*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ nghe thấy vậy liền khẽ nhíu mày.
Nhớ tới chuyện mình đã hứa với Tiểu Minh Tử, cùng với khả năng… Nếu Tiểu Minh Tử thực sự không đơn giản, vậy thì chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ với Thất hoàng đệ này của mình! Thế nên, tốt nhất vẫn nên đi ngó một cái thì hơn, đi xem vị Thất hoàng đệ này thật sự là một người lương thiện như thủy tinh giống như Tiểu Minh Tử nói, hay là dạng khẩu phật tâm xà.
Có điều, sau khi nghĩ tới đây, nàng lại chợt cảm thấy mình như hơi có tố chất thần kinh. Lúc lao vào biển lửa cứu Tiểu Minh Tử, Tiểu Minh Tử còn bảo nàng chạy trước đi vì lo cho sự an2nguy của mình mà! Kết quả là chỉ vì hai câu nói như thật như giả của Phượng Vô Trù, nàng lại tùy tiện nghi ngờ gã. Thế này cũng thật là… Phượng Vô Trù chỉ dặn nàng đừng tùy tiện tin tưởng người khác, cũng có nói là Tiểu Minh Tử làm sao đâu, đúng không?
Mà lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ vừa cường điệu mình không giúp đỡ Lạc Tử Dạ, cũng đang đi thẳng về vương phủ của mình. Mái tóc tung bay trong gió, phất phơ trên không trung, càng lộ rõ vẻ uy nghiêm lẫm liệt không thể mạo phạm của hắn. Hắn khẽ nhíu mày, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì phiền não. Hiển nhiên là chuyện nổ cháy cây Nhân Duyên vừa rồi6cũng chỉ khiến tâm trạng của lão nhân gia hắn tốt hơn lên một chút chút xíu mà thôi.
Ra khỏi quốc tự, trên đường quay về phủ Nhiếp chính vương, các chướng ngại vật đã sớm được thanh trừ sạch sẽ, chỉ có một tấm thảm màu đen dài trải ở chính giữa đường. Khi Phượng Vô Trù nhấc chân bước qua, khí thế áp lực khiến mọi người trong thiên hạ đều phải cúi đầu thần phục đó, giống như một làn sóng dâng trào, lan tràn trong chớp mắt, làm chấn động đến từng góc nhỏ một! Thế nên lúc này ở ven đường đều là đám hộ vệ và dân chúng cung kính quỳ mọp xuống! Không có bao nhiêu người biết được dung mạo của Nhiếp chính vương điện3hạ, đó là vì đại đa số bọn họ mỗi khi nhìn thấy hắn đều quỳ gối, cũng chỉ dám cúi thấp đầu, không dám ngẩng mặt lên!
Đây là người đàn ông có thủ đoạn gần như ma hóa, vượt qua cả thần tiên rồi! Là tín ngưỡng trong lòng tất cả dân chủng của Thiên Diệu bọn họ! Nếu không có Nhiếp chính vương điện hạ, sẽ không có Thiên Diệu của ngày hôm nay!
Bọn họ thành kính như thế này, tất nhiên có thể khiến cho cơn giận dữ trong lòng Phượng Vô Trù vơi đi vài phần.
Đôi mắt ma mị của hắn quét qua, trong mắt lóe lên những đường vẫn vàng xán lạn. Những khuôn mặt cung kính mà ngoan đạo này bao nhiêu năm như một ngày, đều9là thể hiện sự thừa nhận và kính nể đối với thực lực của hắn! Thế nhưng, trong từng khuôn mặt này, từng khuôn mặt quỳ dưới chân hắn này, nhìn thì nghìn người như một, cơ mà lại thiếu mất khuôn mặt của Lạc Tử Dạ! Hơn nữa, hắn cũng biết rõ rằng, chắc chắn vĩnh viễn cũng sẽ đều không có khuôn mặt đó!
Đây có lẽ là một loại tiếc nuối, nhưng cũng chưa chắc đã không phải là một dạng tặng phẩm. Khi bước chân uy nghiêm nặng nề của hắn chầm chậm bước đến cửa phủ Nhiếp chính vương, khi vạn vật đều như hoàn toàn tĩnh lặng, thì bỗng có một vật thể lạ phi từ bên trong ra, lăn một vòng trên mặt đất.
Sau khi lao ra4ngoài, thứ đó còn muốn lao dúi đầu vào người hắn!
