Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 59



Kính Chi thấy cuối cùng Thời Hàn cũng có phản ứng, gật đầu nói: “Nghe nói đệ có quan hệ cực tốt với tiểu Quận chúa, mọi người cùng nhau ra ngoài thì cũng có thêm niềm vui.”

Thời Hàn: “Nếu đã vậy, Thời Hàn cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Đúng dịp thế này, để ta sắp xếp thời gian, sau đó thông báo cho đệ.”

Thời Hàn gật đầu, tạm biệt Kính Chi.

A Cẩn nghe nói Thời Hàn muốn dẫn nàng ra ngoài chơi thì vui sướng tột độ. Nàng hưng phấn vỗ tay, thấy nàng mừng như thế, Thời Hàn làm bộ lơ đãng hỏi: “Hôm nay A Cẩn gặp Ngu Kính Chi?”

A Cẩn cười hì hì: “Đúng thế, hắn đến tham kiến Quý phi nương nương đó! Không ngờ người này cũng không tệ lắm, hì hì, cả ngày ta ở trong cung khá nhàm chán, có thể ra ngoài chơi thì tốt quá.”

Thời Hàn ôm A Cẩn, hỏi: “Vậy A Cẩn phải ngoan một chút, muội ngoan thì Thời Hàn ca ca sẽ dẫn muội ra ngoài chơi nhiều hơn.”

A Cẩn: “Làm như huynh nói là được vậy.” A Cẩn liếc hắn. Thời Hàn thấy tuy ngoài nàng cứng miệng, nhưng trong mắt lại tràn ngập mong đợi, hắn mỉm cười, nói: “Muội không tin thì thôi vậy.”

A Cẩn vội vàng níu áo Thời Hàn: “Sao huynh không giải thích chứ, phong cách không đúng nha?”

Thời Hàn: “Con người ta từ xưa đến nay đều không thích giải thích, nếu muội đã không tin, vậy ta sẽ để muội thấy sự thật là được.”

A Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng hắn không đồng ý dẫn nàng ra cửa cơ! Nghĩ đến việc có thể ra ngoài nhiều hơn, A Cẩn cảm thấy đáng khen nha!

Chỉ hai ngày sau, Thời Hàn đã thông báo cho A Cẩn hôm sau sẽ ra ngoài đi du thuyền. Không chỉ có đám người bọn họ mà còn có Ngu Uyển Tâm – tiểu thư Ngu gia. A Cẩn bày ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng nghĩ một lát thì cũng rất hào hứng. Nàng lôi kéo Thời Hàn không buông tay: “Thời Hàn ca ca, sao huynh có thể khuyên Ngu cô cô ra ngoài cùng chúng ta thế, thật là tốt quá.” Ngu Uyển Tâm là nữ tử, đi ra ngoài với bọn họ đúng là quá khó! Dù sao nàng ấy cũng không phải tiểu cô nương giống như nàng.

Thời Hàn mỉm cười: “Cũng đâu có người ngoài, biểu di đi cùng chúng ta không sao cả.” Tuy tạm thời Thời Hàn không lay động được Thẩm Nghị, nhưng hắn cũng không rảnh rỗi, hắn vốn không quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng bây giờ lại thay đổi hoàn toàn vì A Cẩn. Nếu như nói có một người phù hợp với Ngu Uyển Tâm thì Thẩm Nghị được xem là rất xứng đôi.

Sáng sớm hôm sau, Thời Hàn nắm tay A Cẩn được ăn diện phấn điêu ngọc trác như búp bê cầu phúc trong tranh vẽ ra ngoài. A Cẩn mặc một chiếc áo choàng nhỏ màu đỏ chót, được Thời Hàn dắt đi, Thời Hàn mặc một bộ quần áo màu xanh sẫm cùng kiểu với áo choàng, nhìn từ xa, một trên một dưới trông cực kì hấp dẫn tầm mắt.

Đợi sau khi đến bên hồ, A Cẩn lại bày ra biểu cảm ngạc nhiên. Trước khi nàng xuyên không cũng từng ngồi thuyền, thế nhưng không phải loại thuyền này nha! Nàng nhìn chiếc thuyền lớn xa hoa kia, cảm thán: “Thế này thì giàu quá!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 371: C371: Nhanh ghê

Thời Hàn ôm lấy nàng, hỏi: “A Cẩn thích à?”

