“Thời Hàn sao thế? Giờ mới vào thu, thời tiết thay đổi cực đoan, nếu như không thoải mái, ta sẽ sai người chuẩn bị canh gừng cho đệ, không thể để bị nhiễm hơi lạnh được.” Biểu ca của Thời Hàn – trưởng tôn Cảnh Thừa tướng – Cảnh Diễn nói.
“Không sao, ta chỉ mới hắt hơi một cái, huynh đúng là ít thấy nên lạ.” Thời Hàn lơ đễnh. Có lẽ là vì đau lòng Thời Hàn đã không có mẫu thân từ nhỏ, lại có một người phụ thân như thế, người của Cảnh gia đều cực kì chăm sóc hắn. Cảnh Diễn lớn hơn Thời Hàn mấy tuổi lại càng chăm sóc hắn từng li từng tí.
Giọng Thời Hàn rất lạnh nhạt, nhưng Cảnh Diễn đã quen với Thời Hàn như thế, hắn mỉm cười, dặn người chuẩn bị canh gừng, sau đó nói: “Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Dừng một chút, Cảnh Diễn nói tiếp: “Cách đây không lâu, có một đầu bếp mới vào phủ, làm mứt gừng cực kì ngon. Những ngày thời tiết biến đổi thất thường như hôm nay dễ mắc bệnh thương hàn, đệ mang một ít về cung đưa bà dì một ít. Còn tiểu Quận chúa nữa, tuổi con bé còn nhỏ, lại hoạt bát chạy nhảy khắp nơi, càng nên cẩn thận mới phải. Có lẽ tiểu hài tử không thích mùi của gừng, nhưng mứt gừng này lại khác, gừng mang theo một mùi thơm ngát ngọt ngào, có lẽ sẽ khiến tiểu hài tử vui vẻ.”
Đánh rắn đánh bảy tấc, Cảnh Diễn cũng biết tính tình Thời Hàn, thế nên mới mở miệng đã khiến hắn hài lòng. Quả nhiên Thời Hàn nói: “Chuẩn bị một ít cho ta nếm thử trước đã.”
Vừa dứt lời, Thời Hàn đã nhìn thấy gã sai vặt đưa mứt gừng tới, Cảnh Diễn cười hiền hậu: “Đệ thử một chút xem thế nào.”
Thời Hàn không khách sáo: “Nếu như ta không thích thì A Cẩn sẽ càng không thích.” Giọng điệu rất là đương nhiên, nói chung cũng chỉ có khi nhắc đến A Cẩn, Thời Hàn mới có một chút nhân khí. Ngày thường thằng nhóc Thời Hàn lạnh như băng đứng một bên, không ai đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Cho dù thỉnh thoảng có một chút ý cười thì cũng rét căm căm, chỉ khiến người ta cảm thán có lẽ là đang tính kế kẻ nào.
“Đệ thử chút đi, ta rất có niềm tin với món này.” Quả nhiên, chỉ thấy Thời Hàn nhắm mắt, dường như khá hài lòng. Hắn ngẩng đầu, hỏi: “Còn bao nhiêu? Ta muốn mang đi hết.”
Cảnh Diễn nở nụ cười: “Đệ yên tâm đi, chuẩn bị cho đệ nhiều lắm.” Thời Hàn nhếch môi: “Cảm ơn biểu ca.”
Cảnh Diễn vỗ vỗ vai hắn: “Huynh đệ chúng ta nói những cái đó làm gì.” Tuy Cảnh Diễn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, ruột thịt cũng có, thế nhưng trong tất cả mọi người, hắn vẫn thích Thời Hàn nhất. Có lẽ là do thói quen từ nhỏ, người Cảnh gia bọn họ đều biết Thời Hàn đã trải qua những gì, từ nhỏ hắn cũng đã biết Thời Hàn là một đứa trẻ đáng thương. Cho dù bản thân Thời Hàn không cảm thấy như thế, nhưng không có mẫu thân, phụ thân thế này thì sao Thời Hàn có thể vui vẻ được. Người ngoài có lẽ sẽ nói Thời Hàn nên tha thứ cho Phó gia, nhưng chuyện không xảy ra với bọn họ, làm sao bọn họ biết được chứ! Đối với mỗi người Cảnh gia mà nói, cái chết của Cảnh Lê Tịch là một sự đả kích nặng nề, đến bây giờ Cảnh Diễn vẫn nhớ giọng nói và dáng điệu của cô cô, cũng nhớ như in cô cô đã dạy cho hắn rất nhiều tri thức đáng quý và đạo lý làm người.
