.

Tứ Bảo vô cùng thích vịt con xinh đẹp. Có một lần thừa dịp Lý Người đang ngủ trưa, bé lén lút nhảy khỏi bình thủy tinh, muốn đi tìm vịt con chơi.

Nói tới ngủ trưa, kỳ thật đây là thói quen của Lý Ngư sau khi cậu sinh nhóm cá con. Lý Ngư nghe đâu nói rằng trẻ nhỏ mà ngủ trưa sẽ phát triển rất tốt, cậu nghĩ cá con ngủ thêm được chút nào thì thêm chút đấy neem hôm nào cậu cũng ngủ trưa cùng các con.

Nhóm cá con đều có tính cách hoạt bát hiếu động. Lúc Lý Ngư tỉnh, các bé đều ngoan ngoãn nằm trong chăn thủy sinh với cậu còn một khi Lý Ngư ngủ, nhóm cá con đều chui từ trong chăn ra chơi riêng.

Một con cá tên Tứ Bảo cứ thế mà nhảy ra khỏi bình thủy tinh. May mà Cảnh vương đoán được từ trước nên đã trải một tấm thảm dày trên đất để phòng hờ, dù Tứ Bảo rơi xuống đất cũng không bị thương.

Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo đều bơi đến vách bể, lo lắng nhìn Tứ Bảo rơi.

Đệ đệ gặp nguy hiểm!

Đại Bảo không quan tâm tới tất cả cũng nhảy theo. Nhị Bảo, Tam Bảo cũng theo sát sau, các bé đều muốn cứu Tứ Bảo.

Kết quả, vốn trên mặt đất có một bé cá Tứ Bảo giãy đành đạch thì bây giờ cả bốn bé cá đều vung vẩy trên sàn.

Lý Ngư mới chỉ chợp mắt một chút thôi, thỉnh thoảng cậu sẽ dậy để xem đám cá con một chút, nào ngờ chỉ có tí thế thôi mà nhóm cá con đã nhảy hết khỏi bình thủy tinh rồi. Các bé dọa Lý Ngư muốn chết. Cậu vội vàng đem toàn bộ nhóm cá con the về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3330

Tứ Bảo sợ hãi, dát chặt vào Lý Ngư.

Lý Ngư vừa tức vừa đau lòng, nhưng cậu không trách mắng nhóm cá con khiến người khác không bớt lo này mà đút cho Tứ Bảo chút thức ăn cho cá để dời đi lực chú ý của bé.

Ai ngờ Tứ Bảo ăn thì ăn nhưng vẫn dính chặt lấy cậu.

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư muốn biết Tứ Bảo tại sao lại làm vậy, cậu đùa để Tứ Bảo nói chuyện, Tứ Bảo nói không rõ: “Cha, muốn vịt vịt cơ!”

Lý Ngư đoán Tứ Bảo vốn là muốn xem con vịt, kết quả mới rơi xuống đất.

Vì sao Tứ Bảo lại thích vịt như vậy?

Lý Ngư ngẫm nghĩ rồi cười xấu xa dẫn Tứ Bảo đi xem con vịt sau khi lớn lên. Tứ Bảo tận mắt nhìn thấy con vịt có cái mỏ dài hơn lúc nhỏ rất nhiều, cổ cũng vừa cong vừa dài, vừa cao lại vừa béo. Bé òa khóc khi nhớ tới vịt nhỏ lông xù đáng yêu.

Lý Ngư khi dễ Tứ Bảo xong, liền đi bắt nạt Đại Bảo.

Đại Bảo không cứu được đệ đệ, còn khiến bản thân và hai đệ đệ khác cùng ngã xuống đất. Đại Bảo đã nhận ra mình không đúng. Khi Lý Ngư tìm bé, bé lập tức nói với Lý Ngư: “Cha, con biết sai rồi.”

Lý Ngư thật ra cũng rất thích đi dạo: “Ồ, Đại Bảo sai ở đâu nào, mau nói cho cha nghe?”

“Là… Sức con quá nhỏ, không thể mang đệ đệ về.”

Đại Bảo cảm thấy hơi oan ức, còn có một chút xấu hổ.

Lý Ngư:???

Con ơi con mau tỉnh lại đi, lỗi của con không phải là do sức con quá nhỏ!

Đại Bảo không hề biết cha mình đang phun tào, bé cực kỳ nghiêm túc nói: “Con muốn làm một con cá khỏe nhất, có thể bảo vệ được đệ đệ, bảo vệ cha!”

Lý Ngư: “…”

Dường như Lý Ngư nhìn thấy vạn ánh hào quang sau lưng Đại Bảo. Đúng thật là, rõ ràng cùng nở ra trong một lần ấp trứng, thế mà Tứ Bảo ăn nói không lưu loát còn Đại Bảo có thể nói được một danh sách điều ước thật dài!

“Đại bảo là đứa trẻ ngoan.” Lý Ngư dùng vây cá cọ cọ bé giống như động viên, nói tiếp: “Thế nhưng nhớ phải lượng sức mà làm.”

Đại bảo:?

Lượng sức mà làm, là có ý gì!

Lý Ngư dạy bé: “Chính là chờ Đại Bảo lớn lên mới có thể bảo vệ được cha và đệ đệ.”

Đại bảo như hiểu như không gật gật đầu: “Vậy Đại Bảo phải lớn lên thật nhanh.”

Lý Ngư: “…”

Trời mé, mặc dù hơi phóng đại, nhưng sao cậu cảm thấy như mình đang được nhóc an ủi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!

Dưới sự nỗ lực to lớn của đội quân vịt, tình hình nạn châu chấu ở Tây Thùy đã được kiểm soát. Mặc dù cá biệt có những vùng vẫn chưa ổn định, nhưng với sức mạnh của đội quân vịt hiện tại thì không lâu nữa thôi bầy châu chấu sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Thế nhưng dù năm nay đã diệt châu chấu nhưng năm sau cũng không thả lỏng cảnh giác được. Nạn châu chấu khó trị, chủ yếu là do nó có thể phát. Nhưng giờ đã có phương pháp để trị, coi như sau này có xảy ra thì cũng không sao. Giờ, những người dân có điều kiện ở Tây Thùy cũng đã bắt đầu nuôi vài con.

Nghe nói vịt là vật tốt. Chúng không chỉ có thể bán lấy tiền mà còn có thể ăn hay dùng để diệt châu chấu!

Cuối cùng làm như nào để xử lí đội quân vịt được châu chấu vỗ béo núc ních cũng khá là đau đầu.

Nhìn những con vịt này, ánh mắt Lý Ngư như thể sấy lên vậy. Nghĩ tới điều gì đó, cậu nuốt nước miếng rồi nói với Cảnh vương nói: “Điện hạ, hay là chúng mình ăn vịt nướng!”

Cảnh vương: “…”

Cảnh vương từng ăn nộm dưa chuột Lý Ngư từng làm rồi. Hắn còn là một nam nhân mặt không đỏ tim không đập ăn thì dăm ba con vịt nướng thì có gì chứ nhỉ?

Cảnh vương gật đầu. Và rồi Toàn Cự Đức (1) ở biên cảnh phía Tây ra đời.

(1) Toàn Cự Đức: (全巨德) là 1 quán vịt quay Bắc Kinh nổi tiếng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.