Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 163: C163: Chương 163



Ngu Uyển Tâm dẫn nhi tử đến làm khách, A Cẩn dỗ hài tử vui vẻ không thôi. Đợi đến khi rời đi, bánh bao nhỏ khóc to hu hu, muốn tỷ tỷ cùng về nhà.

A Cẩn nhìn hắn khóc thảm thiết, nói với Lục Vương phi: “Hay là con về với thằng bé nhỉ?”

Mọi người: Liêm sỉ đâu?

Tuy bánh bao nhỏ rất không muốn đi, nhưng Ngu Uyển Tâm lại cực kì kiên quyết. Giữa mẫu thân và biểu tỷ chơi cùng, bánh bao nhỏ vẫn nức nở chọn người trước.

A Cẩn (⊙o⊙)

Thấy A Cẩn trơ mắt nhìn hài tử nhà người ta, Lục Vương phi có lòng tốt nói: “Đợi tẩu tử con sinh hài tử thì con phụ chăm sóc đi.”

A Cẩn ồ một tiếng, nói: “Nhưng con đâu phải bà vú già, sao con phải chăm sóc chứ?” Thấy nàng chán ghét như thế, Lục Vương phi cốc nàng một cái: “Con nhóc ương bướng này.”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Con nói đùa thôi!”

A Cẩn cảm thấy gần đây mình quả thật quá nhàn, nếu như không phải quá nhàn, sao nàng lại quan tâm đ ến chuyện của Thôi Mẫn, sao lại lôi kéo đứa bé nhà người ta không cho đi. Đây rõ ràng là do nàng quá nhàn đây mà, nếu như bận rộn lên, chắc chắn sẽ không như thế này. Nghĩ thế, A Cẩn chậc chậc: “Ta phải làm gì đó thôi.”

Oánh Nguyệt liếc nàng: “Hay là muội học tập quy củ với ta đi, dù sao cũng đều phải lập gia đình.”

A Cẩn lập tức xụ miệng, vẻ mặt đau khổ.

Đùa giỡn xong, nàng im lặng tự hỏi. Quả thật không thể tiếp tục như thế, nếu như cứ tiếp tục thế này thì con người nàng không có giá trị gì, được rồi, hình như ngay cả học gì đó cũng không có, nhưng mà cảm giác khác nhau chứ! A Cẩn nghĩ.

Chỉ là, chưa đợi A Cẩn nghĩ ra, Lục Vương phủ bọn họ đã có một chuyện cực tốt: Lý Tố Vấn chuyển dạ. Đêm rất khuya, A Cẩn đang đọc sách thì thấy tiểu nha hoàn A Bình chạy vội vào, nàng ấy thở hồng hộc, nói: “Tiểu Quận chúa, Thế tử phi…Thế tử phi sắp sinh.”

A Cẩn lập tức ngơ người, đừng thấy bình thường nàng có vẻ biết hết mọi chuyện, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương, gặp được chuyện như vậy lập tức có hơi luống cuống, không biết nên làm thế nào. A Bình thấy tiểu Quận chúa ngơ ngác thì vội vàng nói: “Vương phi qua đó rồi, tiểu Quận chúa muốn đi không?”

A Cẩn vội vàng gật đầu: “Đương nhiên muốn đi.”

Thật ra chuyên này không cần A Cẩn làm gì, một tiểu cô nương như nàng lại không phải phụ nữ có thai. Chuyện nàng có thể làm chỉ là đứng nhìn mà thôi.

A Cẩn hỏi A Bình: “Tẩu tử thế nào rồi?”

“Hình như mọi chuyện đều tốt, ừm à… Thật ra nô tỳ cũng không biết!”

Hai chủ tớ vui vẻ đi vào viện của Cẩn Ngôn, thấy đèn đuốc trong phòng đã sáng trưng, Lục Vương phi thấy A Cẩn sáp lại, nói: “Con đến đây làm gì? Đi về nghỉ ngơi đi. Tiểu cô nương đến thì có thể làm gì.”

A Cẩn chọc chọc hai ngón tay: “Con đến đợi với ngài.” Nàng khoác tay Lục Vương phi, Lục Vương phi nở nụ cười: “Con nhóc con này.”

Không bao lâu, Oánh Nguyệt cũng chạy đến, hai người đứng hai bên trái phải của Lục Vương phi. A Cẩn nghi ngờ hỏi: “Mẹ, vì sao… Vì sao không có âm thanh gì cả?”

Không phải trong phim truyền hình đều là kêu la tê tâm liệt phế à? Tẩu tử của nàng thật sự sắp sinh sao? A Cẩn dáo dác nhìn, cảm thấy mình không hiểu.

Lục Vương phi cũng không hiểu, nhưng nghĩ lại, bà nhớ tới bản thân khi đó, có lẽ bà đỡ có kinh nghiệm đều sẽ ngăn lại, bây giờ chỉ mới chuyển dạ, phải giữ sức!

Nghĩ đến đây, Lục Vương phi nói: “Hai con thì biết cái gì, bây giờ không giữ sức thì một hồi làm sao đây? Lúc đó mới là thời điểm cần ra sức.”

A Cẩn nghĩ một lúc, hình như là thế thật, nàng quan sát phòng ở, lúc này mới nhớ tới, hỏi: “Sao tẩu tử lại chuyển dạ sớm thế? Không phải chưa đến lúc sao?”

