Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 813: Tác dụng của thẻ



Tề Tiểu Tô cứ nghĩ là sẽ nhốt cô vào một phòng nào đó, ai ngờ đối phương lại đẩy cô vào một góc. Cái góc này trồng mấy bụi chuối khô héo, lá dạt ra hai bên, một miếng đá dày khoảng một mét vuông đập vào mắt. Cô lập tức căng thẳng, chắc không phải là một không gian chật hẹp, để cho cô chỉ có thể co người ngồi trong đó, đến đầu cũng không thể ngẩng lên đấy chứ?

Nếu như là như vậy thì bây giờ cô chỉ có thể phản kháng thôi, bảo cô chịu áp bức lăng nhục như cây cải trắng bị cất vào hầm thế làm sao mà được? Không gian nhỏ chật hẹp đóng kín làm sao mà người có thể chịu được lâu.

“Bây giờ ra tay đi.” Hệ thống Tiểu Nhất nói. “Nếu thật sự bị nhốt lại rồi, lúc Thiếu soái đến sẽ điên mất.”

Nhưng bọn họ vẫn chưa tìm thấy đại bản doanh của đối phương, trên thực tế, chắc lão Cung Phiên Long này đến đây sớm hơn Thiếu soái, trước đó Thiếu soái đã phân tích rồi, thời gian đối phương đến thế kỷ hai mươi mốt sớm hơn anh mới đúng, chính vì thế, lão ta mới có thể tích góp được thực lực và địa vị ở đây, mới có thể ẩn nấp như vậy.

Nếu như có thể tìm được sào huyệt của Cung Phiên Long, thậm chí tìm được những thứ mà những năm này lão ta có lẽ đã tìm được, vậy mới gọi là thu hoạch.

Tề Tiểu Tô thò đầu qua nhìn, phát hiện bên dưới còn rất sâu, ít nhất không phải co người lại để ngồi, thậm chí vẫn có thể đứng lên đi lại mấy bước, cô nghiến răng, quyết định sẽ xem thêm.

“Xuống đi!” Gã đàn ông bên cạnh đẩy cô một cái.

Tề Tiểu Tô loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống. Cô vừa đi xuống bậc thang, vừa hỏi: “Các người định nhốt tôi đến bao giờ?”

“Cái này đương nhiên phải xem ý của ông chủ rồi!”

“Ông chủ của các anh sống ở đây à?”

“Ông chủ của chúng tôi làm sao có thể ở cái chỗ rách nát này được? Bớt nói nhảm đi, xuống nhanh lên, ông đây còn phải tranh thủ thời gian chợp mắt một lúc, mệt chết đi được.” Gã đàn ông đó chửi mấy câu, mặc dù là kêu ca, nhưng Tề Tiểu Tô nghe thấy lại biết nửa đêm nay hẳn là cô sẽ còn bị đưa đến chỗ khác nữa, cho nên cô thu lại suy nghĩ phản kháng, giả vờ thuận theo đi xuống dưới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Phiến đá trên đầu cô đóng lại, bên trong tối đen, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón. Còn có mùi mục nát, nhưng không gay mũi lắm.

Lớp đất dưới chân được nén rất chắc, còn rất bằng phẳng.

Không gian không lớn, cô dán người vào tường mà đi, đại khái là khoảng bốn năm mét.

“Chỗ này khả năng là hầm đất nhỏ trước kia người ta đào để ẩn nấp lúc nguy hiểm hoặc là để đồ gì đó.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

“Không phát hiện ra camera gì à?” Tề Tiểu Tô thậm trọng hỏi một câu.

“Không có.”

“Vậy thì tốt.” Tề Tiểu Tô lập tức lách người vào trong không gian, hít thở một hơi dài. Ở trong cái hầm đất tối om đấy, tâm lý không thoải mái được. Mà tay cô vẫn còn đang bị trói ngược ra đằng sau, đối phương siết rất chặt, nếu không cởi ra, cô sợ là đợi lát nữa cổ tay mình sẽ bị phế mất.

Cô tìm một cái kéo, để điện thoại ở phía sau, để Hệ thống Tiểu Nhất chỉ cho cô. Hai tay bị trói sau lưng dùng kéo, suôn sẻ cắt băng dính ra.

Quả nhiên cổ tay đã bị siết đỏ lên, cô xoa xoa tay, ngồi lên giường ngẩn ra một lúc.

“Đang nghĩ cái gì thế?” Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy cô yên lặng thế này thật sự hơi kỳ lạ.

Lúc này, bị nhốt ở chỗ này còn có thời gian và tâm tình để ngẩn ra à?

Tề Tiểu Tô xoắn xuýt một lúc rồi mới nói: “Tiểu Nhất, tôi luôn cảm thấy, ngày rời xa Thiếu soái không còn xa nữa.”

“Hả?”

“Cậu cảm thấy tên Cung Phiên Long này ở đây là muốn làm gì? Lão ta muốn tìm cái thẻ chứa cuối cùng đó làm gì?”

