*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tiểu Thất có thực sự đơn giản như những gì hắn biểu hiện ra đó hay không, thì đã làm sao? Nàng chỉ biết rằng lúc mình bị thương, tiểu tử này đã từng quan tâm đến nàng, hơn nữa, khoảnh khắc khiến lòng nàng mềm mại đó, nàng cho rằng cả đời này nàng cũng đều không thể quên được.
Nghe nàng nói vậy, hắn thoáng ngẩn người, rồi lại cười rất ngọt ngào, tiếp tục băng bó vết thương cho Lạc Tử Dạ. Sau khi băng bó xong, hắn còn thắt một cái nơ bướm rõ xinh, cũng không đáp lại câu nói của Lạc Tử Dạ, mà chỉ ngẩng đầu hỏi nàng: “Thái tử ca ca, huynh còn đau không?”
Lạc Tử Dạ cổ đông cánh tay mấy cái. Thuốc kia hẳn là thuốc tốt. Vừa bôi lên2vết thương, cảm giác thoải mái lành lanh kia đã khiến cảm giác đau đớn biến mất hẳn! Nàng lại một lần nữa vuốt tóc hắn đầy sủng ái và dịu dàng, khẽ cười nói: “Không đau nữa rồi. Vừa rồi Tiểu Thất nói, thuốc này là của Đại hoàng huynh cho đệ à?! Chắc là Tiểu Thất rất nhớ huynh ấy nhỉ? Có muốn Thái tử ca ca đi tìm Đại hoàng huynh giúp để không?”
Nếu đã muốn bảo vệ tiểu tử này, đương nhiên phải đối xử tốt với hắn. Giống như… quan tâm một đứa em trai vậy nhỉ?! Nghe nàng nói thế, mặt Lạc Tiểu Thất thoáng biển sắc. Nhưng sắc mặt hơi biến đổi đó cũng chỉ là chuyện trong một thoáng, lại không để cho Lạc Tử Dạ kịp nhìn thấy. Sau đó, hắn8nhanh chóng hồi phục lại như thường, cười khẽ đáp: “Có thể tìm được sao?”
Nói dứt lời, ánh mắt của hắn bay rất xa. Hắn nhìn thẳng về phía xa xăm, giống như đang nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia, lại giống như muốn xuyên qua bầu trời xanh để nhìn thẳng tới nơi nào đó càng xa hơn. Lạc Tử Dạ khẽ cau mày, nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng cảm thấy có chút không thoải mái lắm. Nàng nhíu mày nói: “Bất luận có thể tìm được ra hay không, Thái tử ca ca cũng sẽ tìm giúp đệ! Còn nữa…” Nói tới đây, nàng đưa mắt nhìn một vòng quanh lãnh cung. Nàng nhìn bức tường viện đã bắt đầu rơi vữa, nhìn cả đám cỏ cây hoa lá cằn cỗi ở nơi này… Lạc6Tử Dạ nhéo mũi tiểu tử này, nói tiếp: “Còn nữa, ta sẽ nghĩ cách đưa đệ ra khỏi nơi này!”
Cái mũi của hắn rất mềm mại, giống như thạch hoa quả vậy. Dứt lời, nàng lại mỉm cười: “Chiều nay ta còn có chút việc cần xử lý, ngài mai Thái tử ca ca sẽ nói chuyện với phụ hoàng, để ông ấy cho đệ ra ngoài. Nếu ông ấy không đồng ý, ta sẽ lại nghĩ cách khác. Còn nữa, Tiểu Thất, ta hy vọng để hiểu rõ rằng, bất luận đệ là người như thế nào, điều đó đều không quan trọng. Bất luận để làm chuyện gì, là chuyện tốt hay chuyện xấu, ta cũng không để ý. Chỉ cần để nhớ rằng, đừng phụ lòng ta, thế là đủ rồi!”
Đây, chính là ranh giới cuối3cùng của Lạc Tử Dạ.
Cũng giống như nàng và đồng bọn Yêu Nghiệt vậy. Trước giờ họ đều là như thế, không cần biết đối phương có gây ra chuyện gì ở bên ngoài, là đúng hay là sai. Trên thế gian này, có quá nhiều chuyện xảy ra mỗi ngày, mà con người ta cũng có quá nhiều điều bất đắc dĩ, đã sớm khiến cho người ta không thể nào phân tích một cách chính xác xem đó là đúng hay sai rồi. Thế nên, chỉ cần không phụ bạc lẫn nhau thì sẽ vĩnh viễn là bạn tốt! Nói xong, nàng cũng không chờ Lạc Tiểu Thất đáp lời đã lập tức quay người bước đi. Nếu Lạc Tiểu Thất thực sự đơn thuần như vậy thì đối với những lời này của nàng, hắn sẽ gật5đầu đồng ý. Nếu như Lạc Tiểu Thất thực sự không đơn giản, như vậy nàng tin rằng, nhất định hắn cũng sẽ hiểu được ý của nàng! Chờ nàng đi hoàn toàn đi xa rồi, Lạc Tiểu Thất vẫn chìm trong sự ngỡ ngàng. Hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng nàng, trong đầu vẫn văng vẳng từng câu từng chữ Lạc Tử Dạ nói sau khi tới đây.