Từ khi Thi Lam thành thân, thật sự cực kỳ ít khi gặp A Cẩn. Lần này được mời, A Cẩn quả thật giống như con quay nhỏ mà vội vàng chạy tới Nhị Vương phủ. Nếu đã đến Nhị Vương phủ, đương nhiên A Cẩn phải tới bái kiến Nhị Vương phi, lúc này Thi Lam và Nhị Vương phi đang ở cùng nhau, A Cẩn đúng là không cần phải chạy hai nơi. Nàng hơi cúi đầu, A Cẩn cười nói: “Gia Hòa bái kiến Nhị bá mẫu, chào tẩu tẩu.” Câu “tẩu tẩu” đằng sau nói rất có ý tứ sâu xa.
Thi Lam đỏ mặt: “Nha đầu này, muội trêu chọc ta.”
A Cẩn kinh ngạc nhíu mày, dáng vẻ tủi thân: “Sao ta lại trêu chọc tỷ được! Tẩu tẩu hiểu nhầm ta rồi.”
Thi Lam sẵng giọng: “Muội đừng có gạt ta, rõ ràng ta thấy trong mắt muội có ý cười. Mẫu thân, người nhìn A Cẩn đi, lớn như thế rồi còn nghịch ngợm.”
A Cẩn mặc kệ những điều đó, nàng kéo cánh tay Nhị Vương phi: “Nhị bá mẫu còn lâu mới nói ta, lời ta nói đều là thật đấy!”
Nói xong, A Cẩn cười hì hì tựa đầu lên bả vai Nhị Vương phi.
Thi Lam cười tủm tỉm: “Đúng là một nha đầu xấu gặp may.”
A Cẩn le lưỡi một cái, chẹp chẹp:: “Ta đâu có hư, nào có bắt nạt người khác. Làm sao? Tẩu tẩu muốn cùng Nhị bá mẫu ức hiếp ta sao? Cẩn thận ta nói cho Nhị bá phụ và Cẩn Thư ca ca.”
Thi Lam đang định nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng nha hoàn bẩm: “Khởi bẩm Vương phi, Thời Hàn công tử cầu kiến.”
Rõ ràng hai người cùng nhau đến đây nhưng bây giờ lại một người vào trước một người vào sau, không cần nói cũng biết là A Cẩn đề nghị như vậy. Nhị Vương phi như cười như không nhìn A Cẩn, còn Thi Lam lại càng không khách sáo: “Ta thấy cái từ tẩu tẩu này tương lai gọi như thế nào còn chưa biết được đâu.”
Nhưng đúng là không phải như thế thật, Cẩn Thư là đường ca của A Cẩn, Thi Lam là đường tẩu của nàng, nhưng nếu đổi một góc nhìn khác thành A Cẩn gả cho Phó Thời Hàn, vậy thì nàng sẽ thành biểu tẩu của Thi Lam rồi, ai bảo Phó Thời Hàn là biểu ca của Triệu Cẩn Thư chứ!
Nhị Vương phi nghĩ kỹ lại cũng bật cười: “Nói ra thì đúng là có đạo lý này thật.”
Đang nói chuyện thì Phó Thời Hàn đi vào, hắn chào hỏi xong rồi ngồi xuống.
Nhị Vương phi nhịn cười, nhẹ nhàng nói: “Thời Hàn, nếu như con và A Cẩn cùng đến thì cứ vào cùng nhau là được, không cần phải một trước một sau thế đâu. Dù sao trong lòng chúng ta cũng hiểu rõ mà. Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải biểu hiện như vậy.”
Nếu như là người bình thường mà nghe lời này thì e là sẽ phải e lệ ngại ngùng nhưng cho dù Thời Hàn hay A Cẩn thì đều có vẻ mặt “chuyện này rất bình thường”, hai người không có một chút xấu hổ nào.
“Thực ra ta chỉ về phòng thay quần áo thôi, cũng không phải muốn làm cho dì hiểu lầm, có điều ngài cứ yên tâm. Sau này chắc chắn ta và A Cẩn sẽ cùng đi vào.” Lời nói này có hai ý nghĩa. Nhị Vương phi lập tức nở nụ cười. Ý là sắp cưới về cho bà một thê tử của cháu ngoại trai sao?
