Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 242: Giọng nói của thiếu soái - Lần thứ hai sụp đổ



“Cô Tề, có sấm chớp, lúc này vào núi không an toàn đâu ạ.” Người tài xế kia nhìn lên trời, dừng xe lại, “Hay là chúng ta tìm một nơi nào đó trong thị trấn nghỉ ngơi tạm, cũng chờ đám anh Thanh Đức đến.”

Tề Tiểu Tô nhìn lên trời.

Cô biết anh ta nói đúng, lúc này vào núi chắc chắn không an toàn. Nhưng cũng chính vì thời tiết thế này cô mới càng muốn vào núi. Cô nhất định phải chờ ở đó, chờ thiết bị được vận chuyển đến, cô sẽ cùng Hệ thống Tiểu Nhất tiếp tục cố gắng truy tìm tung tích của Thiếu soái.

Hệ thống Tiểu Nhất đã nói rồi, hôm nay trời sẽ mưa rất to, nếu lại làm đổ sập mỏ xuống thì Thiếu soái có thể sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Dù không cứu được Thiếu soái ra, cô cũng phải là người đầu tiên ở đó để xác định anh đã chết rồi.

Đây là điều mà Tề Tiểu Tô đã nói với Hệ thống Tiểu Nhất.

Hệ thống Tiểu Nhất nghe xong trầm mặc rất lâu, nó vẫn luôn phân tích, không biết có nên lưu lại để sau này cho Thiếu soái nghe không. Làm một trí thông minh nhân tạo, có một số chuyện nó không dám xác định, Thiếu soái nghe xong câu nói này sẽ tức giận, đau lòng hay cảm động?!

Dù sao, Tề Tiểu Tô lại nói là muốn nhìn anh ấy chết mà.

“Anh xuống xe đi mua trước hai cái ô đi, còn nữa, xem trong nhà hàng có đồ ăn gì ngon không thì đặt hai phần mang về đây luôn.” Tề Tiểu Tô nói với anh ta.

Cô nhìn đồng hồ, lúc này đã qua giờ ăn trưa rồi.

Người lái xe hoàn toàn không nghi ngờ gì, mở cửa xuống xe ngay.

Tề Tiểu Tô chờ anh ta đi xa rồi, lập tức ngồi sang ghế lại.

“Nhanh lên, nói cho tôi biết cách lái xe.”

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tôi sẽ quét hình 3D cách thao tác điều khiển chiếc xe này vào thẳng não bộ của cô, cô cứ làm theo hình là được.”

“Đinh” một tiếng, Tề Tiểu Tô nghe thấy âm thanh vang lên trong não: “Giáo trình dạy lái xe ô tô loại cũ 3D đã thiết lập thành công, xin hãy làm theo hướng dẫn.”

Phì.

Đây mà là xe ô tô loại cũ à?

Tham Khảo Thêm:  Chương 24

Nghe nói đây là dạng xe van hạng sang, tiền thuê rất đắt.

Thôi được, đối với Hệ thống thông minh đến từ thế kỷ 22 mà nói, thì đây đúng là một chiếc xe loại rất cũ.

Nhưng giáo trình dạy lái xe 3D này thực sự rất đơn giản dễ hiểu, dưới sự hướng dẫn của nó, Tề Tiểu Tô đã điều khiển được chiếc xe này.

“Nắm vô lăng thật chắc, chú ý đừng đạp bừa chân ga.”

“Ha ha ha!”

Tề Tiểu Tô chỉ mới ha ha, dưới chân vô thức đạp một cái, xe vọt ra như một mũi tên bắn khỏi cung, lưng cô đập mạnh vào chỗ dựa lưng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Xế mới ra đường, xin thông cảm cho!

Chờ tài xế kia quay lại, đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa rồi.

“Chết mẹ rồi!” Anh ta cuống cuồng gọi điện thoại cho La Thanh Đức.

Lúc nhận được điện thoại, La Thanh Đức đang bị tắc đường trên nửa đường đến thị trấn Minh Quang, “Cái gì? Cô ấy tự vào núi á?”

“Chắc vậy! Nhưng trên thị trấn rất khó tìm được xe, hiện giờ có tìm được xe cũng không ai đồng ý vào núi, sắp mưa bão rồi!”

La Thanh Đức đập mạnh vào vô lăng một cái, có người không kìm được phàn nàn một câu: “Tề Tiểu Tô làm thế này chẳng phải là tự gây chuyện hay sao?”

Có gây chuyện hay không anh ta không cần biết, anh ta chỉ biết là nhất định phải nói chuyện này với anh Đông.

Chúc Tường Đông nhận được điện thoại xong cũng trầm mặc. Tề Tiểu Tô vội vàng vào núi như vậy tuyệt đối không thể chỉ vì muốn khai thác mỏ, tuyệt đối không phải.

Thế nên, cô còn có bí mật gì nữa?

Không thể không nói, toàn bộ hứng thú của hắn đều bị câu lên rồi. “Báo, thu dọn hành lý, chúng ta đi đến thành phố D.”

Mà khi Chúc Tường Đông đang lao đến thành phố D thì Tề Tiểu Tô đã lái xe vào núi rồi. Nơi đây đã có mười mấy người mất mạng, người dân trong thị trần Minh Quang càng không thể đến đây, hơn nữa, núi Hậu Sơn đã từng bị sụp rồi, kiểu thời tiết thế này rất nguy hiểm, căn bản sẽ không có ai qua đây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 219: C219: Phục kích tiệm trà

“Đằng trước có xe, hẳn là hai viên cảnh sát, nơi thế này không thể nào hoàn toàn không có ai canh chừng được.”