A Cẩn líu ríu hỏi, Lục Vương phi liếc nàng một cái: “Con không thể yên tĩnh chút sao, ta vốn đã nóng lòng, con lại ở bên cạnh ta nói tới nói lui không dứt, ta càng sốt ruột.”

A Cẩn vội vàng làm một động tác ngậm miệng. Thật ra, thật ra nàng cũng là vì sốt ruột nên mới nói chuyện không ngừng, chỉ là không muốn khiến mẫu thân nàng nôn nóng hơn thôi.

A Cẩn không nói, Lục Vương phi lại tự mình nói: “Tẩu tử con đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cũng không biết có phải là chuyển dạ thật không.”

Thật ra bà cũng hồi hộp, nghĩ tới con dâu sắp sinh còn hồi hộp hơn cả lúc bà sinh. Nghĩ đến đây, Lục Vương phi nói: “Con cảm thấy bao giờ thì tẩu tử con mới sinh?”

A Cẩn thấy bà như thế, an ủi: “Bản thân tẩu tử là đại phu, không sao đâu. Mẫu thân yên tâm.”

Lục Vương phi thở dài một tiếng, nói: “Sao ta có thể yên tâm được, đứa nhỏ con sao hiểu được lòng ta.”

A Cẩn không phản bác, dựa vào người Lục Vương phi: “Lúc mẫu thân sinh con cũng thế sao?”

Lục Vương phi thấy A Cẩn ngoan ngoãn như thế cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Đương nhiên, nữ nhân sinh con đều giống nhau. Tương lai con cũng phải trải qua một lần như thế, chỉ là nữ tử ấy mà, sinh con chính là cửa ải lớn.” Lục Vương phi dừng một chút rồi nói đến trọng tâm cho A Cẩn và Oánh Nguyệt: “Chỉ là ta nghe tẩu tử con nói, sinh con quá sớm không tốt cho cơ thể. Mẫu thân nghĩ cho dù có thành thân, hai con cũng nên tạm hoãn chuyện sinh con. Sinh con lúc nào cũng được, nhưng mạng chỉ có một cái.”

A Cẩn cắn môi, nữ tử thời đại này chẳng phải coi việc sinh con là quan trọng nhất sao. Lục Vương phi có thể nói những lời này với các nàng cũng vì bà ấy là mẫu thân ruột thịt, làm gì có mẫu thân nào không thương nữ nhi mình.

“Oánh Nguyệt thì còn tốt, tuổi cũng không nhỏ, thành thân rồi sinh hài tử cũng được. Nhưng A Cẩn mới mười lăm, vẫn là tiểu cô nương, nên nuôi thêm mấy năm nữa mới ổn. Tuy Hoàng gia gia con đã nói con và Phó Thời Hàn không cần phải thành thân sớm như thế, nhưng ta thấy quan hệ hai con tốt vậy, cũng không đành lòng trì hoãn hai con. Nếu như thành thân, con phải bàn bạc với Thời Hàn một chút. Nhưng ta nghĩ bên Thời Hàn cũng dễ nói chuyện. Mẫu thân hắn không còn, quan hệ với phụ thân không tốt, đã chấm dứt, đương nhiên sẽ không có nhiều người nói hắn.”

Lục Vương phi đã tính toán cẩn thận, nếu không thì đã không nói mấy lời này.

Oánh Nguyệt và A Cẩn đều gật đầu, nói: “Vâng!”

“Nếu không phải tẩu tử con nói thì ta cũng không biết, nữ tử sinh con sớm sẽ tổn thương cơ thể như thế. Nói đến đây, phủ chúng ta có thể cưới tẩu tử con đúng là phúc phận trời cho.” Lục Vương phi vốn chỉ vì nhi tử thích, nhưng ở chung lâu rồi, bà cũng phát hiện điểm tốt của Lý Tố Vấn. Tuy Lý Tố Vấn không tinh thông cầm kỳ thi họa như những nữ tử khuê các khác, nhưng nàng có khí độ bình thản, điểm này đúng là hiếm có.

Họ đang nói chuyện thì thấy Cẩn Ngôn vội vàng chạy về, hắn vừa về đã vọt đến trước mặt Lục Vương phi: “Mẹ, Tố Vấn thế nào?”

Lục Vương phi chỉ chỉ vào phòng, nói: “Đã vào phòng sinh, con ở bên ngoài chờ là được rồi.”

Cẩn Ngôn lập tức nói: “Con vào xem nàng ấy.”

“Đứng lại.” Lục Vương phi quát, bảo Cẩn Ngôn đứng lại, nghiêm túc nói: “Vừa rồi Tố Vấn đã thông báo tuyệt đối không để con vào. Cái phòng sinh này rất ngột ngạt, mùi máu tanh lại nồng, cơ thể con yếu, không được đi vào, đỡ cho con bé sinh hài tử xong rồi còn phải điều dưỡng cơ thể cho con, con bớt lo một chút đi.”

A Cẩn nhìn Lục Vương phi, thấy biểu cảm của bà cực kì nghiêm túc thì có lẽ không phải gạt người, lời này thật sự là do Lý Tố Vấn nói. Đột nhiên A Cẩn cảm thấy buồn cười, nàng nghĩ một chút rồi nói: “Ca ca, huynh ra gian ngoài ngồi đợi đi. Chúng ta đi bộ trong sân một chút, còn về việc đi vào, tất cả chúng ta đều không vào, tới tới lui lui thế này mà lây nhiễm khí lạnh cũng không tốt cho tẩu tử.”

