Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1028: Liên minh - Là phúc của anh ấy



Thế Trạch nhìn theo ánh mắt cô, cũng nhìn thấy chiếc xe ấy.

Anh ta khựng lại, sau đó, ánh mắt có vẻ phức tạp.

“Đó là xe của lão Mạt, tập đoàn Mạt thị.” Khi anh ta nhìn qua, cửa sổ xe đã được kéo lên, anh ta không nhìn thấy người trong xe, nhưng vẫn nhận ra chiếc xe ấy.

Anh biết rằng lão Mạt hôm nay cũng đến dự khán phiên xét xử.

Nhưng, chẳng lẽ Tề Vân Diên và người kia có quan hệ gì sao?

Điều này khiến anh ta càng thêm tò mò và kinh ngạc.

Tề Tiểu Tô ừm một tiếng: “Tôi nhận ra được, nhưng mà, có lẽ ông ấy đang đợi cô Mạt Na hoặc Tướng quân Mạt?”

Người ta là người một nhà mà.

“Không phải có hẹn trước với cô à?”

“Anh Thế Trạch.” Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, cười mà như không: “Anh tò mò thế cơ à?”

Thế Trạch bị cô nói như vậy, bỗng chốc thấy hơi xấu hổ. Anh ta cũng biết mình vượt quá giới hạn, cho dù người ta có hẹn trước cũng đâu liên quan gì tới anh ta?

“Ngại quá. Tôi đi trước đây, sau này nếu có thời gian, rất hoan nghênh cô Tề tới trường đua ngựa chơi.”

Nói xong, anh ta cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, vội vàng đi ngay.

Tề Tiểu Tô nhìn chiếc xe của lão Mạt, không hề do dự, xoay người đi luôn.

Người ta đang nhìn cô, đúng vậy, nhưng, cứ nhìn cô thì cô phải vội vàng chạy qua đó à?

Nếu như thực sự có chuyện cần nói với cô, ít nhất cũng phải tỏ thái độ rõ ràng.

Ở Liên minh, hai bên đường luôn có vài chiếc xe phân khối lớn công cộng.

Xe phân khối lớn công cộng ở đây giống như xe đạp công cộng ở thế kỉ 21 vậy, chẳng qua cao cấp hơn nhiều. Chỉ cần quét con chip vạn năng trên cánh tay là có thể dùng được, một chiếc xe phân khối lớn công cộng có hai chỗ ngồi, kiểu dáng rất thời thượng, đường nét tinh tế, sau khi ngồi lên sẽ có một lồng kính lớn hạ xuống, thao tác rất đơn giản.

Cô định lái chiếc xe phân khối lớn công cộng này về nhà.

Có điều, cô vừa đi tới điểm đỗ xe, chiếc xe màu đen kia đã dừng lại bên cạnh cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 228: (6) Kiều thê gả thay của tổng giám đốc tàn tật

Cửa kính xe lại được hạ xuống, chất giọng gợi cảm của lão Mạt vọng ra.

“Cô Tề Vân Diên.”

Tề Tiểu Tô quay người lại, đối diện với ánh mắt của lão Mạt.

Lần thứ hai nhìn thấy lão Mạt, cô vẫn không thể tin được người đàn ông trẻ như thế này lại có cậu con trai lớn đùng như Mạt Ca Lạc.

Gọi ông ta là lão Mạt, thực ra cũng biến ông ta thành một ông già rồi.

Có điều, người cầm đầu tập đoàn tài chính lớn nhất Liên minh, cô không dám xem nhẹ.

“Tổng giám đốc Mạt.”

Nghe cô gọi như thế, ánh mắt lão Mạt lộ ra ý cười.

“Cô không giả bộ như không biết tôi, đúng là hân hạnh của tôi.” Một vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống từ chiếc xe phía sau, mở cửa xe thay cô, lão Mạt nói với cô: “Có thể hân hạnh hơn chút nữa, mời cô Tề dùng bữa?”

Bây giờ mà dùng bữa, thời gian có vẻ hơi sớm.

Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ.

Thôi được rồi, cũng không quá sớm.

Đoán chừng Vệ Thiếu soái không có thời gian về nhà ăn cơm cùng cô.

Tề Tiểu Tô không do dự nhiều, bước lên xe.

Nếu lão Mạt đã có lời mời, lần này cô từ chối, chắc sẽ có lần sau.

Bây giờ Mạt Ca Lạc và họ giữ quan hệ hợp tác, cho nên cô không ngại đi thăm dò ý tứ của lão Mạt.

Sau khi lên xe, vệ sĩ đóng cửa lại, đoàn xe nhanh chóng phóng đi.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ban nãy có người theo dõi cô.”

Tề Tiểu Tô khựng lại: “Ai thế?”

Trải qua ba lần cường hóa, giác quan của cô rất nhanh nhạy, nhưng ban nãy cô chỉ chú ý tới lão Mạt, không phát hiện ra có ai theo dõi, quan sát mình.

“Tay súng bắn tỉa.” Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vô cùng trầm trọng.

Tề Tiểu Tô khựng lại thêm lần nữa, không dám tin: “Không phải chứ, tôi có đắc tội với ai đâu.”

Hệ thuống Tiểu Nhất muốn hỏi lại, như thế này mà bảo là không đắc tôi ai hả?