“Đúng rồi, chuyện đệ bảo ta điều tra cách đây mấy ngày đã có chút manh mối.” Thấy xung quanh vắng lặng, Cảnh Diễn mới nói về việc này.
Thời Hàn ngẩng đầu: “Mộc Nghiên… không đơn giản đúng không?”
Cảnh Diễn gật đầu: “Đúng thế. Tuy không thể chắc chắn, nhưng ta cảm thấy lai lịch của Mộc Nghiên không đơn giản như thế. Năm năm trước, Mộc gia đến thôn Hà Tây, nghe nói Mộc gia rất nghèo khó, mẫu thân nàng ta lại bị bệnh nặng. Nói chung là vì chữa bệnh cho mẫu thân, Mộc gia mới càng ngày càng khốn cùng, hai cha con Mộc Nghiên hát khúc ở kinh thành để kiếm chút tiền. Sau đó mẫu thân Mộc Nghiên mất, hai cha con Mộc Nghiên lại càng sống nương tựa lẫn nhau. Nghe đến đây thì không thấy có gì khác thường, nhưng ta lại điều tra ra được một ít chỗ kỳ lạ. Mẫu thân Mộc Nghiên qua đời, vì nghèo khó nên không có ai đến viếng, nhưng có một hàng xóm từng có quan hệ cực tốt với Mộc gia kể lại, lúc họ đang giúp đỡ thì thấy có một đôi nam nữ đến, bọn họ lặng lẽ đến bái biệt mẫu thân Mộc Nghiên. Tuy không thấy rõ dung mạo hai người họ, chỉ là lướt qua, nhưng hàng xóm cũ kia nói nam tử có vài phần giống với phụ thân Mộc Nghiên. Ta điều tra sâu hơn thì phát hiện trước khi Mộc Nghiên đến thôn Hà Tây thì đã từng sống ở phương Nam năm năm, hơn nữa nàng ta có một đôi đệ muội, nghe nói trên đường vào kinh thì đôi đệ muội này bị ôn dịch nên chết. Nhưng nếu không chết thì sao? Nếu như đôi nam nữ đó chính là đệ muội của nàng ta thì sao? Ta cảm thấy trong đó còn nhiều bí ẩn.”
Thời Hàn mỉm cười: “Quả nhiên là thế, thôi, biểu ca không cần tiếp tục điều tra nữa. Chuyện này đừng nói cho người ngoài.”
Cảnh Diễn hỏi: “Đệ biết người giật dây là ai?”
Thời Hàn từ chối trả lời, Cảnh Diễn thấy dáng vẻ giữ kín như bưng của hắn thì không hỏi tiếp nữa, nói: “Nếu trong lòng đệ hiểu thì tốt, đệ yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác.”
Thật ra tuy nhìn Thời Hàn khá lạnh nhạt, nhưng nếu như nói một người mà hắn có thể tin được thì đó chắc chắn là Cảnh Diễn. Nếu không hắn đã không nhờ Cảnh Diễn điều tra giúp chuyện này. Tuy hôm đó A Cẩn chỉ có một chút phản ứng, sau đó bình thản như cũ, nhưng Thời Hàn lại để ý. Hắn muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến A Cẩn, không phải là vì thăm dò, mà là để giúp A Cẩn, hoặc làm hoàn hảo giúp người nhà nàng.
Nếu Mộc Nghiên đã có vấn đề, mà A Cẩn lại có phản ứng như thế, nói rõ Mộc Nghiên chắc chắn có liên quan đến Lục Vương phi. Đã vậy thì hắn không cần điều tra tiếp nữa, nếu như Cảnh Diễn điều tra ra được chuyện gì, hắn sẽ tự giúp Lục Vương phi làm hoàn hảo hơn. Người A Cẩn chán ghét, hắn cũng sẽ không thích, hơn nữa, dựa theo lập trường mà nói, đương nhiên hắn sẽ đứng về phía Nhị Vương gia.
