Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 134: C134: Chương 134



Tất nhiên Cẩn ngôn biết không thể giấu được A Cẩn và Lục Vương phi, thấy hai người nhìn chằm chằm mình, hít một hơi nói: “Cũng không có gì, nếu như con không làm như vậy thì sao Phương Chí Uẩn có thể rời đi chứ? Chung quy cũng không thể để hắn ở lại đây được, như vậy thì thành cái gì chứ. Cha hồ đồ, chúng ta không thể hồ đồ theo, hơn nưa chẳng phải muội cũng đã cùng ta phân tích rồi à? Chúng ta không thể quá thân thiết với Phương Chí Uẩn, như vậy cũng là vì tốt cho nhà ta.”

Cẩn Ngôn không biết mình nói như vậy có khiến A Cẩn tin không, hắn chỉ hy vọng, chỉ hy vọng A Cẩn có thể thực sự tin hắn, mà sự thật là, A Cẩn quả nhiên tin lời hắn, nói ra, A Cẩn cũng không suy nghĩ đến chuyện ca ca của mình sẽ nói dối?

Mà tất cả các lý do đó của Cẩn Ngôn đích thực là hy vọng có thể đuổi Phương Chí Uẩn đi, Phương Chí Uẩn không đi, đối với bọn họ mà nói không phải chuyện tốt, phải biết là, tiểu tử đó lại nhìn A Cẩn đến ngẩn ra, cái này không phải chuyện tốt gì, hắn ta như vậy, nếu như thật sự nhìn trúng A cẩn, có ý đồ tới gần, thế thì tương lai Phó Thời Hàn từ Giang Nam quay về, còn không phải sẽ liều mạng với hắn à? Tuy rằng không thích Phó Thời Hàn, nhưng nếu như nói muốn một người làm muội phu của mình, thế thì Cẩn Ngôn cảm thấy, hắn vẫn chọn Phó Thời Hàn, lựa chọn thằng nhãi làm việc nghĩa không chùn bước này, ai bảo bọn họ đã cùng nhau trưởng thành chứ!

Chắc là nhìn ra được tầng ý thâm sâu của Cẩn Ngôn, Lục Vương phi đánh bài vòng: “Ca ca của con nói nhiều, con đó, cũng đừng nghĩ quá nhiều. Nói ra, cha của con rốt cuộc là đi đâu vậy?”

A Cẩn bĩu môi: “Còn có thể đi đâu chứ, chắc là đi ra ngoài dạo quanh thôi! Cha vô cùng tự luyến, cảm thấy Phương Chí Uẩn yêu thầm cha đó!”

A Cẩn nói xong, ha ha hai tiếng, trong lời nói lộ vẻ khinh thường, nhìn thấy nàng như vậy, Lục Vương phi bật cười: “Làm gì có ai lại đặt điều cho cha của mình như con, cha con thực ra sống cũng khó khăn. Tự luyến mọi người đều thích ông ấy như vậy, sao ông ấy có thể không khó khăn đây?”

A Cẩn cảm thấy, mẹ ruột của nàng mới là thực sự đặt điều ấy, hu hu!

Nhưng cẩn thận nghĩ đến A Điệp, cái người vô cùng tự luyến đó, ngược lại cũng có phần giống cha của các nàng. Chà chà!

Người một nhà đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo, hình như là Cảnh phu nhân của phủ Thừa tướng đến cầu kiến, người ở trong Kinh đến chơi rất hiếm khi đường đột đến cửa như vậy, đều là đưa thiệp, hẹn ngày xong mới đến, thế nhưng lần này… khá kỳ lạ. Chỉ là Lục Vương phi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng phái người đi mời Cảnh phu nhân.

Nói ra người của Cảnh gia cũng hơi giống nhau, cho dù là Nhị Vương phi Cảnh Lê Nhã hay là Phó phu nhân Cảnh Lê Tịch, hay hiện tại là Cảnh phu nhân này, trên người bọn họ đều có khí chất mạnh mẽ.

Ngày thường, tuy rằng Lục Vương phủ và Cảnh gia không tiếp xúc nhiều, hai bà cũng ít khi ngồi với nhau, nhưng Lục Vương phi lại rất thích tính cách của Cảnh phu nhân này, qua lại với người như thế này không mệt.

Cảnh phu nhân đến cửa đã thấy tiểu Thế tử và Gia Hòa Quận chúa ở đây, duy chỉ có người mà bà muốn gặp lại không thấy, nghe thấy Cảnh phu nhân đến, thật ra A Cẩn nghĩ đến ngay Cảnh Diễn, nếu như Cảnh Diễn không có tác động gì trong đó, nàng sẽ chặt đầu mình xuống cho người ta làm ghế ngồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, thấy bà ấy đi vào đã quét mắt một lượt, sau đó lại vô cùng tiếc nuối, càng chứng tỏ, nhất định bà ấy muốn gặp tỷ tỷ Oánh Nguyệt.