Cẩn Ngôn chần chừ nhìn về phía Lục Vương phi, lúc này, hắn vẫn nhìn về phía mẫu thân mình theo thói quen.

“Nghe muội muội con đi, con ngoan ngoãn đợi.”

Cẩn Ngôn nghe xong, chần chừ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Thật ra A Cẩn cảm thấy Cẩn Ngôn không đi vào cũng là một chuyện tốt. Tuy Lý Tố Vấn có thể cố ý nói như vậy để hắn không đi vào, nhưng A Cẩn lại cảm thấy nói rất có lý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Thần tượng là một tên cặn bã

Cơ thể ca ca vốn đã yếu ớt, ở bên trong lâu, không khí không lưu thông lại tràn ngập mùi máu tanh, khiến hắn khó chịu sẽ không tốt. Đây không phải là gây chuyện tăng lượng công việc lên sao? Còn không bằng ngoan ngoãn đợi ở ngoài, hơn nữa, không phải nữ nhân nào cũng muốn nam nhân sẽ luôn ở bên cạnh nàng ấy.

“Ca ca đừng làm phiền thêm!” A Cẩn trịnh trọng dặn dò.

Lúc này hắn cũng mặc kệ quy củ gì đó, muội muội nói thì cứ nghe theo đi!

Lúc chạng vạng tối Lý Tố Vấn đã có cảm giác, nhưng mãi đến đêm khuya cũng không thấy nàng có thêm phản ứng gì, thỉnh thoảng chỉ truyền đến một tiếng la đứt quãng. Lục Vương gia đến nhìn một cái, thấy không có việc gì thì buồn chán rời đi. Nhưng Ngọc Chân di nương thì thành thật, bà yên lặng đứng ở cổng chờ kết quả.

Lục Vương phi thấy trời đã khuya, nói: “Các con đều về nghỉ đi, chỗ này không cần các con.”

A Cẩn lắc đầu không chịu, đương nhiên Oánh Nguyệt cũng thế.

“Trở về nghỉ ngơi đi, các con ở đây chịu khổ làm gì, lại không làm gì được. Ngoan, về hết đi, các con không đi, ca ca các con lại đau lòng.” Lục Vương phi nói như thế.

A Cẩn kiên quyết: “Con muốn ở lại với mọi người, con thật sự không buồn ngủ. Hơn nữa, tẩu tử ở trong phòng sinh, cho dù con có về cũng không ngủ được mà! Nếu đã ngủ không được thì không bằng cứ như vậy đi.”

A Cẩn kiên quyết không chịu đi, đương nhiên Oánh Nguyệt cũng thế.

Tất cả mọi người, kể cả Lục Vương phi đều ở bên ngoài phòng sinh, mà Vương phủ khác cũng không phải không có phản ứng. Cảm xúc lớn nhất chính là Tứ Vương phủ, cho dù là đêm khuya, Hứa U U của Tứ Vương phủ vẫn chưa ngủ, bà ta hỏi ma ma bên cạnh: “Lục Vương phủ bên đó đã có tin gì truyền đến chưa?”

Ma ma đáp: “Hình như vẫn chưa. Hẳn là sẽ không nhanh như thế, thời gian nữ nhân sinh con có ngắn có dài, ngay cả một ngày một đêm cũng có. Lúc chạng vạng tối bọn họ mới nói sắp sinh, bây giờ mới có mấy canh giờ, nô tỳ cảm thấy vẫn còn sớm!”

Hứa U U nghĩ đến việc sinh con khổ sở, lại nhớ đến Khánh ca nhi của mình. Bây giờ Khánh ca nhi đang ở trong cung, bà ta cắn môi: “Không biết bây giờ Khánh ca nhi đã ngủ chưa.”

Lão ma ma lập tức nói: “Đương nhiên là đã ngủ, trễ thế này, sao ngài ấy có thể không nghỉ ngơi được.”

Hứa U U ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Đúng vậy, tuy ta không thích con người Ngu Quý phi, nhưng ta lại tin tưởng bà ấy có thể chăm sóc tốt cho con của ta. Bản thân không có con lại còn cướp con người khác, sao có thể không chăm sóc cho tốt chứ?”

Lão ma ma nghe xong thì vội vàng khuyên nhủ: “Vương phi chớ nói loại lời này, cẩn thận tai vách mạch rừng, bây giờ không phải lúc chúng ta có thể nói bậy. Hơn nữa… Hơn nữa bên phía Vương gia… Bên đó cũng không dễ đối phó, Vương phi vẫn nên chú ý cẩn thận một chút.”

Hứa U U đã không còn nhà, bây giờ, bà ta chỉ còn lại một Tứ Vương phủ này. Bà ta biết, cho dù bà ta có hồi phủ, phụ thân mẫu thân bà ta cũng sẽ không muốn gặp bà ta. Nghĩ đến phụ thân mình, Hứa U U lặng lẽ cúi đầu, ông ta nói: Đời này, việc ông ta hối hận nhất chính là có nữ nhi như nàng ta, cả đời này ông ta cũng không muốn gặp lại nàng ta.

Nghĩ cũng đúng, trước đó là bà ta đưa ra ý muốn giết Minh Ngọc, phụ thân bà ta ngăn cản đủ đường, nhưng phụ thân bà ta không ngăn được, bà ta lại vì thế mà liên lụy toàn bộ Hứa gia. Hứa U U lặng lẽ rơi nước mắt, bà ta không còn cách nào, bà ta không thể chết, nàng ta còn Khánh ca nhi, bà ta phải sống thật tốt, Khánh ca nhi cũng phải sống tốt. Chuyện mà bà ta có thể làm đó là phụ lòng Hứa gia.