A Cẩn: “Được đó, sau này Nhị bá mẫu hoặc tẩu tẩu muốn gặp con thì cứ bảo Phó Thời Hàn qua đón con là có thể gặp được, như vậy không phải có thể đến cùng nhau sao?”
A Cẩn vô tư như vậy lại làm cho Nhị Vương phi không có lời gì để nói.
Nhưng Nhị Vương phi vẫn cảm thấy A Cẩn không có thay đổi gì lớn so với lúc còn bé. Không nói việc khác, chỉ riêng hành động quen thuộc cũng thấy được điều này, khi còn bé đã cực kỳ thích được bà ôm như vậy. Bây giờ mỗi lần tới cũng đều kéo tay của bà đầy thân mật, không cảm thấy xa lạ chút nào.
“Thực ra lần này gọi A Cẩn đến là Nhị bá mẫu có việc muốn tìm con!” Nhị Vương phi cười tủm tỉm nhéo khuôn mặt nhỏ bé của A Cẩn. Quả nhiên vẫn thú vị giống như hồi còn bé, tiểu cô nương này đáng yêu nhất.
A Cẩn cười híp mắt: “Sao Nhị bá mẫu không trực tiếp gọi con đến đây mà còn để tẩu tẩu đưa cho ta thiệp mời. Người làm như vậy lại làm cho con nghĩ rằng tẩu tẩu bị tủi thân gì đó ở đây nên muốn gọi con đến đánh nhau đấy!” Câu cuối cùng là muốn nói với Thi Lam, có điều ý trêu chọc trong lời nói thì mọi người đều hiểu.
Thi Lam cười nói: “Đúng là ăn nói bậy bạ, vừa rồi nói mà muội còn không chịu thừa nhận. Muội xem, như này không phải là lại bắt đầu nghịch ngợm sao? Ở đây làm gì có người nào bắt nạt ta, chỉ có lúc muội ở đây ta mới bị bắt nạt thôi!”
A Cẩn vô tội buông tay: “Đúng rồi đúng rồi, không ai bắt nạt tỷ, Cẩn Thư ca ca chỉ có thương tỷ thôi. Nhưng mà ta bắt nạt tỷ lúc nào? Ta rất vô tội!”
Thi Lam bị lời của A Cẩn nói làm cho đỏ bừng mặt, vốn dĩ nàng nên bình tĩnh, A Cẩn mới là người phải che mặt nhưng tình huống thế này thì nói lại làm sao được đây? Thi Lam cảm thấy không phải nàng quá kỳ quái mà nhất định là vì biểu muội kỳ quái.
“Được rồi được rồi, con cũng đừng bắt nạt tẩu tẩu con. Con xem đi, tính cách Thi Lam dịu dàng, đâu phải là đối thủ của tiểu cô nương như con.” Nhị Vương phi cười tủm tỉm.
A Cẩn ai oán nói: “Quả nhiên Nhị bá mẫu không thương con nữa, có tẩu tẩu thì đã quên A Cẩn rồi, hu hu!”
Nhị Vương phi: “Nha đầu con đấy, năm nào cũng tặng con cái này cái kia, thương con rõ ràng rồi còn gì.”
A Cẩn: “Ôi ôi!” Đùa vui đủ rồi, A Cẩn tựa lên người Nhị Vương phi: “Nhị bá mẫu, người tìm con có chuyện gì vậy!”
Thời Hàn thấy nàng như không có xương thì bất đắc dĩ nói: “Muội không thể ngồi hẳn hoi được sao?”
A Cẩn nhướng mày: “Như thế này không phải ngồi, thế chẳng lẽ là nằm à?”
Thời Hàn: “…”
Nhị Vương phi thấy Thời Hàn ăn mệt thì lập tức nở nụ cười. Bình thường bà không thấy đứa nhỏ này có vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy bao giờ, bây giờ như vậy đúng là rất tốt.
Càng nghĩ càng thấy thoải mái, Nhị Vương phi lại nở nụ cười, cười đủ rồi thì bà chỉ vào Thời Hàn: “Nữ tử chúng ta muốn nói vài chuyện riêng tư, con đi ra ngoài đi.”
Thời Hàn nhướng mày: “Có lời gì ta không thể nghe sao?” Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn đứng lên như sắp đi. A Cẩn vui vẻ xua tay: “Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại!”
Ngữ điệu tràn đầy vui sướng.