A Cẩn cười híp mắt: “Cảnh phu nhân, ta quay về phòng trước.”

Nàng muốn quay về phòng thông báo tin tức, Lục Vương phi xua tay, Cảnh phu nhân tất nhiên cũng cười nói: “Quay về đi. Gia Hòa Quận chúa thật là xinh đẹp.”

Đây chính là cô nương mà Thời Hàn thích, nhìn có vẻ không có tâm cơ gì, khuôn mặt ngây thơ vô hại, nhưng Cảnh phu nhân là người làm ăn đã lâu, bà cũng biết, chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bên ngoài. Chỉ nhìn vào việc nàng ấy có thể ở cùng Thời Hàn từ nhỏ đến lớn mà lại không chịu chút thiệt nào, lại có thể khiến cho Thời Hàn yêu thích thì rất rõ ràng tiểu cô nương này không đơn giản.

A Cẩn cũng không biết Cảnh phu nhân đang tưởng tượng chuyện gì, lập tức đi về phía hậu viện. Lúc này, Oánh Nguyệt vừa nghe nói Phương Chí Uẩn đi rồi, Cảnh phu nhân lại đến, thế là không quan tâm nữa, tiếp tục làm chuyện của bản thân, coi sách bói toán.

A Cẩn vào cửa đã nhìn thấy cảnh này, nàng lặng lẽ cảm thán, tỷ tỷ của nàng thực sự là một girl mê tín.

“Tỷ tỷ à!” A Cẩn sấn đến.

Oánh Nguyệt không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Phương Chí Uẩn đi rồi?”

A Cẩn gật đầu cười: “Đúng vậy, đi rồi, nhưng mà vì sao tỷ tỷ không đi qua chào hỏi hắn vậy? Chẳng phải tỷ nói, năm nay sao hồng loan của tỷ động rồi à, mà tên này là người năm nay tỷ mới quen, cảm thấy hắn rất có khả năng mà?”

Nói đến chuyện này, rốt cuộc Oánh Nguyệt cũng ngẩng đầu, nàng nghiêm túc nhìn A Cẩn nói: “Mấy ngày trước ta nghe lời muội nói, cảm thấy muội nói cũng có mấy phần đúng, bản thân ta lại cẩn thận nghiên cứu một chút, ta phát hiện, chuyện này có vẻ không đúng! Muội xem, muội xem đi, ta cảm thấy, sinh thần và bát tự của Phương Chí Uẩn không hợp với ta cho lắm.”

Oánh Nguyệt cảm thấy, may mắn là bản thân thông minh, nếu không chọn sai người rồi, nam nhân sợ chọn nhầm nghề, nữ nhân sợ gả nhầm phu quân, nàng không muốn gả sai người đâu!

A Cẩn vẻ mặt kinh ngạc: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại có sinh thần bát tự của Phương Chí Uẩn?” Chuyện này cũng lạ quá rồi đó! Tỷ tỷ nàng moi được từ khi nào vậy, nhưng cho dù moi được, cũng không thể lấy nó ra được nha, nhất định là có người đưa cho tỷ ấy, người này…Là ai?

Không biết sao, trong đầu A Cẩn đột nhiên hiện lên một người, hừ, cái cảm giác này, không tốt cho lắm!

“Là Phó Thời Hàn cho ta!”

A Cẩn: Quả nhiên! Nàng đoán ra được là tên này, có cần phải mưu mô nhiều như vậy không! Hừm hừm, chung sống với người như thế, thật sự là đi một bước nghĩ ba bước, nếu không thì lúc nào cũng bị tính kế, nàng nhìn tỷ tỷ của nàng, đây chính là ví dụ đẫm máu.

“Tỷ tỷ, tỷ xác định cái Phó Thời Hàn đưa là thật sao? Huynh ấy cũng chẳng phải người nhà của Phương Chí Uẩn.” A Cẩn cố tình gây mâu thuẫn. Quả nhiên Oánh Nguyệt nghe thấy lời nàng nói như vậy, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn nàng: “Hắn đưa cho tỷ, sao có thể có vấn đề gì, tỷ vẫn tin tưởng Phó Thời Hàn.”

A Cẩn: “…”

“Hơn nữa, tỷ cũng không để hắn tìm cái này không công, tỷ có trả công.”

A Cẩn lập tức bất ngờ, nàng nghi ngờ hỏi: “Trả công? Tỷ trả công bằng cái gì? Huynh ấy dám lấy đồ của tỷ? Tên xấu xa này, muội đi báo thù cho tỷ.” A Cẩn xắn tay áo, tức giận.