Ít nhất, ít nhất bọn họ đều còn sống.

“Đang yên lành sao Vương phi lại khóc, ngài đừng như thế này, ngài không chăm sóc mình thật tốt, sau này làm sao chăm sóc cho tiểu Thế tử đây. Vương phi chớ khóc nữa.” Lão ma ma thở dài, bà là bà vú của Hứa U U, đương nhiên biết nỗi đau của bà ta. Nhưng mà, tất cả đều đã xảy ra, cho dù bây giờ làm gì cũng là chuyện vô ích, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

“Vương phi không cần lo lắng, cũng may Vương gia không thể phế ngài, hậu viện Tứ Vương phủ vẫn do ngài nắm giữ. Chúng ta sống thật tốt, tương lai lão gia và phu nhân sẽ thông cảm cho ngài.”

Hứa U U ngẩng đầu, phiền muộn hỏi: “Bọn họ sẽ thật sự tha thứ cho ta sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lão ma ma nghiêm mặt nói.

Hứa U U lại thở dài, từ khi Minh Y trở về, Tứ Vương gia liền giao một ít chuyện cho Minh Y. Tuy không nhiều, nhưng cũng làm cho mọi người thấy thái độ của Tứ Vương gia đối với Vương phi. Nếu như không phải còn có nhi tử là Khánh ca nhi, sợ là Tứ Vương gia đã sớm không khách sáo với Hứa U U.

“Ta lại càng cảm thấy Minh Y này không dễ sống chung.” Hứa U U cảm thấy từ lần trở về này, Minh Y cũng thay đổi một chút thái độ. Thật ra cũng đúng, ai cũng biết bà ta dính líu đến việc hại chết Minh Ngọc, dù sao thì Minh Y cũng là muội muội ruột của Minh Ngọc, sao có thể có quan hệ tốt với bà ta.

Lúc Minh Y trở về, Minh Ngọc đã hạ táng. Nàng ta xúc động đến mộ của Minh Ngọc, khóc như ruột gan đứt từng khúc, đây là chuyện mọi người đều biết.

“Sau này chúng ta lại có thêm một kẻ thù, cẩn thận hơn chút.” Hứa U U nói.

Ma ma đồng ý.

“Nhi tử của người ta đã sắp có hài tử, con ta lại vẫn còn trong tã lót, còn ở trong cung. Nghĩ lại đúng là mỉa mai.” Hứa U U cười lạnh.

“Tất cả đều là duyên phận, có lẽ chúng ta thế này sẽ càng tốt hơn, Vương phi nên thả lỏng tinh thần một chút.”

Sáng sớm hôm sau.

Có lẽ vì mệt mỏi, không biết A Cẩn đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào. Nàng mơ mơ màng màng thì nghe được có tiếng hài tử khóc.

“Ừm, sáng sớm thế này, hài tử nhà ai khóc đấy? Chắc chắn là mơ rồi!” A Cẩn tự lẩm bẩm, nhưng vừa nói xong, nàng lập tức phản ứng lại, bật dậy nhìn tình cảnh trước mắt. A Cẩn nắm vạt áo, ngẩn người.

“Sinh… thật rồi, ta phải làm cô cô.” A Cẩn nuốt nước miếng.

Dáng vẻ của nàng trông còn ngốc nghếch đáng yêu hơn cả Cẩn Ngôn đang lo lắng. Thấy nàng như thế, Lục Vương phi cười nói: “Còn không mau đến xem hai tiểu chất nữ của con đi.”

Lúc sáng sớm, cuối cùng Lý Tố Vấn cũng thuận lợi sinh hạ hai nữ nhi.

A Cẩn đi đến trước mặt hài tử, thận trọng quan sát rồi nói: “Đây là tỷ tỷ?”

Lục Vương phi gật đầu cười, cả người vừa lòng thỏa ý: “Đúng thế, đây là tỷ tỷ, nhóc mà ca ca con đang bế là muội muội. Con xem, đáng yêu hơn con lúc bé nhiều.”

Lục Vương phi cảm thấy đúng là tất cả hài tử trên đời đều không đáng yêu bằng hai đứa cháu gái của mình, đúng là hai tiểu tiên nữ. Chỉ là bà tuyệt đối không ngờ, hai nhóc con phấn điêu ngọc trác này tương lai dưới sự dẫn đầu của cô cô chúng nó, biến thành hai tiểu ác ma, nghịch ngợm gây sự ghê gớm. Đương nhiên, đây đều là nói sau.

A Cẩn cũng không quan tâm Lục Vương phi nói nàng thế nào, nàng kích động: “Để con bế con bé.”

Lục Vương phi liếc nàng một cái: “Con bế cái gì, bản thân con vẫn còn là đứa bé đấy, sao biết bế hài tử. Đi đi, đi sang một bên.”

A Cẩn bị chê như thế, nàng lặng lẽ đi đến bên cạnh Cẩn Ngôn: “Ca ca, để muội bế con bé một cái đi.” A Cẩn sờ sờ cánh tay nhỏ của hài tử, tiểu cô nương òa òa khóc lớn.

Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn A Cẩn: “Muội làm cho hài tử khóc, sao dám để muội bế?”