“Đúng rồi? Thẻ chứa cuối cùng! Mau lấy nó ra trước đã! Bản Hệ thống xem xem là của ai!” Vừa nhắc đến cái này Hệ thống Tiểu Nhất lại lập tức không kiềm chế được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tề Tiểu Tô lấy cái thẻ đó ra, lúc trước cô vốn tiện tay ném nó lên giường.

Nhưng thứ đồ như thế này, cô thật sự không có cách nào coi nó là một cái thẻ chứa được. Cái miếng mỏng trong suốt óng ánh hệt như thuỷ tinh này, còn chỉ to bằng lòng bàn tay, tại sao lại khiến cho nhiều người tranh cướp như vậy chứ?

“Cái này rốt cuộc là chứa cái gì?”

“Cô có biết ở Liên minh các hành tinh có bao nhiêu cái thẻ như thế này không?”

“Không biết, bán với số lượng có hạn à?”

“Không được gọi là bán với số lượng có hạn, vì không phải cứ có tiền là có thể mua được! Bao gồm cả những tinh cầu khác và những người giàu trong vũ trụ, tổng cộng chỉ có mười cái! Cả Liên minh các hành tinh, theo bản Hệ thống biết, chỉ có Tướng quân, Lãnh đạo chấp hành cao nhất, còn có giám đốc ngân hàng của Liên minh các hành tinh, cùng với ông chủ thương mại lớn và Thiếu soái có. Tại sao Thiếu soái lại có được? Là dùng hai mươi ba lần chiến công để đổi lấy, đương nhiên, lúc ấy cạnh tranh vô cùng kịch liệt, Thiếu soái có sử dụng thêm ít thủ đoạn nữa, nhưng cũng chứng tỏ được sự quý giá của thẻ chứa cuối cùng. Bây giờ cái miếng này nếu như không phải là của Thiếu soái, vậy thì chứng tỏ cũng có một người có cái thẻ này đến đây nữa! Hoặc là, có người lấy trộm cái thẻ của người đó mang đến đây! Bất kể là khả năng nào thì cũng đều khiến cho người ta kinh ngạc!”

Bởi vì người có cái thẻ này đều không phải là người bình thường, có thể bị người khác cướp mất thẻ chứa cuối cùng, vậy thì cũng không khác bị giết là bao.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra, hỏi: “Cậu vẫn chưa nói tại sao nó lại quý giá như vậy.”

“Thẻ chứa cuối cùng dùng con ngươi cộng thêm dấu vân tay và máu để mở mật mã, thứ đồ quý giá như vậy, hợp đồng muốn cất giữ, tài khoản ngân hàng các thứ đều để trong thẻ chứa, còn cả sở hữu bất động sản và các loại khoá bảo mật sản nghiệp, bao gồm cả phi cơ chiến giáp gì đó, đều có thể dùng thẻ chứa cuối cùng để mở, đồng thời cũng có thể dùng nó để sang tên, biếu tặng, quyên góp…, tất cả cơ cấu chỉ nhận thẻ, sau khi giao dịch thành công, cho dù tự mình đến tận nơi đổi ý, thì Liên minh các hành tinh cũng không thừa nhận.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Trong giọng nói có thêm chút dỗ dành

Hệ thống Tiểu Nhất nói tới đây, Tề Tiểu Tô đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vậy há chẳng phải là nói, đối phương lấy được thẻ chứa cuối cùng thì chẳng khác nào lấy được tất cả tài sản của người đó sao?”

“Có thể nói là như vậy.”

Tề Tiểu Tô kêu lên: “Những người đó bị ngốc à, thứ đồ như thế sẽ bị trộm, vậy tại sao còn dùng?” Đặc biệt là cái chức năng sang tên trong một giây đó.

Hệ thống Tiểu Nhất hừ một tiếng nói: “Cô mới ngốc, những người đó phải nhớ nhiều thứ như vậy, có lẽ hàng ngày còn phải xử lý rất nhiều công việc nữa, nếu như có cái thẻ này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều, còn có các loại phúc lợi bây giờ bản Hệ thống không có thời gian nói kỹ với cô, chỉ nói cái này, người có loại thẻ này cho dù ngày nào đó gặp phải nguy hiểm gì, cho dù bị ném xuống một tinh cầu chim không đẻ trứng, trên người không có nổi một bộ quần áo, một cái điện thoại di động, cũng không có bất kỳ bóng người nào, anh ta có thể dùng cái thẻ này để gửi tín hiệu cầu cứu, hơn nữa có thể chuyển ngay chi phí đi, muốn thuê đội ngũ nào đến cứu anh ta cũng được.”

Thì ra là thế.

“Nhưng dễ bị trộm như vậy….”

“Làm sao có thể dễ chứ? Cô đi lấy cái bình chất lỏng màu xanh da trời trên cái giá kia xuống đây.”

Bình chất lỏng kia để ở đó, Tề Tiểu Tô luôn không để ý đến, cô vốn tưởng là nước suối hết hạn hoặc là thực phẩm chức năng, phía trên cũng không có bất cứ nhãn mác gì cả.

Bây giờ nghe nó nói như vậy, là có liên quan với cái thẻ chứa cuối cùng này à?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.