Oánh Nguyệt đồng tình vỗ vỗ bả vai A Cẩn nói: “Muội không cần quá lo lắng, thực ra ta cũng không trả công gì, chỉ là đồng ý giúp hắn chú ý muội cho tốt là được. Muội muội, muội xem, hy sinh một người là muội vì hạnh phúc cả nhà. Gặp cái người nhỏ mọn, tâm thần phân liệt biến thái như Phó Thời Hàn thì nên gả đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 214: Sốt

A Cẩn: “…”

Nàng hòa hoãn một lúc mới hỏi: “Tỷ là tỷ tỷ ruột của muội sao?”

Oánh Nguyệt bật cười: “Tất nhiên là ruột thịt rồi, Phó Thời Hàn là người rất tốt.”

A Cẩn lặng lẽ phỉ nhổ: Nói ra lời này, tự bản thân tỷ cũng không tin nhỉ? Vừa rồi cái người nói hắn là người nhỏ mọn, tâm thần phân liệt biến thái không phải là tỷ sao?

Chỉ là, A Cẩn ngược lại không tiếp tục tranh luận chủ đề về Phó Thời Hàn nữa, hiện tại muốn tranh luận là chuyện hôn nhân đại sự của tỷ tỷ nhà nàng cơ!

A Cẩn thần bí nói: “Tỷ tỷ, tỷ biết gì không? Cảnh phu nhân đến rồi.”

Oánh Nguyệt không hiểu: “Ta biết! Sao nào? Bà ấy đến chẳng phải rất bình thường sao? Cảnh phu nhân là cữu mẫu của Phó Thời Hàn, nói không chừng là thay hắn đến để cầu thân với muội.”

Hứ, không phải đâu, Phó Thời Hàn không ở Kinh thành, sao có thể đến cầu thân vào lúc này chứ.

“Thế bà ấy đến làm gì? Dù sao cũng không có khả năng là đến giao lưu tình cảm đâu nhỉ? Hai nhà chúng ta không tiếp xúc nhiều.” Oánh Nguyệt nói.

A Cẩn cười hề hề: “Chẳng lẽ không thể là vì con trai bà ấy mà đến cầu thân sao?”

Oánh Nguyệt: “Hử?”

Nghĩ một lúc, lúc này Oánh Nguyệt mới phản ứng lại: “Muội nói là Cảnh Diễn. Nhưng sao bà ấy lại thay Cảnh Diễn đến cầu thân. Chẳng lẽ là…” Oánh Nguyệt nghi ngờ nhìn A Cẩn: “Chẳng lẽ là Cảnh Diễn thích muội? Hắn dự định nhân lúc biểu đệ của mình không có ở Kinh thành, ra tay đánh phủ đầu? Tiểu nhân này, ta biết mà, hắn không phải thứ gì tốt, nhìn vẻ ngoài là biết, lười biếng tham lam, hắn đều chiếm hết. Tuy rằng bản thân Phó Thời Hàn cũng không tốt đẹp gì, nhưng chí ít vì gia đình nhà ta, muội không thể bỏ qua tất cả mà lựa chọn tên Cảnh Diễn đó được. Tỷ vẫn thấy Phó Thời Hàn tốt.”

A Cẩn lặng lẽ nhìn Oánh Nguyệt: “Tỷ tỷ, tỷ như vậy không được tốt cho lắm nhỉ? Trí tưởng tượng phong phú quá, sao muội có thể thích Cảnh Diễn được, Cảnh Diễn ca ca cũng không thích muội. Huynh ấy rõ ràng muốn cầu thân với tỷ, lần này Cảnh phu nhân đến, chắc chắn là vì chuyện này.”

Oánh Nguyệt đột nhiên ngẩn người, quẻ bói trong tay nàng trực tiếp rơi xuống, lúc này nàng cũng không thèm nhặt lên nữa, chỉ ngu ngơ nhìn A Cẩn, lắp bắp hỏi: “Muội, muội, muội nói cái gì cơ? Cầu thân với ta? Muội không nhầm chứ?”

A Cẩn lắc đầu: “Tỷ nhìn muội đi, tỷ cảm thấy muội ngốc không?”

Oánh Nguyệt: “Không ngốc, muội là người mưu mô nhất nhà ta.”

A Cẩn ưỡn ngực chống nạnh: “Đó là đương nhiên, thế nên muội nói, huynh ấy đến cầu thân với tỷ. Muội tính toán, lần này cũng không chính thức cầu thân, chỉ đến ngỏ ý với mẹ thôi, nếu như không có vấn đến gì, hôm sau bọn họ sẽ phái bà mối đến, nếu như muốn tốt hơn nữa, chắc bọn sẽ vào cung xin ý chỉ, xin Hoàng gia gia ban hôn.”

Oánh Nguyệt ngàn vạn lần không ngờ đến, sự tình đột nhiên lại như vậy, nàng vẫn không tin nổi: “Nhưng, nhưng hắn thích gì ở ta?”