A Cẩn bị chê, nàng cảm thấy mẫu thân và ca ca đều là người xấu, bọn họ chiếm hài tử đó! Nào có loại chuyện này, đúng là nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục, nàng chống nạnh: “Mọi người thật sự muốn làm như vậy à? Ta làm cô cô sao lại không thể bế đứa nhỏ một cái chứ! Mọi người thế này quá đáng lắm, hoàn toàn không coi ta ra gì, mọi người là người thân của ta sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Có phải mi đang ngoại tình hay không?

A Cẩn nghĩ linh tinh. Chỉ là… không ai để ý đến nàng, người ta nên làm gì thì làm đó. A Cẩn cảm thấy mình đúng là đáng thương mà. Nếu tất cả mọi người đã không để ý đến nàng, A Cẩn ủ rũ, đúng rồi, nàng vẫn có thể đi xem tẩu tử một chút.

Lúc này tẩu tử rất cần quan tâm, người thân của tẩu ấy đều không ở bên cạnh mà!

A Cẩn chạy về phía phòng sinh, chỉ là không đợi nàng vén rèm lên bước vào đã bị Cẩn Ngôn gọi lại: “Tẩu tử muội vừa mới ngủ, muội có thể đừng quấy rầy không?”

A Cẩn: Quấy rầy! Quấy rầy!!!

Đây là quấy rầy gì chứ, nàng muốn đi quan tâm tẩu tử mà, đâu phải quấy rầy đâu! A Cẩn cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga. Cẩn Ngôn nhìn gương mặt bánh bao đầy oán niệm của A Cẩn, cuối cùng cũng bật cười: “Tẩu tử muội vừa mới ngủ, nàng ấy đã mệt bở hơi tai, muội đi vào thăm cũng vô dụng. Đừng đi tới đi lui, mang theo gió thế này không tốt cho sản phụ. Sinh hai đứa bé không dễ dàng gì.”

A Cẩn nghe, nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”

Nàng nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thấy dáng dấp hai tiểu cô nương giống nhau như đúc, lập tức tâm trạng vô cùng tốt. Nàng nói lời khôi hài: “Đợi hai nhóc lớn lên một chút, chúng ta cho hai nhóc mặc quần áo giống nhau như đúc, sau đó để những người kia đoán xem ai là ai, đoán không trúng thì phải đưa lễ vật. Mọi người cảm thấy ý kiến này có tốt không?”

Lục Vương phi: “…”

Cẩn Ngôn: “…”

Oánh Nguyệt: “…”

Ba người tỏ vẻ A Cẩn đúng là một hài tử kỳ lạ, khi còn nhỏ đã lạ, trưởng thành vẫn như thế!

Tuy bọn họ cho rằng như thế, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều cảm thấy giống vậy, người càng kỳ lạ hơn tỏ vẻ ý kiến này của A Cẩn cực kì tốt. Mà người này chính là Lục Vương gia.

Lục Vương gia nghe nói con dâu sinh, hào hứng chạy đến, vừa vào cửa đã nghe câu nói của A Cẩn. Ông vỗ tay cười nói: “Ý kiến này thật sự rất tốt, ta biết ngay nữ nhi của ta thông minh nhất.”

A Cẩn: “Đúng chứ đúng chứ!”

Hai người đúng là tri âm, người làm tổ phụ như Lục Vương gia đến, đương nhiên Lục Vương phi bế hài tử đến bên cạnh ông. Lục Vương gia thận trọng nhìn thoáng qua, lại xem hài tử đang được Cẩn Ngôn ôm trong lòng, dường như bị hù đến, nói: “Ôi! Không ngờ là giống nhau như đúc, hoàn toàn không phân biệt được đứa nào là đứa nào, thế này lỡ như đặt cùng một chỗ mà lẫn lộn thì làm sao bây giờ?”

Suy nghĩ của Lục Vương gia luôn khác người thường.

Lục Vương phi chỉ chỉ chiếc vòng trên tay hai đứa bé: “Bây giờ hài tử còn nhỏ, chúng ta phân biệt bằng cách này. Đợi hài tử hơi lớn lớn, có lẽ sẽ có thể nhìn ra sự khác biệt.”

Lục Vương gia thấy một đứa đeo vòng đỏ, một đứa đeo vòng xanh lá thì chậc chậc, nói: “May là nữ hài tử, nếu là nam hài tử mà đeo cái màu xanh lá thì chẳng phải là đội nón xanh sao.”

Lục Vương phi cảm thấy Lục Vương gia là tên bại não, sao lại là nón xanh, sao có thể chứ, cái này có liên quan gì đến nón mũ đâu? Chẳng qua là đeo một chiếc vòng màu xanh lá ở cổ tay trái của hài tử mà thôi, vòng tay nghe êm tai biết bao, ông ấy đúng là…

Tuy trong lòng không ngừng bắt bẻ, Lục Vương phi lại không nói gì khác, chỉ mỉm cười: “Hai đứa bé còn chưa được đặt tên đâu. Vương gia muốn đặt một cái không?” Giọng điệu cực kì rõ ràng, ý là: Tốt nhất ông đừng đặt.

Lục Vương phi cảm thấy mình cũng quá khó khăn, rõ ràng không muốn để Lục Vương gia đặt, nhưng lại không thể không hỏi tượng trưng ông ấy một chút.

“Ta đặt sao?” Lục Vương gia kích động.

Lục Vương phi thấy ông ấy hưng phấn như vậy, lập tức nói: “Ta thấy ông vẫn nên đặt tên đi, còn tên mụ thì để cho hai vợ chồng nó mỗi đứa đặt một cái, ông thấy có được không?”