Vì núi lở đã lấy đi mười mấy mạng người, điều này khiến các phe đang chăm chăm dòm ngó vào việc khai thác mỏ kia đều đứng quan sát vào thời điểm thế này, không dám xông bừa lên, điều ấy cũng cho Tề Tiểu Tô cơ hội.

“Hai người…” Tề Tiểu Tô không muốn đánh động bọn họ, “Để tôi tránh qua.”

Cô ngừng xe một bên, dùng cây cối che phía trước, sau đó lấy áo mưa trong không gian ra, mặc lên người, len lén lượn qua chiếc xe kia, chạy vào trong núi.

Quả nhiên trong xe là hai viên cảnh sát đang nhàm chán dựa vào lưng ghế chợp mắt, hoàn toàn không phát hiện ra Tề Tiểu Tô.

Bây giờ đã khoảng hai rưỡi chiều rồi, lúc cô đến được mỏ quặng, phát hiện xung quanh chỉ dùng băng cảnh giới của cảnh sát quây lại, nơi nơi đều là sự im lặng chết chóc.

“Bên cảnh sát lại hoàn toàn không có hành động gì.” Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi khó hiểu, không phải nên lập tức đào mỏ lên sao? Có người bị chôn trong đó, lỡ vẫn còn một hai người thoi thóp thì sao?

“Muốn đào mỏ lên cũng không dễ như thế, nơi này máy khoan đá không vào được, nếu muốn dựa vào sức người, ở đây toàn là quặng đá, dùng tay không thì không dễ đào chút nào, lỡ lại sập mỏ, xảy ra sự cố thì sao. Nhanh nhất cũng phải chiều nay họ mới có thể đưa ra phương án và thủ tục được.”

Quan trọng nhất là mấy người chết kia đều lén lút đến đây, còn chưa có người nhà nào ầm ĩ gây áp lực, thế lực của mấy bên đó đều muốn đè chuyện này xuống, bên cảnh sát hoàn toàn không có chút áp lực nào, đương nhiên mọi chuyện không thể nhanh được. Dù sao cũng không phải chuyện tốt.

“Cô định làm thế nào?” Hệ thống Tiểu Nhất vừa thấy Tề Tiểu Tô lấy xẻng ra, không kìm được liền nghi hoặc hỏi.

Tề Tiểu Tô cắn răng: “Tiểu Nhất, cậu có thể tính toán được vị trí lúc đó của Thiếu soái không? Chỉ cần cậu tìm ra, tôi sẽ đào từng chút một ở đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 143: 143: Đơn Ly Hôn

Dù tạm thời chỉ có thể đào được một hố nhỏ thôi cũng được rồi, cô có thể tuồn đồ ăn và nước vào trong đó.

Chỉ cần có nước và đồ ăn thì dù Thiếu soái vẫn bị vây trong đó, cô tin rằng tự anh cũng có thể tận dụng hết mọi khả năng để bảo vệ chính mình.

“Được!”

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức bắt đầu tính toán, ngày đó vào trong hầm mỏ, chạy vào bên trong, sau đó lệch sang một hướng…

Tề Tiểu Tô dựa theo hướng dẫn của nó, leo lên trên một đống đất đá sụp, vì khắp nơi đều là đá vỡ và hố lồi lõm, chỉ có thể cẩn thận đi từng chút một, lại còn mấp mô, cát đá sẽ trượt xuống, thế nên, muốn đi lên phía trước cũng cực kỳ khó khăn.

Mưa như trút nước nhanh chóng rơi xuống.

Những tiếng ầm ầm vang lên, sấm sét ngang trời.

Trong núi hoang, chỉ có một bóng người gầy yếu đang dốc sức trèo lên trên, còn có vài lần đạp hụt, toàn thân trượt xuống dưới. Áo mưa của cô đã bị rách rất nhiều chỗ, băng gạc trên đầu đã thấm máu ra ngoài, nhìn cả người vô cùng thảm hại, cũng có thể thấy cô đã sức cùng lực kiệt rồi.

“Tiểu Tô, đi sang phải khoảng bảy mét.”

“… Ừ.”

Tề Tiểu Tô cắn răng di chuyển, đột nhiên chân bị trẹo một cái, cả người lăn xuống bên phải, phần eo va mạnh vào một mô đá nhô ra, đau đến mức cô không kìm được kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Á!”

“Tiểu Tô!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên khựng lại, sau đó lại kêu to: “Nghe thấy rồi! Nghe thấy rồi! Nghe thấy rồi!”

Tề Tiểu Tô không kịp kiểm tra vết thương của mình, lập tức bò dậy: “Nghe thấy cái gì? Tiểu Nhất, cậu nghe thấy cái gì?”

“Thiếu soái! Giọng Thiếu soái!” Hệ thống Tiểu Nhất kêu to.

Giọng Thiếu soái? Ở đâu?

Tề Tiểu Tô kích động, nhanh chóng nằm bò xuống, áp tai vào đống đá vụn, vì động tác quá nhanh, tai còn bị mẩu đá nhọn cứa qua.

“… Cô chậm một chút…”

Hệ thống Tiểu Nhất nghẹn lời.

Tề Tiểu Tô không để ý đến nó, đang muốn tập trung nghe ngóng, Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên hô to: “Mau chạy đi! Sập mỏ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.