A Cẩn nhìn tỷ tỷ của nàng hiếm khi đơn thuần như vậy, cười ha ha nâng cằm Oánh Nguyệt lên, nhìn trái nhìn phải nói: “Tất nhiên là nhìn tiểu mỹ nhân tỷ xinh đẹp như vẽ, lông mày không vẽ mà đen, môi không có chút thâm, ngực to, eo nhỏ, thật sự là mỹ nhân hiếm có!”

Oánh Nguyệt đập tay của A Cẩn xuống, đảo mắt một cái: “Muội, cái nha đầu này, lại nói linh tinh, người như hắn vào nam ra bắc, tất nhiên là gặp rất nhiều mỹ nhân, sao có thể vì dung mạo mà thích một người, nếu như hắn thật sự thích ta…” Oánh Nguyệt dừng lại một chút, ưỡn ngực: “Thế thì nhất định là bởi vì sức hấp dẫn của con người ta.”

Sặc! A Cẩn trực tiếp sặc, tỷ tỷ của nàng, từ lúc nào trở nên buồn cười vậy?

Thấy A Cần cười nhiều như thế, Oánh Nguyệt lại truy hỏi lần nữa: “Muội thật sự không lừa tỷ đấy chứ? Hắn thật sự có khả năng thích tỷ sao?” Oánh Nguyệt cảm thấy, sự tình không thể nào tin tưởng nổi, đâu đâu cũng có dấu vết là chuyện này không có khả năng.

Mà A Cẩn đương nhiên hiểu rõ sự lo lắng của tỷ tỷ nhà mình, nàng nghiêm túc nói: “Hay là tỷ lại bói xem? Bói xem Cảnh Diễn có phải người tình chủ định trong vận mệnh của tỷ không.”

Tuy rằng nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng A Cẩn là đang trêu đùa. Mặc dù vậy Oánh Nguyệt thì không đùa vui, nàng buồn khổ nói: “Tỷ không có sinh thần bát tự của hắn. Hu hu, Phó Thời Hàn lại không có ở Kinh thành, tỷ không tìm được…”

A Cẩn lập tức sặc, nàng cảm thấy, hôm nay số lần mình sặc hơi nhiều, ôi hình tượng thục nữ của nàng!

“Nếu như tỷ tỷ thật sự cần, để muội tìm cho, nhưng muội nghĩ, nếu như muốn cầu thân thì đều sẽ hợp bát tự, tỷ tỷ cũng không cần tự mình động tay! Có người chuyên làm cái này rồi!” Gia đình nhà ai thành thân mà không hợp bát tự. Tuy là A Cẩn xuyên không đến nhưng cũng biết rõ!

Oánh Nguyệt dáng vẻ nghiêm túc, nàng ấy kéo lấy tay A Cẩn, thành khẩn nói: “Tỷ nói cho muội nghe, tự mình ra tay, cơm no áo ấm, vẫn nên tin bản thân thôi. Giao vận mệnh của mình vào người người khác, đổi lại là muội, muội có thể yên tâm sao?”

A Cẩn gật đầu: “Muội có thể!”

“Muội cút!”

A Cẩn: Tỷ muội thân yêu đâu rồi? ~~~~(>_<)~~~~

Trong lúc hai tỷ muội nô đùa vui vẻ, bên này Lục Vương phi cũng hiểu rõ hàm ý của Cảnh phu nhân, đây rõ ràng là nhìn trúng Oánh Nguyệt nhà bọn họ, vốn dĩ bà cho rằng lần này Cảnh phu nhân đến là vì nói trước chuyện của Thời Hàn và A Cẩn, sau đó lại nghĩ, cảm thấy không có khả năng. Suy cho cùng Thời Hàn cũng là con trai nuôi của Nhị Vương gia, nếu như có người đến cầu thân, mẹ nuôi Nhị Vương phi cộng thêm di mẫu mới là thích hợp nhất, hơn nữa Thời Hàn cũng không ở Kinh thành!

Cảnh Diễn thích Oánh Nguyệt, điều này thực sự là ngoài dự đoán của bà. Ba đứa con của bà, nói ra, hiện tại chỉ có Oánh Nguyệt là khiến bà lo lắng nhất, như vậy cũng tốt, bà có thể yên tâm rồi, nếu như thật sự gả cho Cảnh gia, bà không ý kiến gì, chí ít mẹ chồng này rất dễ chung sống, lại có A Cẩn là chị em dâu, nghĩ đến thật là kết quả tốt nhất.

Lập tức, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, nếu như không phải Cảnh phu nhân tối còn phải quay về phủ, Lục Vương phi quả thực muốn giữ bà ấy lại dùng bữa tối, buổi tối tiếp tục buôn chuyện thoải mái! Nữ nhi đều là khoản nợ, nhưng không hẳn là vậy.