Giọng điệu sung sướng như vậy lại làm cho Thời Hàn bật cười, mắt hắn đầy nhu tình mà nhìn A Cẩn: “Ăn cơm tối ở đây, sau đó ta đưa muội về nhà.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Thi Lam nói lời thật lòng: “Đúng là ít khi thấy Thời Hàn công tử dịu dàng như vậy, đúng là không quen.” Nói xong nàng còn xoa xoa cánh tay, dường như rất không quen như vậy.
Nhị Vương phi cười: “Con gọi biểu ca là được rồi. Có điều… Đúng là ít khi Thời Hàn như vậy!”
A Cẩn chẳng thèm để ý hai người trêu chọc, nàng chống cằm nhìn Nhị Vương phi: “Bá mẫu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao không để cho Thời Hàn ca ca cùng nghe vậy?”
Nhị Vương phi liếc mắt ra hiệu, tỳ nữ bên người bà lập tức đi ra cửa. A Cẩn nhíu mày, làm gì thế? Sợ Phó Thời Hàn chưa đi sao? Chà chà, huynh cũng có ngày bị người khác đề phòng!
“Nhị bá mẫu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ có liên quan đến Thời Hàn ca ca?” A Cẩn kinh ngạc.
Nhị Vương phi lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì tới hắn, nhưng cũng không thể để cho hắn biết.”
Đến đây, rốt cuộc Nhị Vương phi mới ngừng cười, vẻ mặt của bà có chút phiền muộn, nhìn A Cẩn, nghiêm túc hỏi: “A Cẩn, con nói cho Nhị bá mẫu, con và Thôi Mẫn có quan hệ thế nào?”
A Cẩn khẽ giật mình, lập tức gật đầu: “Cũng coi như là tốt. Sao Nhị bá mẫu lại nhắc đến Thôi Mẫn? Có vấn đề gì vậy?” Nàng kinh ngạc nắm mép váy, chỉ lo nghe thấy Nhị bá phụ vừa ý Thôi Mẫn thì đây đúng là chuyện cười thế kỷ.
Nhị Vương phi lại truy hỏi: “Quan hệ rất tốt à? Nàng ấy là người thế nào? Ta biết vài tin đồn bên ngoài không hay lắm.”
A Cẩn suy nghĩ một chút, cân nhắc nói: “Con người Thôi Mẫn cũng xem như ổn. Mấy lời đồn thổi bên ngoài kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thì con cũng không rõ lắm nhưng có lẽ là lời đồn bậy, cũng có thể có vài phần đúng. Có điều Nhị bá mẫu thật sự không nói cho con rốt cuộc có chuyện gì xảy ra sao? Con nghĩ người nói cho con chuyện gì xảy ra sẽ dễ cho con phán đoán xem nên nói cho người như thế nào.”
Nhị Vương phi phản bác: “Nếu như ta nói ra trước, con có thể nói một cách khách quan không?”
A Cẩn: “Đương nhiên, con người của con rất khách quan, người không cảm thấy con làm việc rất ổn thỏa sao?” Nàng hơi ưỡn ngực tự khích lệ bản thân. Nhìn nàng đáng yêu như vậy, Nhị Vương phi bật cười.
“Chẳng trách mẫu thân con nói con rất giỏi dỗ dành người khác, quả đúng là như vậy.”
A Cẩn hờn dỗi: “Sao mẫu thân con lại nói mấy lời nói thật như vậy ở bên ngoài chứ? Đúng là… Đúng là làm cho con cảm thấy vô cùng thẹn thùng đấy!”
Nghe lời này xong, Thi Lam bật cười một tiếng.
Nhưng dường như nhận ra cười như vậy không ổn, nàng lập tức dùng khăn che miệng lại.
Nhị Vương phi cũng không nói gì, bà hơi thở dài nói: “Thực ra, ta hỏi con Thôi Mẫn như thế nào là vì Cẩn Ninh đường ca(*) của con.”
A Cẩn sửng sốt: “Cẩn Ninh ca ca? Thôi Mẫn có quan hệ gì với huynh ấy?” A Cẩn chắc chắn, dù hai người cũng không tính là thân quen nhưng dựa vào trạng thái của Thôi Mẫn hiện tại, nếu mà có mối quan hệ sâu xa với nam tử thì rất là lạ đấy!