A Cẩn bèn vội vàng gật đầu, nhưng mà… quá quá quá tuyệt vời rồi! Nàng cũng từng thấy du thuyền xa hoa trong phim của TVB, nhưng so với cái trước mặt thì một giây đã thành thứ bỏ đi. Thuyền lớn cổ phong lại được trang trí xa hoa như thế, á á á!

Thời Hàn không cảm thấy ngạc nhiên, lấy khăn ra lau nước miếng cho nàng, sau đó bình tĩnh lên thuyền. Đợi khi Thời Hàn ôm A Cẩn đến thì mọi người đều đứng dậy, nhìn một vòng, bọn họ lại là người đến cuối cùng. A Cẩn thấy ca ca và tỷ tỷ của mình cũng có mặt thì “gào” lên rồi muốn xông đến. Thời Hàn ôm chặt nàng, vỗ vỗ mông nhỏ: “Ngoan chút nào.”

“Ca ca, tỷ tỷ!” A Cẩn cười tủm tỉm gọi to, là Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt! Sao bọn họ cũng có mặt nha! Thời Hàn thấy nàng vui vẻ như vậy thì khóe môi khẽ cong lên, xem ra hắn làm thế này là đúng đắn. Thời Hàn đặt A Cẩn xuống, A Cẩn vọt thẳng tới, nàng ngẩng đầu, hỏi: “Ca ca, sao hai người cũng có mặt thế!”

Cẩn Ngôn vẫn lạnh nhạt như cũ, so với tính cách của Thời Hàn, hắn giống như một trích tiên hơn, vừa ưu nhã vừa cao quý.

“A Cẩn đến đây nào, không biết nên cảm ơn Thời Hàn thế nào, là hắn mời chúng ta cùng đến, chúng ta mới có thể nhìn thấy tiểu A Cẩn đó! Chắc hẳn là A Cẩn không nhớ ca ca chút nào, nếu không thì sao lại giống như chú chim non vui vẻ tung cánh, bay ra khỏi nhà rồi không biết về chứ?”

A Cẩn vội vàng cãi lại: “Đương nhiên là muội nhớ mọi người, nhưng mà Hoàng gia gia và Quý phi nương nương cũng rất cần muội mà. Sau này ca ca tiến cung thường xuyên để thăm ta được không? Tỷ tỷ và ca ca đều có mặt, hì hì, nghĩ là thấy rất tốt rồi!” A Cẩn xoay vòng vòng.

Oánh Nguyệt kéo A Cẩn đến bên cạnh kiểm tra một chút. Sau khi kiểm tra đủ rồi, nàng chậc lưỡi: “Quả nhiên A Cẩn mập lên rồi.” Đúng là một phát trúng tim!

A Cẩn không cam lòng, giải thích: “Vậy thì sao chứ? Ta là một hài tử nha, tiểu hài tử thì phải mũm mĩm mới đáng yêu. Hoàng gia gia đã nói mập một chút không sao cả, trông rất có phúc khí.”

Oánh Nguyệt: “Ha ha! Nhóc béo!”

A Cẩn: “Tỷ tỷ bắt nạt người ta, vừa gặp đã bắt nạt ta, ta giận đó!”

Ba huynh muội gặp nhau cực kì vui vẻ, đôi mắt to đen nhánh của A Cẩn chuyển sang nhìn bốn phía, thấy mọi người đều đang nhìn nàng thì gọi: “Thời Hàn ca ca, bọn họ là ai thế!”

ヾ(`Д), đều là soái ca nha, chói mắt quá! A a a, nước miếng…

Cẩn Ngôn cười, nói: “Muội đúng là ỷ lại Thời Hàn.”

A Cẩn không quan tâm: “Ta là tiểu hài tử mà! Đương nhiên tiểu hài tử sẽ thích người đối tốt với ta rồi.” Nàng nói rất đương nhiên, thế nhưng lại không biết câu nói này đã mở ra con đường cưng chiều vĩnh viễn của Thời Hàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 16: Đầu óc ngươi bị hỏng sao?