Cảnh phu nhân cũng vui vẻ, bà ấy vốn còn lo lắng Lục Vương phủ không ưng mối hôn sự này, nhưng hiện tại thấy ý của Lục Vương phi, ngược lại thì gần như ý của bà, còn về Lục Vương gia, người này không nằm trong phạm vi cân nhắc của bà. Nhị Vương phi đã từng nói rồi, Lục Vương phủ, chỉ cần Lục Vương phi đồng ý chuyện gì, hỏi Lục Vương gia hay không căn bản không quan trọng, ông ta không có quyền lực gì để nói chuyện, nghĩ đến đây, Cảnh phu nhân càng vui vẻ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: 6: Vùng Đất Ẩn Náu Của Hy Vọng 6

Lục Vương phi tiễn Cảnh phu nhân ra cửa, gặp được Lục Vương gia vừa quay về, hai bên chào hỏi qua lại. Lục Vương gia nhìn kiệu của bà ấy chậm rãi rời đi, tỏ vẻ sợ hãi hỏi: “Con hổ cái kia đến làm gì thế?”

Lục Vương phi cạn lời.

“Mỹ Phù, nàng phải tránh xa con hổ cái Cảnh phu nhân đó ra, bà ta rất hung hăng, nàng dịu dàng như vậy đừng để bà ta bắt nạt.”

Lục Vương phi cười hỏi: “Sao ông biết bà ấy hung hăng?”

Lục Vương gia ưỡn ngực nói: “Có gì mà ta không biết, ta là mật thám của Kinh thành. Bà ta thực sự rất hung hăng, nàng không thấy Cảnh đại nhân từ xưa đến nay đều không đi chơi quá xa sao? Nghe nói, nếu như ông ta dám uống rượu hoa, quay về sẽ bị phạt quỳ ở trong sân. Vô cùng đáng sợ, hung dữ như vậy, không phải con hổ cái thì là gì? Nam nhân mà! Có ai mà không ra ngoài chơi, cuộc đời của ông ta, không có một chút vui vẻ nào. Thế nên nói Mỹ Phù, nàng vẫn nên ít tiếp xúc với bà ta thì hơn. Học cái xấu của bà ta thì không hay!”

Lục Vương gia nói lời chân thành, vô cùng nghiêm túc.

Lục Vương phi dừng bước chân, đánh giá Lục Vương gia từ trên xuống dưới, Lục Vương gia bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hỏi: “Nàng nhìn gì thế? Ta nói đều là sự thật, nàng đừng cho rằng ta chỉ đi uống rượu chơi bời linh tinh, thực ra ta cũng có thể thu được rất nhiều tin tức. Hơn nữa con người nha, chỉ cần vui vẻ sống là được rồi, nàng nói có đúng không, sống mà mệt như thế thì có ý nghĩa gì nữa chứ? Nàng nhìn mấy người tranh giành nhau trên triều xem, mệt giống như chó, cùng tuổi với ta mà nhìn giống như là cha của ta vậy. Bọn họ có ngốc không? Mệt đến mức tóc chấm bạc, răng rụng mất, cả người bệnh tật, kéo một đống kẻ thù có lợi ích gì chứ?”

Lục Vương gia cố gắng muốn thuyết phục Lục Vương phi, không phải ông không cố gắng, mà là bản thân ông chính là Hoàng tử, chính là thiên chi kiêu tử, ông cũng không cần phải kế thừa ngôi vị, căn bản không cần phải nỗ lực! Tùy tiện vui vẻ sống là được rồi.

Lục Vương phi nhìn chằm chằm Lục Vương gia, một lúc sau cuối cùng cũng bật cười, nhìn bà cười xán lạn như vậy, Lục Vương gia đắc ý: “Ta nói đúng phải không?”

Lục Vương phi dịu dàng nói theo: “Ông nói tất nhiên là đúng.”

“Thế rốt cuộc bà ta đến làm cái gì? ” Rốt cuộc Lục Vương gia vẫn tò mò.

Lục Vương phi nhướng mày: “Bà ấy, cũng là một chuyện vui lớn, sau này ông đừng nói người ta không tốt. Cảnh Diễn nhà bọn họ, hình như có ý với Oánh Nguyệt nhà ta. Bà ấy là mẹ ruột nên rất vui vẻ với điều này, còn không phải đến đây để thăm dò ý tứ của ta sao!”

Dừng lại một lát, Lục Vương phi tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng nói với bà ấy rồi, tất cả đều nghe theo Vương gia ông, ông không ở nhà, ta cũng không thể theo ý mình mà tự ý quyết định được, tất nhiên phải nghe ý kiến của ông. Nếu như ông không đồng ý, ta chắc chắn không thể gả Oánh Nguyệt đi được, nói đến, bà ta hung hăng như vậy, ta vẫn có phần lo lắng!”