Lục Vương gia: “Hở?”

Lục Vương phi: “Tên mới quan trọng hơn chứ. Ông nói có đúng không? Giống như bây giờ ai ai cũng gọi A Cẩn, hoàn toàn không nhớ lúc nhỏ gọi con bé là Bé Ngoan.”

Lục Vương phi vừa nói vậy, A Cẩn lập tức nở nụ cười, nàng gật đầu: “Đúng thế!”

Lục Vương gia nghe thì gật đầu nói: “Các ngươi nói có lý, nếu đã thế, vậy để ta đặt tên, tên mụ thì giao cho hai vợ chồng nó đi.”

Lục Vương phi thấy Lục Vương gia dễ dỗ như vậy, mỉm cười: “Vương gia muốn bế đại tỷ một cái không?”

Lục Vương gia lập tức chuồn thật xa, ông chú ý bé con mềm mại kia, lắp bắp: “Ta… không biết bế hài tử, ta, ta… À đúng rồi, còn chưa báo tin vui vào trong cung nhỉ? Để ta đi báo tin vui.”

Lục Vương phi: “Đương nhiên là đã sai người đi báo.”

Lục Vương gia cứng đờ, lập tức nói: “Người làm tổ phụ như ta đi càng tốt hơn, ta vào cung gặp phụ hoàng, ta đi trước đây….” Nói rồi rời đi nhanh như chớp.

Thấy Lục Vương gia chạy đi như thế, A Cẩn bày ra gương mặt oán niệm: “Ta muốn bế hài tử, mọi người không cho ta bế, phụ vương không muốn bế, mọi người lại muốn để ông ấy bế bé cưng. Thế giới này đúng là quá không công bằng, quá không công bằng.”

Lục Vương phi cười lạnh nhìn nàng: “Sao con lại không nói, sở dĩ phụ vương con không dám bế hài tử là vì di chứng khi còn bé bế con đó? Nếu như con không tiểu lên người ông ấy thì sao hôm nay ông ấy không dám bế hài tử chứ?”

A Cẩn lập tức bó tay rồi, kéo lịch sử đen tối của người ta ra thế này có ổn không?

Cẩn Ngôn nhìn mọi người náo nhiệt, nở nụ cười: “Nếu để con đặt tên mụ, vậy cứ gọi tỷ tỷ là Hoan Hỷ đi. Tiểu Hoan Hỷ, cũng cát tường.”

Lục Vương phi nghĩ ngợi rồi khen: “Tiểu Hoan Hỷ, tốt, tên này vừa nghe đã thấy vui vẻ rồi.”

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Muội muội thì để Tố Vấn đặt đi, đợi nàng ấy tỉnh con sẽ nói với nàng ấy, mọi người thấy được không?”

Đương nhiên mọi người không có dị nghị gì.

Chuyện Lục Vương phi có được một đôi tiểu thiên kim ngay lập tức truyền ra ngoài nhanh như cỏ mọc. Đương nhiên cũng có người nói nữ tử Lý Tố Vấn này số mệnh không tốt, nếu như hai đứa trẻ đều là nam hài tử thì đúng là quá vinh quang. Nhưng lời này đương nhiên không dám nói trước mặt Lục Vương gia, lúc trước Lục Vương gia ở bên ngoài đã nói hi vọng có thể có hai đứa cháu gái.

Đương nhiên, lý do hi vọng có cháu gái là do ông cảm thấy mình và A Cẩn có thể hợp nhau như vậy, ngươi xem, con gái đã tri kỷ như thế, tất nhiên cháu gái cũng giống vậy!

Còn nữa, quan trọng hơn chính là Lục Vương gia cảm thấy mình vẫn hợp ở chung với nữ hài tử hơn. Tiểu khuê nữ mềm mại đương nhiên tốt hơn nam hài tử cứng rắn.

Bây giờ Lục Vương gia cũng coi như là đạt được ước muốn, cũng có người nói Lý Tố Vấn biết sinh.

Sinh nam hài đương nhiên quan trọng, nhưng có thể đứng vững ở Lục Vương phủ thì tất nhiên phải để tất cả mọi người thích mới được.

Lục Vương phủ đâu quan tâm bên ngoài nói cái gì, bọn họ thật sự vui mừng, chỉ là chưa chắc người khác đã nghĩ như thế. Nghe nói Lục Vương phi có hai đứa cháu gái, không ít người đều thở phào một hơi.

Không ít người này đương nhiên cũng bao gồm người của Tứ Vương phủ.

Bây giờ Tứ Vương gia cũng thấy rõ tình thế, phụ hoàng không đồng ý cho ông ta leo lên Hoàng vị. Nếu như đồng ý, sao lại chọn dạng hôn nhân thế này cho ông ta, còn chèn ép Hứa gia, tước bỏ tước vị Vương gia của bọn họ.

Nhưng cho dù không thể leo lên Hoàng vị, Tứ Vương gia vẫn không cam lòng. Những ngày qua tinh thần ông ta cực kì sa sút, rất nhiều chuyện vì liên đới mà ông ta cũng không muốn quản, chỉ là hôm nay nghe nói Lục Vương phủ sinh tiểu cô nương, ông ta lại cảm thấy vui mừng!