Đó, chính là Quả Quả đã ôm nỗi tức giận bao nhiêu ngày nay. Nó đứng cách hắn khoảng nửa mét. Trên đầu cánh vẫn còn dính chút xi măng và vôi vữa, nhưng số lượng không nhiều, thế nên cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan. Nó nheo đôi mắt chim màu xanh da trời của mình lại, lúc đi đường, hai cái cánh chắp lại sau đít, hai cái móng chim lại kiễng lên mà đi, như thể đã xảy ra chuyện gì đó đáng để nó đắc ý, nên mới khiến nó vênh váo kiêu ngạo như thế này vậy!
Sau khi đi tới đi lui vài bước, nó giơ cánh trái lên chỉ vào hắn, giọng the thé hỏi: “Hoàn thành công trình vĩ đại Quả gia, ngươi đoán người đoán đi, đoán đi ngươi, đoán đi ngươi!”
Diêm Liệt ôm trán, phải là: “Quả gia đã hoàn thành một công trình vĩ đại” chứ?! Có điều, cái con chim dở hơi này mà có thể hoàn thành được công trình gì? Lại còn vĩ đại nữa chứ?!
Thế nhưng, Nhiếp chính vương điện hạ lại nheo đôi mắt ma mị của mình lại, nhìn vết xi măng và vôi vữa dính trên cánh nó, cũng đoán ra được đại khái. Giọng nói lạnh lùng từ tính mang theo chút phức tạp từ tốn vang lên, hỏi: “Sửa xong vương phủ rồi sao?”
Hắn vừa hỏi vậy, đám hộ vệ đứng sau lưng hắn ở ngoài cửa, những người đã đi cùng hắn đến quốc tự để hầu hạ sát cạnh hắn đều đồng loạt kinh ngạc! Đừng có đùa chứ, vương phủ bị Thái tử điện hạ nổ thành như vậy rồi, dù có thuế đến vài người thợ xây tài giỏi đi chăng nữa, thì không mất mười ngày nửa tháng cũng không thể nào hoàn thành được. Thế nhưng, Quả gia chỉ là một con chim thi, mà chỉ trong có ba bốn ngày ngắn ngủi… Quả Quả cũng sửng sốt, sau khi nghe hắn hỏi câu này, nó trợn trừng đôi mắt chim của mình lên, quay đầu nhìn hắn. Dáng vẻ kia, chẳng khác nào một con gà trống bị vẹo cổ, tư thế và tạo hình nhìn vô cùng buồn cười. Nó the thé giọng, run rẩy cánh chỉ vào hắn: “Sao ngươi biết?! Ngươi lén nhìn quay về Quả gia!!!” Diêm Liệt lại một lần nữa lặng thầm sửa đúng ngữ pháp cho nó ở trong lòng là: “Ngươi quay về nhìn lén Quả gia.” mới đúng! Phượng Vô Trù không thèm để ý đến nó nữa, sải bước bước vào trong phủ Nhiếp chính vương. Sau đó, đôi mắt ma mị nhìn về phía hậu viện. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mà gần hai mươi chỗ trong vương phủ cơ bản đã tu sửa gần xong hết tường rồi. Hắn nhanh chóng hiểu ra rằng, Quả Quả nghiêm túc tu sửa tường như thế này chắc chắn là vì ngày hôm ấy, Lạc Tử Dạ nói phét nói lác với nó rằng, vì nó vô dụng, không cả có bản lĩnh sửa tường, nên mình mới muốn nuôi thêm sủng vật mới đây mà! Nhìn một lúc, hắn như khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Nếu tất cả mọi sủng vật trên thế gian này đều như Quả Quả, thì chắc Cổ cũng sẽ không muộn phiền như thế này!” Diêm Liệt nghe xong, hiển nhiên là dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Vương đang thể hiện oán niệm đối với Thái tử điện hạ. Đều là “sủng vật” cả, nhưng Thái tử không nghe lời là thế, còn biểu hiện của Quả gia lại tốt đẹp như vậy! Những ngày vừa rồi cứ bị chửi là “đồ vô dụng” liên tục, sau khi nghe câu khen ngợi này, Quả gia lập tức vui đến mức sắp bùng nổ! Nó tiếp tục kiễng chân vênh váo đi tới đi lui, rồi lại đi lui đi tới trước mặt Phượng Vô Trù, thi thoảng còn đưa cánh lên hất cọng lông trước trán mình, làm ra dáng chim rất tiêu sái, phóng khoáng…
Quả gia là thần điểu thiên hạ đệ nhất!
Thiên hạ đệ nhất!