Lục Vương gia vừa nghe thấy vậy, mắt mở to như chuông đồng, ông vui vẻ trực tiếp vỗ đùi: “Đồng ý, đương nhiên ta đồng ý, vì sao ta không đồng ý được. A ha ha, tốt quá, Oánh Nguyệt có thể gả cho Cảnh gia, thật là chuyện tốt quá.”

Lục Vương phi âm thầm nhìn Lục Vương gia, cạn lời: “Vừa rồi ông còn nói bà ấy là con hổ cái.”

Lục Vương gia kéo Lục Vương phi, dựa lại gần, dường như sợ người khác nghe thấy vậy, ông bĩu môi nói: “Ta nói này thê tử ngốc nghếch, sao nàng lại ngốc như vậy. Con hổ cái chính là con hổ cái, chung quy là quản Cảnh đại nhân chứ không phải quản khuê nữ của chúng ta. Hơn nữa nàng nghĩ xem, bà ta có thể không cho phu quân mình nạp thiếp như vậy, thế thì chứng tỏ đối với chuyện thê thiếp bà ta không thích. Nếu như bà ta không thích thì sẽ không cho con trai bà ta nạp thiếp, cái này, đối với khuê nữ của chúng ta là chuyện quá tốt, tốt nhất bà ta là con hổ cái có uy quyền, lại dạy dỗ tốt nhi tử bà ta, như vậy Oánh Nguyệt còn phải lo lắng cái gì. Có ngồi không cũng được hưởng lợi! Kế tiếp, bà nhìn gia phong của Cảnh gia đi, hừm hừm, thật sự rất tốt! Cảnh Diễn lại là đứa con trai duy nhất của Cảnh gia, chưa nói đến Cảnh lão gia tử là Thừa tướng đương triều thân phận cao quý ra sao. Chỉ xem con hổ cái đó kiếm tiền giỏi như thế, con rể của chúng ta kiếm tiền giỏi như vậy, chúng ta còn phải lo lắng cái gì. Sau này ta ra cửa còn không phải là tiêu tiền như rác. Nhìn ai không thuận mắt, ta thẳng tay dùng bạc đập chết hắn, ha ha ha, thật sự quá tốt.”

Lục Vương gia cảm thấy bản thân thật sự may mắn, sao lại có thể may mắn đến như vậy, thực ra ông vô cùng thèm muốn Cảnh gia, hiện tại thì tốt tốt, thật là ngủ gật thì có người đưa gối, cái này quá tuyệt.

Lục Vương gia đắc ý vô cùng, chỉ là không có đuôi thôi, nếu như có đuôi, nhất định ông ta sẽ vẫy đuôi, nghĩ như thế, ông đột nhiên lại dừng lại một chút, cẩn thận nói: “Chuyện này… Có khả năng sinh ra sóng gió gì không?”

Lục Vương phi lắc đầu, chuyện như này, sao bà biết được chứ!

Thực ra Lục Vương phi nói như thế vốn là lừa gạt Lục Vương gia, nhưng nghe thấy ông phân tích như vậy, lại cảm thấy vô cùng có lý, rõ ràng mạch lạc, lại cảm thấy, người này không có ngu ngốc như vậy!

Hơn nữa, ông thực sự cũng rất nghĩ cho Oánh Nguyệt.

“Không được, chuyện này không thể vớ vẩn được, hiện tại ta đi Cảnh gia, ngày mai ta vào cung, nhất định ta sẽ đẩy mạnh chuyện này, không thể để xảy ra sai sót gì được. Thực ra nàng nghĩ xem, Cảnh Diễn cũng không còn trẻ gì, già khụ như vậy, khuê nữ của chúng ta chấp nhận hắn, đã là tốt lắm rồi. Phải biết là, nữ nhi của chúng ta là Quận chúa, Quận chúa đó!” Lục Vương gia tiếp tục lẩm bẩm. Lục Vương phi thấy ông như vậy thì căng thẳng, cũng không phải sợ Cảnh Diễn không lấy Oánh Nguyệt, chính là cái kiểu lẩm bẩm không ngừng của Lục Vương gia này khiến bà căng thẳng.

“Cũng không đúng, không đúng, không đúng!” Lục Vương gia tiếp tục tự nói một mình, ông ngẩng đầu nhìn phu nhân nhà mình, nói: “Thứ tự sai rồi, ta nên vào cung cầu phụ hoàng đặc biệt cho Oánh Nguyệt thêm một phong hào. Như vậy Oánh Nguyệt càng có thể diện.”

