Mà trừ Cullinan ra, ở đây còn có nhiều nhãn hiệu xe sang khác.
Bentley Bentayga, Range Rover, Lamborghini URUS, Aston Martin DBX.
Maserati Levante, Porsche Cayenne dạng gì cũng có. Nếu không đến đây, có lẽ Cổ Dục cũng không biết, thì ra hiện nay nhiều công ty xe cũng bắt đầu sản xuất mấy loại xe SUV. Dường như ở đây hắn không tìm thấy Ferrari, chẳng lẽ bây giờ bọn họ vẫn không sản xuất.
“Xem một chút đi! Cậu xem thử coi chiếc nào thuận mắt.” Khổng Hạo Văn vung tay lên rồi nhìn Cổ Dục cười ha hả nói.
“À! Thuận mắt thì nhiều lắm, nhưng trước tiên tôi muốn mua một chiếc xe bảy chỗ.” Nhìn thoáng qua sảnh lớn, Cổ Dục có chút chần chừ rồi nhỏ giọng nói.
“Xe bảy chỗ cũng có không ít, ví dụ như chiếc Mercedes Benz G Class, hay chiếc GMC, BMW X7, Volvo, Lincoln Navigator đều có ở đây. Anh đây thấy chú cũng không thiếu tiền, nên anh đề cử cho chú chiếc GMC Yukon kia.”
“Ở đây mua một chiếc GMC, giống như cái chiếc xe GMC ‘số 1’ của Nhà Trắng bên kia, chắc chắn một điều xe này là thoải mái nhất, nhưng mà nó chỉ có sáu chỗ thôi.”
Nghe Cổ Dục nói vậy Trịnh Hưng lập tức lật từng số liệu trong điện thoại rồi đề cử cho Cổ Dục một chiếc xe SUV rất đẹp màu đen. Nhưng mà so với mấy SUV khác thì nó có hơi thấp một chút. Thế nhưng vừa nhìn là biết đây là một chiếc xe cao cấp.
“Xe này giá ngoài thị trường là 2 triệu tệ, theo như tôi đoán thì giá bán đấu giá sau cùng có lẽ là trên dưới 1,7 triệu, cậu trực tiếp ra giá là 1,75 triệu chắc chắn có thể mua được chiếc xe này.” Nhìn thấy Cổ Dục đi tới, Trịnh Hưng đi qua mở cửa xe ra để cho Cổ Dục xem xét, tiếp đó đứng một bên cười ha hả cùng bàn luận về giá cả chiếc xe với Cổ Dục.
“Sáu chỗ cũng được! Dù sao thì không gian của chiếc xe này cũng lớn, vậy lấy chiếc này đi. À, đúng rồi anh Trịnh, ở đây chiếc xe mắc nhất chính là mấy chiếc Cullinan kia nhỉ?” Cổ Dục tiến vào bên trong xe, thoáng nhìn thì thấy không gian xe đúng là rất lớn, hơn nữa có thể nói là đặc biệt lớn. Sau khi xác định xong xe mà mình muốn mua thì Cổ Dục tò mò hỏi Trịnh Hưng.
“À! Không phải đâu! Ở đây đắt nhất chính là chiếc xe bán tải G6x6, chính là chiếc Mercedes Benz G6x6 kia đấy. Cái xe đó giá có lẽ là 12 triệu tệ.” Nghe thấy Cổ Dục hỏi vậy Trịnh Hưng cũng lắc đầu cười nói rồi chỉ về chiếc xe.
“Mười hai…triệu?” Nhìn về phía Trịnh Hưng chỉ, Cổ Dục thấy được một chiếc xe quái vật khổng lồ màu trắng.
Đã từng có một tên con cháu đời thứ ba của một gia đình giàu có, tên đó thấy cuộc sống của mình rất tẻ nhạt bởi vì gã ta không biết mình nên làm cái gì. Từ lúc sinh ra gã ta đã có được rất nhiều tiền, số tiền mà mấy đời, mấy chục đời hay mấy trăm đời người khác kiếm cũng không được.