Thế nhưng, dù nó có là thiên hạ đệ nhất thật, thì cũng chẳng có cái tác dụng “chym” gì cả. Sau khi quan sát xong, vết nhăn trên trán Nhiếp chính vương điện hạ vẫn chẳng hề vơi bớt. Hắn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không yên tâm lắm, chắp tay sau lưng đi ra ngoài phủ, lên tiếng phân phó: “Vào cung!”
“Guế:” Quả gia đang cao hứng ngút trời đi qua đi lại cho chủ nhân biểu dương, thậm chí là bày tỏ sự sùng bái, nhìn thấy hắn đi một mạch như vậy, cái móng chim đang giơ lên bước nhất thời cứng đờ trên không trung, suýt nữa chuột rút móng… Diêm Liệt nhanh chân bước đuổi theo hắn, liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn một cái, nói: “Vương, chẳng phải ngài nói sẽ không giúp Thái tử sao?”
Hơn nữa giọng điệu của ngài lúc đó kiên quyết như vậy, khẳng định như vậy, lại còn cường điệu thêm một lần nữa là sẽ không giúp y mà.
Câu hỏi này lại khiến mi tấm Nhiếp chính vương điện hạ co rút lại, quay sang lườm hắn. Diêm Liệt nuốt nước miếng một cái, lập tức cúi gằm đầu xuống! Thôi được rồi, là do hắn ngớ ngẩn, Vương vốn đã rất kiêu ngạo rồi, gần đây cứ động đến chuyện của Thái tử là ngài lại càng ngày càng nghĩ một đằng nói một nẻo. Giờ hắn nói câu này, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc bóc mẽ Vương sao? Quả nhiên, sau một thoáng trầm mặc, Nhiếp chính vương điện hạ tiếp tục nói một cách thản nhiên: “Ai bảo Cô đi giúp y? Cô chỉ đi xem trò vui thôi!”
Nói xong, hắn lại nhấc chân đi tiếp. Diêm Liệt đứng sau lưng hắn, cười thầm trong bụng, ngài chỉ đi xem trò vui thôi á? Thuộc hạ chờ xem, lát nữa Lạc Tử Dạ gặp khó khăn, ngài có thể nhẫn nhịn không ra tay cứu y hay không…
Quả gia đứng giơ móng ở bên kia suýt nữa chuột rút móng, chờ chủ nhân biểu dương, cuối cùng lại phải trợn mắt mà nhìn Phượng Vô Trù bỏ đi như thế! Mỏ chim của nó chóp chép, tiếng ca réo rắt thảm thương vang lên: “Gió phương bắc rì rào thổi mãi, hoa tuyết bay đầy trời…”
Lúc này, Lạc Tử Dạ đã đến ngự thư phòng của Hoàng đế. Mọi chuyện từ đầu đến cuối, Long Ngạo Địch đã nói rõ ràng rành mạch toàn bộ rồi. Hắn cũng rất công tâm, nói tất cả sự việc ra, không thêm một chữ, không bớt một từ, cũng không bao gồm bất cứ yếu tố thiên vị nào. Bao gồm cả từ lúc ban đầu, là do Võ Lưu Nguyệt yêu cầu Thái tử cùng cầu nhân duyên với nàng ta, hắn cũng nói thẳng hết, nhưng hắn không hề đưa ra bất cứ phân tích sâu xa nào. Hoàng đế cũng không phải kẻ ngốc, đạo lý mà hắn có thể hiểu rõ, đương nhiên Hoàng đế cũng hiểu rõ mười mươi!
Thế nên, không cần hắn phân tích, thì sự tình cũng đã có thể phô bày ra trước mắt, Hoàng đế cũng có thể biết rõ toàn bộ! Những lời của hắn nói ra không hề thiên vị bất cứ ai, thế nên mọi người có mặt ở đây đều không lên tiếng, chờ Hoàng để định đoạt! Đôi mắt uy nghiêm của Hoàng để quét qua từng người từng người một đứng bên dưới, nhưng chậm chạp không lên tiếng, dường như đang cân nhắc xem nên xử lý như thế nào vậy.
Lúc này, Võ Hạng Dương bỗng chắp tay nói: “Bệ hạ Thiên Diệu, tuy hoàng muội có chỗ không đúng trước, nhưng Thái tử quý quốc ra tay đánh người, cũng không khỏi hơi quá đáng! Mong Bệ hạ Thiên Diệu cho chúng ta một câu trả lời công bằng, đừng để vì chuyện này mà khiến Long Chiếu chúng ta phải thất vọng!”