Lục Vương gia đã nói là làm, còn không đợi Lục Vương phi phản ứng gì, đã nhanh như chớp không thấy người đâu. Lục Vương phi thấy bóng lưng của ông, đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, cái loại cảm giác này, cảm giác thực sự rất khó nói. Bà đứng ở cổng, tuy rằng giờ đang là ngày đông, chính là đông lạnh, nhưng bà lại cảm thấy ấm áp. Ông không phải là phu quân tốt, mười mấy năm không cùng phòng với thê tử cũng không phát hiện ra, tiểu thiếp từng người từng người nạp vô số, nhưng trong những chuyện quan trọng, ông vẫn phân định rõ ràng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31: Lao dịch

Vào lúc bà khó sinh gặp nguy hiểm, ông kiên quyết muốn giữ người lớn. Tuy rằng từ trước đến giờ chưa từng nói với người khác, nhưng nếu như có thể lựa chọn, Lục Vương phi vẫn hy vọng có thể tiếp tục sống, không phải bà sợ chết mà bà không thể dùng một hài tử không biết có thể sống được hay không để đổi lấy mạng của mình, bà vẫn còn có Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt. Nếu như bà chết rồi, thế thì với diễn xuất đó của Lục Vương gia, hài tử của hai người, sợ là không có khả năng sống tiếp được. Chính bởi vì như vậy, cho dù là tình huống gì xảy ra, không quan tâm gặp bao nhiêu chuyện, Lục Vương phi đều nhớ đến mấy chuyện này, đều biết rằng nhất định phải bảo vệ Lục Vương phủ, nhất định phải bảo vệ Lục Vương gia.

Bà không thể để Lục Vương gia có hài tử để ảnh hưởng đến ba hài tử của bà, thế nên bà lựa chọn hạ độc, nếu như lại có một cơ hội làm lại lần nữa, bà vẫn sẽ làm như vậy, nhưng bà thề, ở phương diện khác, bà sẽ bảo vệ Lục Vương gia, bà sẽ để ông biết, bản thân mãi mãi đứng ở bên ông.

Mà lần này, ông lại thay đổi nhận thức của bà, ông có thể vì Oánh Nguyệt mà suy nghĩ nhiều đến như vậy, thật sự là vượt qua tưởng tượng của bà.

“Mẹ, sao mẹ lại một mình đứng ở chỗ này? Sao thế?” A Cẩn đi qua kiểm tra “tình báo”, thấy Lục Vương phi mắt đỏ ửng, đứng ở cửa phòng, kinh ngạc đi lên phía trước, nàng vội vàng hỏi: “Là ai bắt nạt mẹ? Đừng khóc, mẹ đừng khóc được không?”

Lục Vương phi mỉm cười nhìn nàng, cô nương này, đây chính là cô nương suýt chút nữa thì bà bỏ qua. Ôm A Cẩn vào lòng, Lục Vương phi dịu dàng nói: “Ta không khóc, đột nhiên ta cảm thấy, thực ra ông trời vẫn rất tốt với ta.”

A cẩn “Hửm” một tiếng hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

Lục Vương phi cười: “Cha của con, thực ra không có kém như thế.”

A Cẩn lập tức bật cười: “Cha vốn không kém mà, chính là đầu có có hơi kỳ lạ. Cha lại làm chuyện tốt gì sao?”

Nếu như không phải chuyện này, chắc chắn mẹ sẽ không xúc động như vậy!

Lục Vương phi gật đầu: “Đúng vậy, cha của con vào cung xin phong hào cho tỷ tỷ của con. Rất hiếm có phải không? Nhiều năm như vậy rồi, ngay cả chúng ta cũng không nghĩ đến chuyện này, cha của con ngược lại lại nghĩ đến, chỉ hy vọng, chúng ta có thể như ý nguyện. Nếu như tỷ tỷ con có phong hào, chắc chắn sẽ càng tốt cho nó. Ta nghĩ chắc con cũng đoán được, Cảnh bá mẫu của con là đến cầu thân cho Cảnh Diễn.”

A Cẩn nhướng mày: “Cầu thân?”

Lục Vương phi cười: “Cũng không thể coi như là chính thức, hai bên đánh tiếng qua lại. Đừng giả vờ, ta không tin con không biết.”

A Cẩn gãi đầu cười: “Biết chút chút!”

Lục Vương phi nhéo tai nàng một cái: “Con nha đầu xấu xa này, biết lại không nói, ta thấy con càng ngày càng xấu. Chuyện lớn như vậy con cũng có thể giấu ta, nếu như con vớ vẩn, xem ta có đánh con không.”

A Cẩn hu hu kêu: “Con thật bất hạnh mà, ai biết Cảnh Diễn có nghiêm túc hay không chứ, con cũng không biết tỷ tỷ có thích huynh ấy hay không!”

“Cho dù như thế nào, con cũng nên cho người làm mẹ như ta biết chứ! Lại dám tự mình làm chủ!”

A Cẩn tủi thân: “Con còn oan hơn cả Đậu Nga! Con chỉ nghe Thời Hàn ca ca nhắc qua như thế thôi, cũng không biết là thật hay giả. Sau này có chuyện gì, con nhất định sẽ nói cho mẹ trước tiên, con nhất định sẽ nói cho mẹ ngay lập tức, còn không được sao?”