“Ngươi có thể sinh thì thế nào, ngươi là người đầu tiên thì thế nào, chẳng phải chỉ là hai con nhóc thôi sao, ha ha ha!” Tứ Vương gia vui mừng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: Đánh cược

“Khởi bẩm Vương gia, Vạn Tam cầu kiến.” Tứ Vương gia đang vui mừng thì nghe ngoài cửa có tiếng bẩm báo, ông khoát tay, nhưng nhớ người ngoài cửa không nhìn thấy, bèn nói: “Để hắn vào đi.”

Vạn Tam vào cửa, nét mặt hồng hào: “Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”

Tâm trạng Tứ Vương gia rất tốt: “Có chuyện gì thế?”

Thái độ cũng không lạnh băng như mấy ngày trước.

Vạn Tam nghĩ đến tin tức mà mình thám thính được, lập tức cảm thấy sức lực tràn ngập toàn thân, hắn không thể nào ngờ được mình có thể gặp được chuyện này.

“Dường như tâm trạng Vương gia rất tốt.” Vạn Tam nói, mang theo ý cười.

Tứ Vương gia kinh ngạc nhìn Vạn Tam một chút, không biết vì sao hắn lại nói như thế. Nhưng cho dù vậy, ông ta vẫn mỉm cười: “Lục Vương phủ mọc ra một đôi tiểu nha đầu, ngươi nói tâm trạng bản vương thế nào?”

Vạn Tam hiểu rõ, hắn nhỏ giọng, mỉm cười: “Vậy ta nghĩ đây cũng coi như là hỉ sự của Vương gia chúng ta.”

“Xem như thế đi.” Tứ Vương gia không hiểu, hôm nay Vạn Tam nói vậy thì có nghĩa gì chứ?

Có lẽ là phát hiện Tứ Vương gia hơi mất kiên nhẫn, Vạn Tam vội vàng nói: “Vậy Vạn Tam cần phải chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia. Vạn Tam dò xét biết được một chuyện, Vương gia, bây giờ xem ra ngài có song hỉ lâm môn rồi.”

Tứ Vương gia: “Chuyện quan trọng không? Ngươi chớ quanh co lòng vòng, mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì đây?”

Vạn Tam vội vàng nói: “Thuộc hạ tình cờ phát hiện Tề Vương gia và Phó Tướng quân âm thầm liên hệ.”

Tứ Vương gia lập tức kinh sợ, ông ta khó nén được hưng phấn, hỏi: “Sao hai người họ lại âm thầm liên hệ, ngày thường vốn không nhìn ra nha. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Triệu Mộc này cũng có tâm tư khác?”

Vạn Tam lắc đầu, theo hắn thăm dò thì không phải.

Hắn nhỏ giọng: “Ta có tưởng tượng phong phú đến mức nào cũng không tuyệt đối không ngờ, Phó Tướng quân và Tề Vương gia lại là biểu huynh đệ.” Hắn cũng chỉ tình cờ phát hiện lão Tề Vương phi có vấn đề, không ngờ lại điều tra ra chuyện này thật.

Tứ Vương gia ngạc nhiên đến rớt cằm, ông ta nhìn Vạn Tam, giọng điệu run rẩy hỏi: “Ngươi chắc không?”

Vạn Tam lắc đầu: “Không chắc lắm, nhưng tám chín phần mười. Ý của thuộc hạ là, chúng ta đến Ngõa Lạt điều tra một phen, có lẽ sẽ biết chân tướng. Ta hoài nghi năm đó Ngõa Lạt công chúa chính là Phó tiểu thư chết trên chiến trường của Phó gia, cũng chính là muội muội của Phó lão Tướng quân, cô cô của Phó Tướng quân.”

Tứ Vương gia im lặng, ông ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng ông ta cũng có phản ứng, ông ta nhìn Vạn Tam, hỏi: “Chuyện này ngươi có để ai khác biết không?”

Vạn Tam lập tức đáp: “Thuộc hạ vừa tra được một dấu vết để lại là lập tức trở về bẩm báo ngài, chuyện lớn như thế đương nhiên không dám báo cho người khác. Vương gia, tuy chuyện của Vương phi khiến ngài lao lực quá độ, nhưng lần này chính là cơ hội trời cho, thuộc hạ thấy đây là cơ hội ông trời ban cho ngài! Nếu như Phó gia thật sự có quan hệ với Tề Vương phủ, vậy chúng ta sẽ bắt được cái đuôi của bọn họ, có Phó gia và Tề Vương phủ ủng hộ, cơ hội ngài leo lên Hoàng vị chẳng phải nắm được một nửa rồi sao?”

Thật ra Vạn Tam vốn không xem trọng Tứ Vương gia, đặc biệt là sau chuyện của Minh Ngọc, hắn nhìn ra Hoàng Thượng không có ý tứ này, mà Tứ Vương gia quả thật cũng không có năng lực đó. Nhưng duyên phận của con người vốn khó mà diễn tả bằng lời, hắn không ngờ mình lại vô tình phát hiện được chuyện lớn như thế. Nếu như không có phát hiện này, bọn họ phải triệt để yên tĩnh lại, nhưng bây giờ thì khác, bắt được cái đuôi của hai nhà kia thì hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.

Nghĩ đến lại leo lên sân khấu tranh đoạt Hoàng vị một lần nữa, nghĩ đến Tứ Vương gia vẫn có cơ hội trở thành Hoàng đế, Vạn Tam lập tức hào hứng. Người khác làm sao cũng không biết được tâm trạng của hắn, hắn một mực cẩn trọng phụ tá Tứ Vương gia, nếu như Tứ Vương gia thật sự leo lên Hoàng vị, khoan nói đến việc cưới Minh Y, bản thân hắn cũng sẽ lập tức được phong Vương ban Hầu, tiền đồ vô lượng.

