Cổ Dục lái xe lần lượt đưa mấy người về nhà, cuối cùng đưa Cổ Tú Tú trở về nhà, sau đó hắn cũng trở về nhà mình. Cổ Dục đem cửa lớn đóng lại, tiếp đó lần nữa đi lên lầu tiếp tục làm bút lông, mãi cho tới hơn 9 giờ trời mới dần ngừng mưa.
Mà Cổ Dục sau khi làm bút xong, chơi điện thoại một lúc thì đi tắm rồi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, rất nhanh một đêm đã trôi qua. Thế nhưng buổi sáng ngày hôm sau hắn phát hiện trời lại đang đổ mưa.
“Oa! Mưa này chẳng lẽ lại muốn thành ngập lụt.” Ghé cửa sổ trên tầng hai nhìn xem sắc trời bên ngoài, hắn không khỏi lẩm bẩm trong miệng.
Nói thầm xong Cổ Dục vẫn khoác áo mưa lên đi về phía giếng nước bắt đầu câu cá.
Nhưng mà hôm nay hắn câu cá xong, vừa tắm còn chưa kịp ăn bữa sáng thì điện thoại của hắn chợt vang lên.
“Tình huống là như thế nào?” Nhanh chóng lên xe, Cổ dục từ trong nhà ra tới chỗ ao cá nhà Cổ Dương. Sau khi xuống xe hắn nhìn thấy Cổ Dương với vẻ mặt u sầu đứng đó cùng với không ít người dân trong thôn, hắn lập tức mở miệng hỏi.
“Thật không ổn tý nào…” Nhìn thấy Cổ Dục tới, bên này Cổ Dương cũng bất đắc dĩ nói.
Vừa rồi người gọi điện cho hắn không ai khác chính là Cổ Dương, cũng chính là chú ba mà Cổ Dục hay gọi.
Cổ Dục cùng chú ba này có một chút giao tình, dù sao lúc trước chính là tới nhà của chú để mượn cần câu. Nếu như không phải chú ấy cho hắn mượn cần câu thì hắn cũng không phát hiện ra chuyện cái giếng biến dị.
Cho nên chú ba Cổ Dương này cũng có thể coi là phúc tinh của hắn.
Lúc mới bắt đầu thì vợ của Cổ Dương còn ở sau lưng hắn nói này nói kia, còn cho rằng hắn đoạt mối làm ăn của nhà mình, dù sao thì Cổ Dục cũng bán cá.
Nhưng mà về sau, khi bà ấy thấy Cổ Dục bán là loại cá gì, hơn nữa nhà bà cũng được chia cho một ít thịt cá Mú thì cũng không còn nói gì nữa. Đúng là Cổ Dục bán cá, nhưng mà lại không cùng loại với nhà bà ấy, mà đối tượng hướng đến cũng không giống nhau.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng bà ấy và chú ba cũng tới nhà Cổ Dục ngồi một chút, nhưng kỳ thực là muốn học xem cách nuôi những con cá này. Nhưng đáng tiếc bọn họ ngoại trừ cảm thán ra thì cũng không học được gì, dù sao Cổ Dục hắn nuôi cá không phải dựa vào cách nuôi bình thường.
Mặc dù có chút chuyện xảy ra ở giữa, nhưng mà mối quan hệ giữa hai nhà cũng xem như vẫn tốt đẹp.
Hôm nay Cổ Dương gọi điện cho Cổ Dục cũng là có chuyện phiền phức muốn Cổ Dục hỗ trợ.
Nói đến đây cũng phải kể đến việc mưa to từ ngày hôm qua đến nay.
Nhà Cổ Dương có đào một cái ao cá nhưng không phải là loại áo cá có nước ngầm dẫn vào.
Mà là loại áo cá phía dưới có làm chống thấm.
Loại ao cá này có chỗ tốt chính là cá không thể dễ dàng theo mạch nước ngầm chạy ra ngoài. Hơn nữa mực nước trong ao có thể tự mình điều chỉnh, nước không thể dễ dàng bị thất thoát.
Nhưng đồng dạng cũng có khuyết điểm rõ ràng, đó là nếu như mưa to thì nước dâng đến điểm cao nhất thì ao cá có thể bị sạt lở.
Tình huống hiện tại chính là như vậy, trải qua một ngày mưa to, ao cá nhà chú ấy đã bị sạt lở. Lúc này nước đã tràn qua điểm cao nhất, hơn nữa đã khiến vách đê bị sập một đoạn. Bây giờ nước đang chảy ra ngoài, còn mang theo không ít cá.
Ở bên kia, Cổ Dương có bày ra một cái lưới để bắt cá. Thế nhưng nước thì rất mạnh, không thể nào ngăn được hết bọn cá, vẫn có vô số cá lớn theo dòng nước trốn ra ngoài.
Có một ít cá thì thoát ra sông, có chút cá thì lại chết ở trên đường, những thứ này đều là tiền Cổ Dương không đau lòng mới là có quỷ.
Hắn cũng muốn giúp đỡ nhưng hiện tại như vậy muốn cứu như thế nào đây…
Ao cá nhà Cổ Dương là dùng bùn đất làm thành bờ nhưng mà bây giờ sập xuống như vậy, hắn muốn xây lại bờ là không có khả năng.
“Chúng ta bây giờ không có biện pháp gì cả, không phải sinh viên các cháu cái gì cũng biết hay sao, cháu nghĩ cách giúp một chút đi.” Lúc này ở bên cạnh có một ông chú đã lớn tuổi, nhìn Cổ Dục với vẻ bất đắc dĩ rồi mở lời.
Bây giờ hình tượng của Cổ Dục đối với người ở trong thôn là rất lớn, họ có cảm giác không có chuyện gì mà Cổ Dục không thể làm được.
Ở phía dưới mộ hắn cũng biết, đi săn cũng biết, lên núi cũng hiểu, nuôi cá cũng biết, làm đồ ăn cũng biết, chữa bệnh cũng biết, chăm sóc cây cảnh hắn cũng biết, không có cái gì là hắn không thể làm.
Cho nên đối với những chuyện xảy ra như thế này, khi bọn họ không biết phải làm như thế nào, vậy thì cũng chỉ còn cách tìm Cổ Dục. Nhìn những ánh mắt mong chờ kia, Cổ Dục không khỏi có chút xấu hổ cúi đầu, hắn thật sự không biết, từ lúc nào mà hắn ở trong mắt mọi người lại trở lên lợi hại như vậy.
Nhưng hắn cũng không phải là không có biện pháp.
“Ừm, trong nhà chú Ba chắc là có máy bơm phải không? Chú hãy đem máy bơm đến đây rồi rút nước bên trong hồ ra bớt, mấy đường nước khác cũng phải cho rút bớt. Chú ý là không được để cho máy bơm bị dính nước, nếu không thì coi như xong đời. Những người khác thì lấy bao tải đi đổ đầy cát vào, so với đất thì cát sẽ không bị trôi đi, tiếp đó dùng bao cát để lấp lại lỗ hổng nơi đó. Mặc dù không thể ngăn nước chảy ra hoàn toàn, nhưng mà cá thì không thể thoát ra. Sau đó xem tình hình trời mưa như thế nào rồi tìm cách khắc phục.” Nhìn những ánh mắt đầy hy vọng kia, Cổ Dục bình tĩnh an bài.
“Được rồi, bây giờ sẽ bắt đầu làm ngay.” Nghe xong những việc Cổ Dục nói, những người bên cạnh Cổ Dương không nói hai lời, lập tức bắt đầu hành động.