A Cẩn cảm thấy mình thật là số khổ!

Cuối cùng Lục Vương phi cũng buông tay: “Con biết như vậy là tốt!”

A Cẩn: “Hu hu, thế mẹ nói cho con sinh thần bát tự của Cảnh Diễn trước đi.”

Lục Vương phi trợn mắt: “Làm gì?”

A Cẩn còn đang nức nở giả bộ khóc: “Tỷ tỷ của con muốn bói xem bát tự của bọn họ có hợp không!” A Cẩn dừng lại một chút, nhìn Lục Vương phi nói: “Đó, mẹ xem, con đây chính là mật báo tin tức.”

Lục Vương phi đỡ trán, đối với hai nha đầu này, bà thật sự bó tay.

“Được rồi, biết rồi, các con ít tạo rắc rối cho ta đi, quay về phòng.”

A Cẩn chu miêng: “Hư!~”

Nàng bị oan, sao ai cũng bắt nạt nàng vậy, hu hu, nàng cũng muốn bắt nạt người khác. Hừm, có Phó Thời Hàn thì tốt rồi, đợi Phó Thời Hàn quay về, nàng sẽ bắt nạt Phó Thời Hàn.

Mà lúc này, Thời Hàn hắt xì một cái, quan viên đi cùng với hắn thấy hắn như vậy, hỏi: “Phó đại nhân, càng đi về phương nam thì thời tiết càng ấm dần, có thể cơ thể ngài chưa quen, hay là ngài uống chút nước gừng gì đó để phòng thương hàn?”

Thời Hàn nửa cười nửa không liếc người đó nói: “Không cần, chắc là A Cẩn nhà ta nhớ ta rồi.”

Các quan viên đồng hành lập tức cạn lời. Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta đều cúi đầu không nói.

A! Cẩn! Nhà! Ngài!

Phó đại nhân, ngài có thể nói chuyện bình thường được không, người đó là của nhà ngài sao? Ngài nói như vậy, đã được sự đồng ý của Hoàng Thượng và Lục Vương phủ chưa? Thật sự là quá tự luyến rồi! Chậc chậc! Chưa kể, khoe tình cảm một cách quang minh chính đại như vậy, không có vấn đề gì sao?

Khoe tình cảm, chia tay nhanh!

Nhưng, mọi người đều không nói mấy lời ẩn ý này, mọi người chỉ âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Thời Hàn mỉm cười: “Mọi người đẩy nhanh tiến độ, đi chậm như vậy, là rùa sao?”

Hừ, lại một mũi tên xuyên tim!

Hoàng cung.

Nghe nói lão Lục vào cung, Hoàng Thượng đang dùng bữa tối cùng Ngu Quý phi lập tức có dự cảm không lành, chính là giống như… Có chuyện gì đó sắp đi chệch hướng một lần nữa.

Không thể trách bọn họ không nghĩ như vậy được, mỗi lần Lục Vương gia đột nhiên vào cung, hoặc là đột nhiên lên triều đều sẽ xảy ra chuyện gì đó phát triển theo hướng không bình thường.

Ngu Quý phi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.

“Hoàng Thượng, hay là thần thiếp đi vào nghỉ ngơi một chút? Thiếp có hơi mệt.”

Hoàng Thượng cười như không cười nhìn bà: “Nàng bỏ rơi ta như vậy, hình như có hơi không phúc hậu nhỉ?”

Ngu Quý phi lau mồ hôi: “Thần thiếp không phải như vậy, chỉ là ngài xem, ngài nhìn tay của thần thiếp này, thần thiếp chột dạ! Hơn nữa Hoàng tử cũng đã trưởng thành rồi, tuổi đã lớn như vậy, buổi tối còn gặp mặt cũng không tốt cho lắm! Ngài để thần thiếp đi nghỉ đi!”

Bên cạnh đó, ta chân tay già cả một bó rồi, cũng không lăn qua lăn lại được! Chẳng may đụng ta một cái thì phải làm sao! Đây đều là nhẹ!

Hoàng Thượng cười bó tay lắc đầu: “Nàng nhìn nàng, sao lại nghĩ lão Lục như mãnh thú hồng thủy vậy, thực ra lão Lục, thằng nhóc này không có suy nghĩ xấu xa gì.”

Đây là nói thật, không có suy nghĩ xấu xa, làm chuyện ngốc nghếch liều lĩnh cũng không được! Ngu Quý phi bất lực: “Tất nhiên thiếp biết nó không có ý đồ xấu xa, nhưng dù không có ý đồ xấu, cách làm việc cũng dọa người ấy.”

Hoàng Thượng cười ha ha gật đầu: “Được, được, đều nghe theo nàng, đi vào nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói xong đã nghe thấy giọng nói vô cùng vang vọng truyền đến: “Phụ hoàng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.