Câu nói này của hắn có chất chứa vài phần uy hiếp, dịch thẳng ra đại khái là: Chuyện này ông mà không xử lý cho tử tế thì Long Chiêu ta sẽ lập tức bất hòa với Thiên Diệu, ông xem đó mà làm!!! Lạc Tử Dạ cũng biết vị phụ hoàng này của mình không ngốc, nàng không cần phải nói điều gì, thì ông ấy cũng đã có thể hiểu được rõ đầu đuôi câu chuyện và cả việc nên cân nhắc tính toán chuyện này thế nào rồi. Thế nên, nàng cũng không hé răng, càng không lên tiếng phản biện bất cứ câu gì cho mình. Nàng cứ đứng cúi đầu, chờ sự quyết định của Hoàng đế! Sau khi nhìn một lúc, Hoàng để lại trầm mặc, cuối cùng ông khẽ nhếch môi như cười lạnh, nói: “Lúc trước Long Chiêu lấy danh nghĩa tới đây để mừng thọ, thế nhưng lại năm lần bảy lượt sỉ nhục người kế vị của trẫm. Đại hoàng tử cảm thấy thất vọng, chẳng lẽ trẫm không cảm thấy thất vọng, đau lòng sao?!”
Hoàng đế của một nước nói ra những lời làm rạn nứt quan hệ của hai nước, như vậy vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nhiều!
Võ Hạng Dương ngẩng đầu nhìn ông ta, lại thấy trên mặt Hoàng đế Thiên Diệu hoàn toàn không có vẻ gì là nói đùa, thậm chí còn không hề có nửa phần cười cợt. Điều này khiến tim hắn đập thịch một cái. Tuy Long Chiêu của hắn không sợ gì ai, nói chuyện cũng có thể nói rất cứng rắn, ngang ngạnh, thế nhưng nếu thực sự vì chuyện này mà khiến hai nước trở mặt với nhau… Bản thân hắn làm đặc phái viên đến chúc thọ lần này, chắc chắn sẽ bị đám huynh đệ lôi ra làm tiêu đề câu chuyện, nói hắn không biết cách xử sự, chọc giận Thiên Diệu, ảnh hưởng đến tình bang giao hữu nghị của hai nước, trở thành trở ngại trên con đường leo lên hoàng vị của hắn!
Hoàng để vừa nói ra câu này, đừng nói là Võ Hạng Dương, ngay cả Minh Dận Thanh cũng đều thoáng sửng sốt, không ngờ Hoàng đế Thiên Diệu lại nói như vậy. Mọi người vốn đều cho rằng, Lạc Tử Dạ là một tên Thái tử lông bông chơi bời, vô dụng, khi đối diện với vấn đề liên quan đến bang giao của hai quốc gia, dưới tình huống bình thường, chắc chắn Hoàng đế sẽ ném y ra trừng trị một phen để giữ gìn tình hữu nghị giữa hai nước!
Thế nhưng, không ngờ ông ấy lại không hề bận tâm đến mối quan hệ giữa Thiên Diệu và Long Chiều, mà nói ra những lời như vậy. Là do Lạc Tử Dạ thực sự được Hoàng đế sủng ái đến mức đó, hay là vì nguyên nhân gì khác? Hiên Thương Dật Phong nghe đến đây bèn khẽ nhíu mày. Sau khi quan sát đánh giá một lát, mi tâm của hắn lại từ từ giãn ra, không chút dậy sóng nào, cứ như thể một thoáng thất thần vừa rồi của hắn chưa từng xảy ra vậy.
Vừa rồi Võ Hạng Dương mới nói những lời lẽ khí phách như vậy, giờ nghe Hoàng đế Thiên Diệu nói thế, hắn cũng không biết mình nên nói gì nữa.