Nhị Vương phi than thở: “Nói ra cũng không sợ nha đầu con chê cười, ta phát hiện trong phòng của Nhị đường ca con, hắn vẽ rất nhiều bức hoạ, nữ tử trong đó đều là Thôi Mẫn. Ta nghĩ chắc là hắn có ý với Thôi Mẫn. Chỉ là… Chỉ là Thôi Mẫn có nhiều lời đồn thổi như vậy, sao thích hợp với Nhị Vương phủ chúng ta? Nhưng mà có Thi Lam nhắc nhở ta, nàng nghĩ tới việc con và Thôi Mẫn vẫn được coi là có chút quen biết, bởi vậy ta mới gọi con tới. Nhưng nếu theo lời con nói thì con cũng không dám khẳng định Thôi Mẫn là một cô nương tốt.”
A Cẩn mở to hai mắt, nàng không thể tưởng tượng được, hỏi: “Cẩn Ninh ca ca thích Thôi Mẫn? Má ơi, thật kinh dị!” A Cẩn không chú ý nên mấy lời ở hiện đại đều nói hết ra. Nhưng cũng may Nhị Vương phi và Thi Lam đều không để ý.
Nhị Vương phi nói: “Còn không phải sao. Con xem, con còn khiếp sợ như vậy, cũng thấy được chuyện này dọa người như thế nào. Thậm chí ta còn không biết hắn tiếp xúc với Thôi Mẫn như thế nào. Con nói xem, có phải Thôi Mẫn quyến rũ hắn không? Hôm ấy ở trên Hội Bách Hoa, nàng ấy cũng đã quyến rũ Tề Vương gia rồi, bên ngoài đều lưu truyền tin đồn.”
Càng nghĩ càng sốt ruột, Nhị Vương phi thở dài: “Ta thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.”
A Cẩn há miệng, nàng muốn giải thích cho Thôi Mẫn nhưng lại cảm thấy lời này mình không nên nói ra. Dù sao, Thôi Mẫn nghĩ như thế nào thì không ai biết được.
“Ta cảm thấy có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Có thể Cẩn Ninh ca ca vốn dĩ không thích Thôi Mẫn, huynh ấy chỉ muốn tìm một người đặc sắc một chút để vẽ thôi? Người biết đấy, có lúc luyện tập vẽ tranh, nung nấu tình cảm cũng không có nghĩa là nhất định phải thích người kia. Có lúc ta còn vẽ chó con đấy! Cũng đâu có nghĩa là gì đâu!”
Nhưng sự an ủi như vậy cũng không thể làm cho Nhị Vương phi thả lỏng được. Thực ra bà cũng là một mẫu thân có tư tưởng tiến bộ, Cẩn Thư thích Thẩm Thi Lam, bà cũng vui vẻ tán thành, sau đó Hoàng Thượng ban hôn lại càng như thêu hoa trên gấm.
Nhưng nếu người đó là Thôi Mẫn thì lại có vài phần không giống. Nói nhiều thành thật, thanh danh của Thôi Mẫn quá không hay, hơn nữa bà từng tận mắt nhìn thấy Thôi Mẫn quyến rũ khiêu khích Tề Vương gia, nữ tử như vậy thì làm sao mà thích hợp với Cẩn Ninh nhà họ được!
“Không phải ta có thành kiến với Thôi Mẫn, chỉ là, chỉ là những hành vi kia của Thôi Mẫn thật sự không giống với một nữ tử đứng đắn. Cho dù ta miễn cưỡng đồng ý thì Hoàng gia gia của con làm sao đồng ý được, người ngoài sẽ nhìn như thế nào?”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Nếu Nhị bá mẫu đã nghĩ kỹ rồi thì sao lại muốn hỏi Thôi Mẫn là người thế nào? Theo lý thuyết, Thôi Mẫn là người như thế nào cũng không liên quan gì tới người đâu. Thực ra chỉ cần Hoàng gia gia không nói ra thì ngay cả Nhị bá phụ cũng không thể tự ý quyết định hôn sự của Cẩn Ninh ca ca, không phải sao?”
Nhị Vương phi cắn môi, dường như cực kỳ do dự.
Thi Lam thấy thế thì nói thêm: “Thực ra mẫu thân cũng hi vọng tiểu thúc vui vẻ. Có thể cưới được người mình thích giống như ước nguyện thì đó là chuyện may mắn cỡ nào. Nhưng mà hiện thực có nhiều điều không thỏa đáng. Trong lòng mẫu thân rối rắm vô cùng.”