Khi Vạn Tam đang suy nghĩ thì Tứ Vương gia cũng đang tự hỏi, ông ta nhìn Vạn Tam: “Ngày mai ngươi lên đường, tự mình đi Ngõa Lạt, nhất định phải tra được tình huống cụ thể, tốt nhất có thể mang chứng cứ về, nếu không, bọn họ sẽ không nhận. Chỉ cần bắt thóp được bọn họ, đại nghiệp của chúng ta sẽ ở trong tầm tay.”

Vạn Tam trả lời: “Vâng.”

“Chuyện này nhất định phải cẩn thận, vững chắc, mấy ngày nay bản vương cũng sẽ cẩn thận. Đợi ngươi trở về là có thể bắt đầu mưu đồ tất cả. Cũng thật không ngờ ông trời lại giúp ta như thế, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở Lục Vương phủ, chúng ta cũng phải mau chóng hành động. Đúng là không ngờ ông trời lại cho ta một thời cơ tốt thế này, đúng là trời cũng giúp ta, đúng là trời cũng giúp ta!”

Tâm trạng Tứ Vương gia lập tức thay đổi, ông ta định ra tất cả, vui mừng không thôi.

Mà cùng lúc đó, Cảnh Diễn nhìn Thời Hàn, nghiêm túc hỏi: “Đệ thật sự quyết định làm như thế? Ta đang nghĩ đệ có hối hận không.”

Phó Thời Hàn ngoài cười nhưng trong không cười: “Hối hận? Chuyện ta đã làm, có gì có thể hối hận chứ?”

“Dù sao bọn họ cũng là người thân của đệ.” Cảnh Diễn thở dài.

Phó Thời Hàn im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Người thân phản bội mới là khó nhất.”

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Phó Thời Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía Cảnh Diễn: “Có một số việc, huynh không hiểu.”

Nói rồi, hắn lại đổi sang bộ mặt tươi cười: “Ta nghĩ hẳn là huynh không dám một mình đến Lục Vương phủ nhỉ? Bây giờ có muốn đi chung với ta không?”

Cảnh Diễn bật cười: “Sao ta lại không dám.”

Thời Hàn nhíu mày: “Nếu huynh đã dám, vậy chúng ta mỗi người đi một ngả đi.”

Cảnh Diễn lập tức kéo Thời Hàn lại: “Ta không dám.”

Thời Hàn cảm thán: “Thật ra có đôi khi quan tâm đ ến cấp bậc lễ nghĩa là đúng, nhưng cũng không thể để cấp bậc lễ nghĩa ảnh hưởng đến cuộc sống của huynh.”

Cảnh Diễn cảm thấy mình sống còn không tự tại bằng Phó Thời Hàn, hắn thở dài, nói: “Đương nhiên đệ nói thì thế, nhưng trong nhà ta còn có cữu cữu, cữu mẫu đệ đang nhìn đấy! Bọn họ nói tháng Mười sẽ thành thân, bây giờ vẫn nên bớt tiếp xúc thì hơn, miễn cho thanh danh của Oánh Nguyệt bị tổn thất, nữ tử vẫn rất coi trọng cái này. Ta làm gì được như đệ chứ! Ai da đệ nói xem, tình cảnh của đệ cũng tương tự, vì sao không có ai đến nói đệ chứ. Đúng là không công bằng.”

Thời Hàn liếc hắn: “Nói ta làm gì? Ta và A Cẩn ở bên nhau từ nhỏ, không cùng một chỗ mới kỳ lạ đó.” Lời này nói đúng là quá đương nhiên.

Cảnh Diễn tỏ vẻ mình ước ao ghen tị, cùng là con người sao lại khác biệt lớn thế chứ? Thật ra, hắn cũng quen biết Oánh Nguyệt từ nhỏ mà! Thế nhưng… Chỉ trách bản thân mình lúc trước tuổi nhỏ, không học được da mặt dày như Phó Thời Hàn, chậc chậc!

Thấy Cảnh Diễn suy diễn lung tung, Thời Hàn bất đắc dĩ nói: “Huynh muốn đi đến nhà người ta thế này à?”

Cảnh Diễn: “Vậy… Ta có cần thay quần áo không?”

Thời Hàn cảm thấy thật ra hắn cũng rất gian khổ, vì sao cho dù là biểu ca hay là biểu đệ của hắn đều hơi ngốc chứ? Không thể nói chuyện được với người khác chỉ số thông minh!

“Ý của ta là… Huynh cần chuẩn bị lễ vật.” Nói chuyện với đồ đần thì phải nói thẳng.

Cảnh Diễn: “Lễ vật? Vậy cũng đâu thấy đệ chuẩn bị đâu! Hay là… Đệ đã chuẩn bị từ sớm rồi? Đệ chuẩn bị cái gì? Mau nói, ta xem thử một chút!” Ca ca đây là dân nhà giàu, mua được hết.

Thời Hàn nhìn gương mặt ngu ngốc của hắn, nghiêm túc nói: “Ta chuẩn bị tình yêu!”

Cảnh Diễn: “Cái gì? Cái quỷ gì?” Móc lỗ tai.

Thời Hàn cười: “Ta nói là… tình yêu!”

Cảnh Diễn té ngã ầm một cái!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.