*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêm Liệt ở bên ngoài nghe thấy lời này thì cảm thấy rất vui mừng, có lẽ xem ra Vương đã thông suốt rồi! Thực ra thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối cũng được mà, chứ nếu đến chết vẫn muốn giữ sĩ diện thì cũng chẳng phải chuyện hay họ gì… Lạc Tử Dạ không ngờ mình lại nghe được câu hỏi như vậy, bèn quay đầu lại nhìn hắn với vẻ hơi khó hiểu. Tuy nàng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời hắn: “Phải! Ngươi vì cái mạng nhỏ này của gia nên mới làm thế. Nếu như người thật sự có chuyện thì đương nhiên gia không thể rời đi được!”
Diêm Liệt nghe đến đây, niềm vui đã dâng trào trong lòng. Vương à, đã nói được đến2nước này rồi thì ngài đừng sống chết chịu đựng nữa, mau mau nói nguyên khí của ngài bị tổn hại, hàn độc phát tác rất khó chịu đi…
Nhưng mà hắn đã vui mừng quá sớm, cũng thực sự đã đánh giá quá thấp tính cách kiêu ngạo của chủ tử nhà mình.
Bảo Phượng Vô Trù tỏ ra yếu đuối, đây gần như là điều không tưởng! Sau khi nhận được câu trả lời của Lạc Tử Dạ, hắn nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: “Ừm! Vậy thì người cứ trở về đi! Nhớ cho kỹ, không được ở gần Doanh Tần quá, nếu không Cô sẽ xé nát hắn ta!”
Diêm Liệt đang đứng cười hí hửng ngoài cửa lập tức bị câu nói kia đâm cho một nhát, nụ cười cứng ngắc trên mặt, thậm chí8suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu! Ngụm máu nghẹn ở cổ họng cả buổi trời, may mà cuối cùng cũng nuốt xuống được! Rốt cuộc bấy giờ hắn mới kịp phản ứng lại, đúng vậy, trước giờ Vương đều rất kiêu ngạo cậy mạnh, cũng xem thường việc giả bộ đáng thương để người khác thương cảm. Bây giờ Vương nói những lời như thế, phản ứng như thế cũng không có gì là lạ! Khóe miệng Lạc Tử Dạ run rẩy, nàng thật sự không biết rốt cuộc người này đang kiêng kỵ điều gì. Nàng có đến gần Doanh Tần hay không thì liên quan gì đến hắn chứ? Nàng nhìn hắn một lúc, cũng không đáp lại câu nào mà xoay người định đi khỏi. Nàng nhớ lúc ấy hình như Doanh6Tần cũng ói ra máu. Trong một buổi tối mà có tới mấy người bị thương nặng, thực sự làm cho người ta quá đau đầu! Phải mau chóng đi về xem tình hình của Doanh Tần như thế nào thôi!
Nàng vừa mới đi ra khỏi đại điện không bao lâu thì bỗng một tiếng “Ấm!” vang lên ở bên trong điện của Phượng Vô Trù!
Diêm Liệt và Mân Việt cũng bị kinh sợ, lập tức chạy nhanh vào!
Bước chân của Lạc Tử Dạ cũng hơi khựng lại. Từ tận đáy lòng, nàng cũng cảm thấy tình hình ngày hôm nay hơi kỳ lạ. Nếu như là thường ngày thì nhất định Phượng Vô Trù sẽ không dễ dàng thả năng đi nhanh như vậy, tại sao hôm nay bỗng nhiên lại dễ chịu thế chứ?
Nàng lại nhớ3đến lúc đi cùng hắn, rõ ràng bản thân hắn đang bị thương nặng mà lại ngụy trang giống như là không có chuyện gì cả, chẳng lẽ bây giờ cũng là như vậy sao…? Ý nghĩ này vừa lướt qua đầu, nàng nhanh chóng nghiêng đầu sang, nhìn cánh cửa kia.
Khi Diêm Liệt và Mân Việt đi vào, Phượng Vô Trù đã ngất đi! Mẩn Việt bắt mạch cho hắn xong rồi nhìn về phía Diêm Liệt, lông mày nhíu lại rất chặt: “Là hàn độc! Hơn mười năm qua ta đã dùng hết tất cả mọi biện pháp rồi, bây giờ cũng không còn cách nào để áp chế nó nữa. May mà nội tức đã ổn định, chỉ đơn giản là sẽ bị khó chịu cả đêm thôi, chứ không đến mức nguy hiểm đến5tính mạng! Chỉ là…”
Chỉ là sự khó chịu này sẽ lên cao đến tột độ, tựa như máu trong người đều bị đóng băng, rồi lại thông suốt, sau đó lại tiếp tục đóng băng, vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế. Đối với bất kỳ một người nào, đây cũng đều là sự dằn vặt đến nỗi sống không bằng chết! Lúc hắn nói những lời này, giọng cũng không lớn lắm nên Lạc Tử Dạ ở ngoài cửa không hề nghe thấy. Trong khi đó, Diễm Liệt lại tức giận đến tái mặt. Đã bị thành như thế này rồi mà lúc nãy Vương còn cố chấp nói mình không sao, để cho Thái tử rời đi! Thực sự là…