A Cẩn cũng nghĩ tới điều này, nếu như vừa bắt đầu đã chia rẽ uyên ương thì Nhị Vương phi không cần phải tìm nàng để hỏi dò về con người Thôi Mẫn. Nhưng cho dù Thôi Mẫn là người tốt thì cũng biết làm sao? Hiện thực có rất nhiều việc không thể tránh được. Hơn nữa, chính mắt Nhị Vương phi nhìn thấy Thôi Mẫn quyến rũ Tề Vương gia. Ấn tượng đầu tiên về một người rất quan trọng, cho dù người khác nói cái gì thì thực ra trong lòng bà lại càng thêm kiên quyết với kết quả mà mình tận mắt nhìn thấy.
“Nhị bá mẫu bảo một tiểu cô nương như con tới đây nói mấy chuyện này thực ra là việc không thích hợp cho lắm. Nhưng con cũng biết Nhị bá mẫu thực sự có chút sốt ruột. Cái gọi là khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, đại khái chính là như vậy.”
A Cẩn gật đầu, cầm tay Nhị Vương phi: “Con biết suy nghĩ của Nhị bá mẫu. Nếu như tương lai con trai của con cũng thích một cô nương thanh danh không tốt thì con cũng sẽ sốt ruột như vậy.” Nàng nghiêm túc nói.
Nhị Vương phi nở nụ cười: “Nha đầu con đấy, nghĩ xa quá.”
A Cẩn cố ý làm bà vui vẻ, sẵng giọng: “Đương nhiên con phải nghĩ xa rồi, khi còn bé con còn tưởng tượng khi lớn lên mình phải gả cho một đại anh hùng như thế nào đấy.”
Nhị Vương phi cũng là người tinh ý. Mặc dù mọi người đều nói bà là người dễ kích động nhất trong các Vương phi nhưng thực tế như thế nào, chỉ trong lòng bà hiểu rõ. Có thể nắm chặt trái tim Nhị Vương gia, có thể quản lý tốt Nhị Vương phủ cũng không phải chỉ dựa vào sự mạnh mẽ.
Bà hiểu rõ A Cẩn muốn giúp bà giải sầu nên mới cố ý nói như vậy, bà tiếp nhận điều này rồi vỗ tay của nàng: “Tiểu cô nương này đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Thực ra con cũng biết Nhị bá mẫu không phải là người tin vào mấy lời gièm pha của người khác. Ngài cũng hi vọng Cẩn Ninh ca ca sống tốt nhưng ở tình huống hiện tại, cho dù là Nhị bá phụ thì ông ấy cũng chưa chắc có thể quyết định được việc kết hôn của Cẩn Ninh ca ca! Tôn nhi của Hoàng gia gia là con của chính phi không có nhiều, ca ca ta mới cưới Tố Vấn tỷ tỷ. Đương nhiên, ta cực kỳ cực kỳ thích Tố Vấn tỷ tỷ nhưng Hoàng gia gia chưa chắc đã nghĩ như thế. Ngoại trừ ca ca ta thì còn có Cẩn Thư ca ca, Cẩn Ninh ca ca trong phủ của ngài, Cẩn An ca ca, Cẩn Ngọc ca ca của Tam Vương phủ. Hoàng gia gia chỉ có mấy tôn tử là con chính phi như vậy, e là nhất định muốn tự mình chỉ hôn. Ngài hi vọng Cẩn Ninh ca ca được toại nguyện nhưng tình huống hiện tại cực kỳ khó khăn.”
Nhị Vương phi gật đầu: “Con là đứa bé ngoan, hiểu ta cũng khó xử. Thực ra ta rất rối rắm, vừa muốn cái này lại muốn cái kia. Cuối cùng lại lâm vào tình thế khó xử. Thực ra ta đâu có quyền quyết định chuyện này đâu! Bây giờ suy nghĩ lại có lúc ta cảm thấy ta còn không bằng người trong gia đình bình thường. Nếu như ở trong gia đình bình thường, ta nghĩ ta sẽ có chút quyền lên tiếng.”