Ánh mắt Thời Hàn lóe lên, hắn đi đến bên cạnh nàng, giọng nói dịu dàng: “Không cần ta giới thiệu vị này đâu nhỉ? Biểu di của ta, Ngu tiểu thư.”

Ngu Uyển Tâm ngồi ở một góc, thận trọng gật đầu cười: “A Cẩn không nhìn thấy Ngu cô cô kìa.” Tuy nàng không biết vì sao A Cẩn tiểu Quận chúa lại muốn gọi nàng là cô cô, nhưng nàng lại cảm thấy mình rất thích giọng nói mềm mại thơm mùi sữa của A Cẩn khi gọi nàng như thế.

A Cẩn vò đầu: “Không có cách nào nha, rất lâu rồi con chưa gặp ca ca tỷ tỷ, trông thấy bọn họ đương nhiên con sẽ hào hứng hơn. Nhưng con cũng rất thích Ngu cô cô, Ngu cô cô là một đại mỹ nhân, con thích đại mỹ nhân.” Nói một hồi khiến Ngu Uyển Tâm che khăn cười, thấy nàng như vậy, A Cẩn lại càng cảm thấy mình đúng. Sở dĩ nàng gọi Ngu Uyển Tâm là cô cô là vì cảm thấy nàng ấy có vẻ đẹp khuynh thành của Tiểu Long Nữ, cũng có khí chất trong trẻo lạnh nhạt như thế. Tuy dịu dàng nhưng cảm giác bên trong vẫn tồn tại, mỹ nhân nên được gọi là cô cô! A Cẩn mất tập trung nghĩ thế.

“Vị này là Ngu Kính Chi, hẳn là muội đã gặp rồi nhỉ? Mà bên cạnh hắn là biểu ca Cảnh Diễn của ta.” Thời Hàn dừng lại. Kính Chi khẽ gật đầu, Cảnh Diễn thì mỉm cười: “Đã nghe Thời Hàn nhắc đến A Cẩn Quận chúa từ lâu, nói muội cực kì lanh lợi đáng yêu. Hôm nay gặp mặt quả nhiên khiến người khác yêu thích. Cảnh ca ca đã sắp xếp một ít món ăn, có lẽ A Cẩn tiểu Quận chúa sẽ rất thích.”

A Cẩn cắn ngón tay: “Có ăn ngon sao!” Dáng vẻ cực kì mê ăn quà vặt.

“Đúng thế, ăn rất ngon đó, chắc chắn muội sẽ thích.” Cảnh Diễn mỉm cười, hắn có quan hệ tốt với Thời Hàn, sao có thể không biết khẩu vị của tiểu Quận chúa được!

Thời Hàn liếc hắn: “Đừng có dùng thức ăn bắt cóc hài tử nhà ta.”

Nghe câu này, Cẩn Ngôn nhíu mày, hắn mỉm cười: “Hài! Tử! Nhà! Ngươi!”

Thời Hàn cũng không nể nang, nói: “Ta xem A Cẩn lớn lên từ nhỏ, đương nhiên là coi muội ấy thành người nhà.”

“Nếu Thời Hàn đã xem tiểu Quận chúa A Cẩn như người nhà thì tất nhiên cũng là người nhà của ta. Sau này tiểu Quận chúa gọi ta Cảnh ca ca là được.” Cảnh Diễn bổ sung.

“Các ngươi làm như quen thuộc thế, quả nhiên là không coi chuyện bắt người Triệu gia chúng ta ra gì đúng không!” Một giọng nam vang lên, A Cẩn nhìn sang thì thấy một nam tử đi ra khỏi phòng, nàng… đây là ai thế!

Nam tử mặc một bộ đồ đen, tuy là áo đen nhưng lại được bao quanh bởi viền đỏ. Hắn không mặc áo gấm chỉnh tề như bọn họ, ngược lại, vị trí cổ áo lơi lỏng một chút, búi tóc hoàn toàn không được buộc lên mà chỉ dùng một sợi dây đỏ cột lại một cách tùy tiện. Cặp mắt đào hoa và đôi môi cực mỏng càng làm lộ ra khí chất bạc tình bạc nghĩa.

A Cẩn nghĩ người này đúng là… có vẻ trai hư điển hình!