“Ngu Kính Chi về kinh, đệ có muốn đi tụ họp một chút không?” Cảnh Diễn hỏi.
Mặt Thời Hàn không cảm xúc: “Không thú vị.”
Cảnh Diễn nở nụ cười: “Ngoài việc chơi đùa với Gia Hòa tiểu Quận chúa, trong lòng đệ còn cảm thấy chuyện gì thú vị nữa không?”
Thời Hàn ngẩng đầu, nghiêm túc: “Ví dụ như cạo chết người ta ngứa mắt?”
Cảnh Diễn lập tức phun một miệng trà, hắn chỉ tay vào Thời Hàn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đệ đúng là dám nói.”
Thời Hàn không hiểu: “Ta nói thật mà, nếu như huynh không phải biểu ca ta, sao ta có thể nói như thế?”
“Vậy gần đây đệ thấy ai không vừa mắt?” Cảnh Diễn cảm thấy mình nên hỏi rõ thì tốt hơn, lỡ như ngày nào đó biểu đệ tốt của hắn thấy hắn không thuận mắt, cạo chết hắn thì làm sao!
“Nhà mẹ đẻ của Tứ Vương phi!” Mặt Thời Hàn không thay đổi: “Triệu Minh Ngọc nhà bọn họ dám vả mặt tiểu A Cẩn của ta, đương nhiên ta sẽ không để cho bọn họ được thuận lợi. Nhưng dù sao đối phó với một tiểu nữ hài cũng không dễ coi, nhưng nhà mẹ đẻ của Tứ Vương phi thì ta không ngại thêm củi lửa, để nhà bọn họ suy tàn nhanh hơn một chút đâu.”
Cảnh Diễn phục: “Vậy đệ có kế hoạch gì tốt không?”
Có đôi khi, có một số chuyện thật sự phải xem thiên phú. Thời Hàn tạm biệt thời kỳ tuổi thơ tự tay đâm kẻ thù, trở thành một người mặt mũi hiền lành, nhưng cái mặt mũi hiền lành này cũng chỉ tượng trưng cho bên ngoài, còn bên trong thì toàn là tâm tư tính toán người khác. Tuy Cảnh Diễn lớn hơn Thời Hàn mấy tuổi, nhưng hắn tự nhận không có được tâm tính linh hoạt kia.
“Tính toán người khác ngoài mặt không có ý nghĩa gì, mà lại quá trần trụi. Ta nhớ hình như tiểu cữu tử của dòng chính Lý gia là ông chủ đứng sau sòng bạc Nhị Thất nhỉ?” Thời Hàn cười, nhìn Cảnh Diễn.
Cảnh Diễn hiểu ngay: “Sợ là đến cuối cùng bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, đã xảy ra chuyện gì.”
Thời Hàn nói sâu xa: “Ta không phải người làm việc tốt không để lại danh tiếng. Huynh yên tâm đi, ta sẽ nói cho Lý gia, và sẽ nói với Tứ Vương phi, rốt cuộc là ai đối phó với bọn họ, lại vì sao mà không thấy bọn họ vừa mắt.”
Cảnh Diễn: “…”
“Mặc kệ con nít quỷ sẽ chỉ khiến cho cả nhà gặp họa.” Thời Hàn cảm thấy câu này của A Cẩn đúng là chân lý. Nếu như đã là chân lý, hắn cũng không ngại lấy ra dùng một chút.
Cảnh Diễn: “…” Một lúc lâu sau, Cảnh Diễn mới nói: “Đệ làm thế này là muốn bọn họ tức chết.”
“Ta cũng đâu đối phó trực tiếp với một tiểu nữ hài, chỉ là dù sao thì nàng ta cũng nên bị mẫu thân mình dạy dỗ lại chứ? Nếu không nàng ta còn tưởng rằng mình có thể nói lung tung, Tứ Vương phi cũng thế, nếu bà ta đã không hiểu chuyện, Tứ Vương gia nên dạy dỗ bà ta một chút chứ? Đừng tưởng rằng Lục Vương gia mặc kệ A Cẩn thì người ngoài có thể tùy tiện bắt nạt muội ấy. Dám cười nhạo A Cẩn nhà ta không đọc sách, ha ha ha! Sách bọn họ đọc cho chó ăn hết rồi.”