A Cẩn tỏ vẻ không đồng ý: “Nhị bá mẫu không nên nói như vậy. Nếu như gả tới một gia đình bình thường thì sao người có được một tướng công tốt như Nhị bá phụ, vừa tuấn lãng vừa oai nghiêm, quả thực là người tình trong mộng của nữ tử Kinh thành! Hơn nữa, người còn có hai nhi tử siêu đẹp trai.” A Cẩn giơ ngón tay cười: “Nếu như người gả vào nhà bình thường thì đâu được hạnh phúc như vậy.”
Nhị Vương phi bật cười một tiếng: “Ta thật sự không biết Nhị bá phụ của con lại là người tình trong mộng gì đó. Con nghe ở đâu mấy lời mê sảng vậy, một tiểu cô nương nói chuyện lại không chú ý gì cả.”
A Cẩn nghiêm túc nói: “Nhị bá mẫu đừng không tin con. Nhị bá phụ đúng là người tình trong mộng đó! Người nhìn lại mấy nam tử trong Kinh thành một chút xem có ai nổi bật như Nhị bá phụ không?”
Nhị Vương phi: “Con càng nói càng linh tinh, thật sự coi như là người trong nhà con vậy, miệng khen như rót mật ấy, không phải mấy tiểu cô nương đều thích những thiếu niên tuấn lãng như Thời Hàn ca ca của con sao? Ai lại thích một người trung niên.”
A Cẩn nói nửa thật nửa giả: “Người nói thế là nói sai rồi, nam nhân càng thành thục lại càng có mị lực. Nhị bá mẫu phải trông coi Nhị bá phụ cẩn thận, tránh cho bị tiểu cô nương quyến rũ mất. Còn Cẩn Ninh ca ca chỉ là thiếu niên như vậy, chà chà, làm gì có mị lực chỗ nào, nói không chừng, Thôi Mẫn còn không biết Cẩn Ninh ca ca là ai.” Dừng lại một chút, A Cẩn tiếp tục nói: “Chưa biết chừng, Cẩn Ninh ca ca cũng không thích Thôi Mẫn ấy chứ. Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, người đấy, là do nghĩ quá nhiều thôi, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng Cẩn Ninh ca ca! Nếu như người cảm thấy người làm mẫu thân đi hỏi có chút ngượng ngùng, thì còn có thể dùng người khác mà đúng không?” A Cẩn chỉ Thi Lam.
Thi Lam lập tức bối rối: “Ta hỏi?”
A Cẩn nâng trán: “Nhị bá mẫu, nhi tức của người quá chân chất. Ta nói là Cẩn Thư ca ca! Làm ca ca sao có thể không quan tâm tới đệ đệ được chứ?”
Lúc này Nhị Vương phi mới bình tĩnh lại, bà đã gặp rất nhiều việc, nhưng việc liên quan đến nhi tử của mình lại làm bà có chút mất đi sự đúng mực. A Cẩn nói đúng, bà không tiện hỏi thì có thể để cho Cẩn Thư đi hỏi mà!
“A Cẩn nói đúng.” Nhị Vương phi mỉm cười: “Thời Hàn nói rồi, phải giữ con lại dùng bữa tối. Đợi lát nữa Nhị bá mẫu dặn dò nhà bếp nhỏ đi làm cho con mấy món ngon.”
A Cẩn: “Ôi!”
Nhị Vương phi thở dài: “Có thể đúng là ta nghĩ nhiều. Ta cũng mong thật sự là ta nghĩ nhiều.”
Mặc dù nhìn như đã thở phào nhẹ nhõm, cũng đã bình tĩnh lại nhưng Nhị Vương phi vẫn rất lo lắng. Dù sao có thể vẽ một người từng bức từng bức một, nếu nói không phải là thích thì thật sự có chút gượng ép. Nhưng nếu không thích thì nguyên nhân gì khiến hắn không ngừng làm như vậy?
Nhìn Nhị Vương phi vẫn mặt ủ mày chau, A Cẩn nói: “Cẩn Ninh ca ca là người thông minh như vậy, huynh ấy sẽ biết mình đang làm gì. Nhị bá mẫu phải nghĩ thoáng ra.”
Mặc dù A Cẩn liên tục chọc cho Nhị Vương phi vui vẻ nhưng A Cẩn nhìn ra, bà vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có nhiều lo lắng. Có điều A Cẩn cũng không muốn xen việc này vào quá sâu, như vậy không tốt lắm.