Tham Khảo Thêm:  Chương 119

Nam tử đặt bầu rượu xuống, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sạp giống như không có xương, nhưng trong sự lười biếng lại mang vẻ quyến rũ cực lớn. Hắn hơi cong môi, ngoắc tay với A Cẩn: “A Cẩn đến chỗ ta nào.”

A Cẩn lùi về sau hai bước, cực kì nghiêm túc: “Mẫu thân ta đã dặn không thể tùy tiện đến gần thứ kỳ lạ.”

Xì! Mọi người có mặt đều bật cười.

Nam tử lập tức ngây người, nhưng giây sau đã mỉm cười: “Nếu như ngươi không ngoan, bản vương sẽ ném ngươi xuống dưới. Phải biết rằng đây chính là thuyền hoa của ta.”

Bản vương? A Cẩn không hiểu, nàng nhìn sang Thời Hàn, thấy hắn thản nhiên thì lập tức chống nạnh: “Còn lâu ta mới sợ ngươi, chắc chắn ngươi không dám, nếu không Thời Hàn ca ca của ta sẽ không dẫn ta đến.”

Nam tử đen mặt, bây giờ tiểu hài tử đều không dễ dụ như thế à? Hay là… tiểu hài tử bị Phó Thời Hàn dẫn dắt đều không bình thường? Hắn nghi ngờ quan sát Thời Hàn, một lúc lâu sau mới nói với Cẩn Ngôn: “Cẩn Ngôn, nhà các ngươi thật sự muốn để cho A Cẩn chơi chung với tiểu tử Phó Thời Hàn này à? Sao ta cứ có cảm giác hắn dạy hư hài tử nhỉ.”

Cẩn Ngôn cười yếu ớt: “Hoàng thúc nghĩ nhiều rồi.”

A Cẩn sụp đổ, nàng bày ra biểu cảm ngạc nhiên. Nàng đã gặp qua tất cả Hoàng tử rồi, đây là ai chứ? Nàng chưa từng thấy mà! Phụ thân nàng không phải Hoàng tử nhỏ nhất sao?

Cẩn Ngôn nói: “A Cẩn chưa từng gặp Hoàng thúc nhỉ? Quanh năm Hoàng thúc đi du lịch khắp nơi, gần đây mới trở lại kinh thành.”

A Cẩn vẫn bày ra biểu cảm nghi hoặc, thấy nàng như thế, Thời Hàn cười giải thích: “Cái người trông không đứng đắn lại lẳng lơ này chính là chất tử nhỏ nhất của hoàng gia gia muội, Vương gia Tề Vương phủ – Triệu Mộc.”

A Cẩn gật đầu tỏ vẻ hiểu, thì ra là thế! Khó trách nàng chưa từng gặp!

Triệu Mộc: “… Cuối cùng bản vương cũng biết đứa trẻ cứng đầu được nuôi làm sao rồi.”

A Cẩn nghe nói vị này chính là người thân của mình thì cảm thán nhà nàng đúng là toàn sinh ra những người kỳ lạ. Lúc đầu nàng nghĩ rằng phụ thân mình đã đủ kỳ lạ, không ngờ hoàng thúc này cũng thế! Hơn nữa, hừmmm, đúng là nam tử đào hoa!

“Hoàng thúc.” A Cẩn vươn tay nhỏ.

Triệu Mộc cười: “Tiểu A Cẩn làm gì thế?”

A Cẩn ngọt ngào “lạch bạch” chạy đến: “Lần đầu tiên hoàng thúc gặp A Cẩn, có phải cảm thấy A Cẩn rất đáng yêu không?”

Triệu Mộc đưa tay vuốt tóc mái của nàng, nói: “Nếu cố mà xem thì cũng coi như là đáng yêu!”

A Cẩn vươn tay nhỏ, cười hì hì rồi bĩu môi nói: “Vậy phải cho ta lễ vật nha, lễ gặp mặt đó! Hoàng thúc đẹp trai ngời ngời thế này, chắc chắn không phải là quỷ hẹp hòi, đúng không?”

Triệu Mộc cười như không cười nhìn A Cẩn, còn lâu nàng mới yếu thế. Nàng là tiểu loli mà, sao có thể từ chối tiểu loli được. Nhìn hồi lâu, Triệu Mộc chậm rãi lấy một khối ngọc như ý từ trong ngực ra: “A Cẩn thích không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.