Cảnh Diễn: “…”
“Được rồi, ta đi đây, hơi nhớ A Cẩn rồi.” Thời Hàn đứng dậy.
“Chuyện hắt phân năm đó ta vẫn còn nhớ rõ đây. Lục Vương gia cũng đâu xem là mặc kệ Gia Hòa Quận chúa nhỉ?” Cảnh Diễn mở miệng.
“Huynh cho rằng vì sao ông ấy đi hắt phân? Còn không phải là vì ta làm ông ấy lung lay à?” Thời Hàn hời hợt mở miệng, dường như nghĩ đến gì đó, hắn nghiêng đầu: “Nhắc mới nhớ, gần đây ông ấy cũng ngứa mắt Tứ Vương gia, dù sao cũng là người cướp mỹ nhân của ông ấy đi mà!”
“Rồi sao?” Đệ lại muốn làm gì? Câu nói tiếp theo của Cảnh Diễn không ra tiếng.
Thời Hàn phủi phủi quần áo: “Vậy ta sẽ dạy ông ấy thật tốt, huynh cảm thấy áp phích chữ to thế nào?”
Cảnh Diễn: “Áp phích chữ to là cái gì?” Chưa từng nghe thấy.
“Ta nhớ lúc ta còn nhỏ, mẫu thân còn sống đã từng nhắc tới, thật ra chính là dán thông báo.” Thời Hàn giải thích: “Nếu như huynh thích xem kịch thì mấy ngày nay đừng rời kinh thành.”
Nói rồi, Thời Hàn thoải mái rời đi. Thấy Thời Hàn còn nhỏ tuổi đã có con mắt nhạy cảm như thế, Cảnh Diễn mỉm cười, hắn tự nói một mình: “Thật tốt quá, nếu như cô cô ở dưới suối vàng có biết cũng yên tâm.” Càng biết tính toán người khác thì lại càng có năng lực tự bảo vệ mình.
Thời Hàn vốn ở Nhị Vương phủ, nhưng khoảng thời gian này A Cẩn ở trong cung, hắn cũng dọn vào ở. Hoàng Đế đã từng nói là bất kể lúc nào, trong cung đều có một chỗ cho hắn. Mà trước giờ Thời Hàn ở cả hai bên, cũng đã quen với cuộc sống như thế. Đợi đến khi hồi cung, hắn đụng phải Ngu Kính Chi đang rời đi, Kính Chi nhìn thấy Thời Hàn thì cực kì vui vẻ: “Thời Hàn biểu đệ.”
Đều là biểu ca, nhưng luôn có thân sơ xa gần, Thời Hàn hơi lạnh nhạt: “Đã lâu không gặp, nghe nói huynh về kinh. Chúc mừng.”
Kính Chi lại thân thiện: “Lần này chỉ là hồi kinh làm việc, vài ngày nữa vẫn phải rời đi. Hay là chúng ta tổ chức một buổi tụ họp với nhau đi?”
Thời Hàn: “Không cần thiết nhỉ? Huynh là trụ cột nước nhà, bận mà!”
Kính Chi bị chặn họng nhưng vẫn tốt tính cười: “Ta có bận rộn hơn nữa thì vẫn luôn có thời gian mà. Gọi đám Cảnh Diễn với cô nhóc tiểu Quận chúa đáng yêu trong cung kia, chúng ta đi du thuyền.”
Cuối cùng Thời Hàn cũng có biểu cảm, hắn nhíu mày: “A Cẩn?”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
A Cẩn: Ha ha ha… Đây là chuẩn bị có thêm một nam phụ ra trận à? Kích động quá!
Tác giả-kun: Đây không phải người ái mộ chuẩn bị cho ngươi.
A Cẩn: Thì sao chứ, ta thích ngắm soái ca, lại là soái ca dịu dàng, hì hì. Cẩn Ngôn ca ca, Thời Hàn ca ca, Kính Chi ca ca, giờ còn có thêm một Cảnh Diễn ca ca sao?
Thời Hàn: … Tác giả-kun, bất kể có phải người ái mộ hay không, ngươi cũng ra đây cho ta, ta muốn nói chuyện với ngươi!