Đợi đến khi chạng vạng tối rời khỏi, Thời Hàn tự mình đưa A Cẩn về nhà. A Cẩn nhìn Thời Hàn mặc cả người quần áo màu xanh sẫm dưới ánh chiều tà, mày như kiếm mắt như sao, lập tức không rời được mắt. Sao Thời Hàn lại không nhìn ra tâm tư của nàng, hắn cong môi bật cười.
“Nào, áo choàng của muội hơi mỏng, khoác của ta đi.” Thời Hàn lấy áo choàng vừa lớn vừa dày của mình khoác lên người A Cẩn, A Cẩn lập tức cảm thấy ấm áp. Chẳng qua là thế này thì Phó Thời Hàn lại chỉ mặc một lớp quần áo. A Cẩn vội vàng dặn dò hạ nhân: “Ngươi mau trở về lấy thêm áo choàng cho công tử nhà ngươi đi.”
Thời Hàn lắc đầu: “Không cần, ta với muội ngồi cùng trong kiệu là được rồi.”
A Cẩn: = 口 =
“À, được!”
A Bích cảm thấy Phó công tử thật sự quá gian trá, thật sự, thật sự rất xảo quyệt!
Đến khi ngồi vào trong kiệu, Thời Hàn nhìn lọn tóc của A Cẩn xõa xuống, đưa tay vén lên cho nàng, mỉm cười nói: “Lúc muội còn nhỏ ta thường xuyên giúp muội thắt bím tóc.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại làm cho A Cẩn đột nhiên đỏ mặt lên.
Không có ai trêu chọc, Thời Hàn cũng không biến tướng thổ lộ, chỉ một động tác đơn giản như vậy, một câu nói đơn giản như thế, đột nhiên làm A Cẩn đỏ mặt.
Thời Hàn thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ thì không nói gì cả!
Hai người ngồi trong kiệu, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đối diện nhau. Hồi lâu sau, cuối cùng A Cẩn cũng hoàn hồn, nàng dường như vừa thoát khỏi ma chú: “Đột nhiên, ta, ta cảm thấy huynh rất đẹp trai.”
Thời Hàn nhướng mày, khóe miệng ngậm cười: “Không phải ta vẫn luôn rất đẹp sao? Ta cho rằng muội vẫn luôn biết.”
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng của A Cẩn cảm giác nóng lên nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào: “Ngày xưa cũng cảm thấy đẹp nhưng không liên quan gì đến ta. Nhưng bây giờ cảm thấy hình như có chút liên quan.”
Thời Hàn “Ồ” một tiếng thật dài: “Ồ. Hóa ra có chút liên quan! Muội… thích ta sao?”
A Cẩn đỏ mặt nhưng nàng không cam lòng yếu thế: “Rõ ràng là huynh thích ta mà! Huynh còn muốn cưới ta, huynh còn tới nhà ta lấy lòng mọi người, ta biết hết!”
Thời Hàn thành thật gật đầu: “Đúng rồi, muội nói đều đúng! Như vậy, muội cũng có chút thích ta đúng không?”
A Cẩn đỏ mặt, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh, nhìn lung tung xong thì duỗi ngón tay út ra: “Chỉ thích bằng một chút bé tí này thôi!”
“Như vậy… lớn rồi! Ta nghĩ như vậy cũng rất tốt.” Thời Hàn mỉm cười, thật sự như vậy rất tốt! Từ chưa bao giờ thành đã có, đến bây giờ đã lớn như vậy, nói vậy giả dụ thời gian càng nhiều thì sẽ nhiều tới mức muội cũng không so sánh được nữa!
A Cẩn: “Đúng, chỉ lớn như vậy, huynh không nên nghĩ quá nhiều.”
Thời Hàn mỉm cười: “Được, không nghĩ. Vậy bây giờ A Cẩn có thể nói cho ta tại sao đột nhiên cảm thấy mình có chút thích ta không?” Nếu như không phải bị cái gì kích thích thì sao lại đột ngột như vậy!
A Cẩn dừng lại nói: “Đột nhiên ta phát hiện thực ra không hề dễ dàng gì để có thể ở bên cạnh người mà mình thích. Cho nên ta cảm thấy làm người cần phải nhìn thẳng vào tình cảm của mình.”
Thời Hàn hơi nheo mắt lại: “Muội nói tới ai vậy?”
A Cẩn như cười như không nói: “Huynh đoán đi!”