Bành Khố Các, Mạt Na, bà Vệ, Phương Viện Viện, Tiêm Tiêm, Vương Đại Bảo, nếu như Hình Vũ Tuệ cũng là một người hẹp hòi ghim thù nhớ oán, vậy thì chắc chắn là đắc tội rất nặng với bà ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cô mới đến Liên minh được vài ngày thôi mà.

Có điều, nó chưa kịp nói gì, lão Mạt đã mở lời.

Cho nên bây giờ không phải lúc nói năng gì với Tề Tiểu Tô. Hệ thống Tiểu Nhất lặng lẽ tự động đi điều tra tư liệu của ông ta.

“Cô Tề biết Vệ Thiếu soái là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái ở Liên minh chứ?”

Lão Mạt mở lời nhưng lại nói một câu như vậy.

Tề Tiểu Tô dời sự chú ý khỏi chuyện tay súng bắn tỉa, nghe vậy, không khỏi bật cười.

“Tổng giám đốc Mạt còn để ý những điều này nữa sao?”

“Không cần phải gắng sức chú ý, đây là điều rất nhiều người biết mà. Cho nên tôi cảm thấy cô Tề có thể trở thành vợ của Vệ Thường Khuynh nhanh như thế, đúng là rất giỏi.”

Tề Tiểu Tô liếc nhìn ông ta.

Tin tức cô và Vệ Thường Khuynh kết hôn, Thủ trưởng ban chấp hành đã lệnh cho trợ lý Triệu đè xuống ngay hôm đó. Chuyện này cũng là ý của Vệ Thường Khuynh, tạm thời không muốn người ta lấy chuyện riêng của hai người ra bàn luận, chẳng qua, bây giờ anh đã khôi phục quân hàm và thân phận, tất nhiên cũng không sao.

Thế nhưng, hiện tại lão Mạt đã biết, cho thấy một điều, ở Liên minh, tin tức của ông ta rất nhạy.

“Tôi cần phải nói một câu quá khen rồi sao?” Tề Tiểu Tô điềm đạm trả lời.

Lão Mạt lắc đầu: “Không cần đâu, trong mắt tôi, Vệ Thiếu soái có thể cưới được cô Tề, cũng là phúc của cậu ấy.”

Sau đó, ông ta không nói thêm gì nữa.

Họ đến một tòa nhà cao chọc trời, chiếc xe tiến thẳng vào trong thang máy rộng lớn, ngồi trên xe, lên thẳng tầng chín mươi tám, đi qua thêm một con đường ngoằn ngoèo mới được xuống xe.

Đến bây giờ Tề Tiểu Tô vẫn chưa quen với việc lái xe lên tít trên cao như thế này, những tòa nhà cao tầng này khiến cô có cảm giác sởn gai ốc, nhất là khi xung quanh toàn bằng thủy tinh, nhìn ra xa sẽ thấy trời xanh và mây trắng, giống như cả thế giới đang nằm dưới chân mình vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 10: Nghi vấn

Cả một tầng lầu được bày bàn ăn chỉnh tề, nhưng ngoài họ ra, không còn người khách nào khác.

Có một nhân viên phục vụ đi tới, mời họ vào vị trí ngồi chính giữa.

Một vệ sĩ kéo ghế cho Tề Tiểu Tô.

Sau khi ngồi xuống, lão Mạt hỏi luôn: “Cô không để bụng chứ?” Ông ta giơ tay lên, ý chỉ toàn bộ không gian: “Khi ra ngoài ăn cơm tôi có thói quen bao trọn nhà hàng.”

Không chỉ bao trọn, mà còn không ngồi bên cửa sổ.

Sau lưng ông ta có bốn vệ sĩ đứng lừng lững.

Xem ra, ông ta cũng rất sợ chết.

Tề Tiểu Tô cười cười: “Không ngại đâu, rất yên tĩnh.”

“Đúng vậy. Cô muốn ăn món gì?” Phục vụ mang thực đơn tới, lão Mạt không xem, đưa thẳng cho cô.

Tề Tiểu Tô nhìn ông ta có vẻ không phải muốn xem cô gọi món gì, cô cũng không trông chờ rằng trong lần gặp đầu tiên, chưa biết rõ mục đích của ông ta mà có thể ăn uống tử tế, nên cũng đưa thực đơn điện tử trở lại.

“Tôi ăn gì đều được hết.”

Quả nhiên, lão Mạt mở lời gọi hai phần ăn.

Sau đó, một vệ sĩ bên cạnh mở một màn hình giả lập, bên trên hiển thị quang cảnh trong nhà bếp.

“Màn hình này có thể quan sát trực tiếp quá trình nấu ăn của đầu bếp, mỗi một thao tác đều có thể quan sát rất rõ ràng, hơn nữa tất cả nguyên liệu được sử dụng đều hiển thị lên trên.”

Hệ thống Tiểu Nhất thấy cô lần đầu nhìn thấy, bèn giải thích cho cô.

Còn thế này được nữa sao?

Tề Tiểu Tô tỏ ý đã hiểu.

Chức năng này không tệ đâu.

Không cần phải ngồi trước phòng bếp dạng mở, mà vẫn có thể nhìn thấy.

Sau đó cô thấy một đầu bếp lấy từ trong tủ bảo quản tươi sống ra một con cá đông, trên màn hình có máy quét, quét qua con cá để kiểm tra một lượt, nhanh chóng đưa ra vài dòng chú thích.

Cá này là cá gì, từ đâu mà có, mấy cân mấy lạng, vân vân, vô cùng rõ ràng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.