Thế là lúc gã trưởng thành, gã mới hỏi cha của mình là bây giờ gã nên làm gì, cha của gã bảo gã nên đi học vẽ, thế nhưng gã ta lại không thích vẽ. Sau đó gã lại đi hỏi chú của gã, chú bảo là gã có thể đi sưu tầm những loại sách cổ. Thế nhưng gã cũng không thích việc đó.
Sau đó, dưới sự bất lực của cha và chú hắn, hai người họ đều mặc kệ gã ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần gã không nằm lì ở nhà là được. Cho dù gã ta ra ngoài làm việc mà phải bồi thường tiền thì cũng là việc không đáng để ý tới. Thế là gã lập tức quay một bộ phim tài liệu gọi là “Sinh ra đã có tiền” cũng có tên gọi khác là “Thiên Sinh Phú Túc” ( tên gốc bộ phim là Born Rich)
Qua bộ phim tài liệu này, người xem biết được cuộc sống của người có tiền vừa sung sướng mà cũng vừa mệt mỏi.
Thế nhưng giáo dưỡng của những gia tộc giàu có đúng là không tệ lắm. Họ có tiền nhưng cũng không nằm không rảnh rỗi một chỗ, trái lại họ đi tìm một chút sở thích riêng cho bản thân mình.
Trước đó thật ra Cổ Dục cũng không thích xe cho lắm. Tại vì hắn mua không được nên hắn làm gì có cái sở thích cao sang như thế.
Nhưng bây giờ, khi thấy được nhiều xe như vậy, hắn chỉ muốn nói là… thật thơm….
Bỗng nhiên, hắn kích động muốn mua thêm mấy chiếc xe nữa.
Chẳng qua nếu như là người bình thường kích động như vậy thì phần lớn họ đều sẽ kìm nén lại. Dù sao thì mấy cái xe này giá cũng không hề rẻ, nhưng đối với Cổ Dục mà nó. Nếu đã suy nghĩ muốn mua, vậy thì cứ mua thôi.
“Chiếc xe kia tôi muốn mua, lấy thêm cho tôi chiếc Rolls Royce Cullinan luôn. Ừm, lấy thêm chiếc Lamborghini URUS kia nữa.”
Nhìn mấy chiếc xe trước mặt, Cổ Dục trực tiếp gọi tên bốn chiếc xe mà mình muốn ra.
Nghe Cổ Dục nói xong, Trịnh Hưng với Khổng Hạo Văn đều có cảm giác ngu người.
Trịnh Hưng có chút nghi ngờ Cổ Dục thật sự có nhiều tiền như vậy hay không. Mà Khổng Hạo Văn thì có chút bất ngờ, Cổ Dục mua nhiều xe như vậy để làm gì?
“Cậu mua nhiều xe như vậy để làm gì?” Quan hệ giữa Khổng Hạo Văn với Cổ Dục khá tốt cho nên gã trực tiếp hỏi thẳng Cổ Dục.
“Mua chơi thôi! Em nhìn thấy thích nên muốn mua mấy chiếc.” Nghe thấy câu hỏi của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục nhún vai rồi cười nói.
“Được lắm! Xem như cậu trâu bò, vậy chiều theo ý cậu ta đi, nếu vậy thì có gặp phiền phức gì không?” Khổng Hạo Văn biết Cổ Dục có tiền, nếu hắn đã nói vậy thì có nghĩa là hắn đã chuẩn bị xong tiền để trả. Nhưng mà lúc này nhìn thấy Trịnh Hưng đang đơ người ở bên cạnh, khiến cho gã hiểu nhầm qui định không cho phép mua nhiều xe như vậy.
“Không có phiền phức gì cả! Bán cho ai cũng là bán, cái này không quan trọng lắm. Chỉ là tôi có chút kinh ngạc mà thôi.” Nghe Khổng Hạo Văn nói vậy Trịnh Hưng mới phản ứng lại. Sau đó lộ ra vẻ mặt tò mò, nhìn không ra được là chàng trai này sao mà có nhiều tiền như vậy chứ?
Phải biết là muốn mua nhiều xe như vậy phải mất đến hơn 20 triệu tệ lận. Đây 20 triệu chứ không phải là 2,000 ngàn tệ, tiêu nhiều tiền như vậy mắt cũng không nháy một cái hay sao?