Chính Lạc Tử Dạ cũng hơi nghi hoặc, tự cổ chí kim, phàm là bậc vương giả đều hiểu cách cân nhắc thiệt hơn. Nàng tin rằng, trong chuyện này chắc chắn phụ hoàng của mình hiểu rõ nên bỏ xe giữ tướng! Nhưng hiện giờ, ông ấy không tiếc xé bỏ tình hữu nghị hai nước, cũng nhất định muốn bảo vệ nàng sao? Nàng còn đang nghĩ, Hoàng để lại nhanh chóng nói tiếp: “Chuyện này, trẫm hy vọng có thể dừng lại ở đây. Còn về việc Thái tử đánh công chúa quý quốc, bất luận thể nào, ra tay cũng vẫn là không đúng. Vì vậy, trẫm sẽ tặng một món quà hậu hĩnh để xoa dịu cơn giận của công chúa. Nhưng cũng mong Đại hoàng tử và Tam công chúa hiểu cho rằng, trong mấy chuyện này, rốt cuộc là do ai sinh sự trước! Do đó, Thiên Diệu ta từ chối nói xin lỗi, Thái tử Thiên Diệu cũng không phải người để cho bất cứ ai tùy ý lăng nhục! Đây là tất cả những lời trẫm muốn nói, nếu như Đại hoàng tử Long Chiều cảm thấy cơn giận này không thể nguôi ngoai được, nhất định muốn tranh cãi với Thiên Diệu, | thậm chí là khai chiến với Thiên Diệu, thì trầm cũng không còn gì để nói nữa, tùy ngươi xử sự!”
Hoàng đế đã nói đến nước này rồi, coi như cũng thể hiện ra một loại thái độ cường thể, cùng với sự ngạo nghễ mà chỉ một đất nước hùng mạnh mới có.
Dù Võ Hạng Dương có kiêu căng đến đâu, dù Hoàng đế Thiên Diệu không có lực chân nhiếp đến thế nào, thì đương nhiên Võ Hạng Dương cũng không dám ngang nhiên đối đầu với ông ta! Hoàng đế đã nói đến thế này, tất nhiên cũng sẽ không có con đường nào khác nữa, vì vậy, sau khi trầm mặc mất một lúc, hắn mới cất lời đáp: “Ý của hệ hạ Thiên Diệu, bản điện hạ đã hiểu rõ rồi. Bản điện hạ cáo từ trước! Hoàng muội, chúng ta đi!”
Hắn chỉ nói đã hiểu rõ, không nói trở mặt, cũng không nói tiếp tục làm bằng hữu. Thế nhưng, hắn cũng thể hiện rõ rằng mình không vui vẻ gì!
Thầy Võ Hạng Dương đi rồi, ánh mắt của Hoàng đế mới từ từ nhìn về phía những người còn ở hiện trường, nói: “Trẫm có vài câu muốn nói riêng với Thái tử, có thể mời các vị tránh mặt một chút không?” Ông vừa dứt lời, mọi người đều lập tức lên tiếng vài câu khách sáo rồi lùi ra ngoài.
***
Sau khi Nhiếp chính vương điện hạ vào cung, lập tức có người tới bẩm báo tình hình. Người đó quỳ bên cạnh chân hắn nói: “Vương, Hoàng thượng không hề trừng phạt Thái tử, hơn nữa trong giọng điệu còn có phần thiên vị, bao che! Hiện giờ Hoàng thượng giữ Thái tử lại, nói là có chuyện muốn nói riêng với Thái tử, còn về cụ thể đang nói chuyện gì thì không ai biết!”
Nghe hắn ta bẩm báo như vậy, Phượng Vô Trù thoáng dừng bước. Đôi mắt ma mị nhìn về phía ngự thư phòng, trong lòng giống như bị một tảng đá đè xuống, rất nặng nề. Trước là bao che cho Thái tử, sau đó lại giữ y lại. Với sự hiểu biết bao nhiêu năm nay của hắn về Hoàng đế, thì không cần phải suy nghĩ sâu xa, hắn cũng có thể biết được ông ấy muốn nói gì với Lạc Tử Dạ.
Diêm Liệt cũng hiểu rõ, chắc chắn không gì khác ngoài việc muốn lôi kéo Thái tử, cũng giao quyền hành cho Thái tử để Thái tử giúp đỡ Hoàng thượng, diệt trừ Vương đã độc chiếm quyền hành trong triều mà thôi.
Diêm Liệt quan sát sắc mặt của Phượng Vô Trù, do dự nói: “Vương, ngài…” Nói được hai chữ này, những lời tiếp theo hắn lại không biết phải nói như thế nào nữa.
Phượng Vô Trù đứng im tại chỗ rất lâu, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía ngự thư phòng, cả nửa ngày vẫn không động đậy. Hiện giờ Lạc Tử Dạ đang muốn có quyền hành, lại khá căm ghét chính mình. Quan hệ của y và Hoàng đế lại là quan hệ cha con, thế nên, nếu y có đồng ý với lời đề nghị của Hoàng đế, chĩa mũi giáo về phía mình cũng là chuyện hết sức bình thường thôi! Nhưng nghĩ như vậy, vì sao hắn lại cảm thấy trong lòng không thoải mái thế này nhỉ?!