*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5**) Quan nhị đại, phú nhị đại: ý chỉ thế hệ quyền lực thứ hai, siêu giàu thứ hai. Nói vậy chứ, Lạc Tử Dạ cảm thấy điều kiện bên ngoài của mình vẫn còn tốt chán!
Nàng nói xong, Thanh Thành lập tức trợn mắt nhìn nàng mở miệng: “Vậy thì có ích gì? Anh tuấn thì cũng chỉ là một bình hoa, thân thủ tốt thì cũng chỉ là một tên lỗ mãng! Tài sản của phủ Thái tử, bổng lộc, cũng đều tới từ thân phận ngài! Nhưng bản thân ngài, rốt cuộc có cái gì? Ngài chính là một bình hoa, bế ngoài gọn gàng đẹp mắt, bên trong trống rỗng không có gì cả!”.
Thanh Thành càng nói càng tức giận, một người như Lạc Tử Dạ, cái gì cũng tệ, chẳng hiểu sao công tử lại nhìn trúng. Công tử mà nhìn trúng Phượng Vô2Trù, nhìn trúng Hiến Thương Dật Phong, thì gã cũng không đến nỗi khó chịu như vậy! Ừ đúng, ít nhất là như vậy! Hơn nữa, tên này cái gì cũng tệ thì đã đành, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến công tử buồn bã cả đêm! Lạc Tử Dạ nghe xong, có cảm giác như bị sét đánh, trợn mắt há mồm! Nàng ngẩn ra đó trợn mắt há mồm hồi lâu, nhìn chằm chằm Thanh Thành, cảm thấy tên tiểu tử này có chút giống nhân vật nữ chính thánh mẫu trong tiểu thuyết, đang chỉ vào mũi mắng nam chính phú nhị đại dựa vào tài sản trong nhà mà lên mặt?
Mà Doanh Tần ở trong phòng nghe thấy lời này, cũng cẩn thận suy nghĩ một hồi. Lạc Tử Dạ nhìn Thanh Thành, khóe miệng nhếch lên, muốn cười mà không được: “Ồ, hóa8ra là điều kiện bên ngoài đều không có ích lợi gì? Ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với xã hội chỉ nhìn cái bên trong này rồi!”
Nàng nói xong lời này, cũng không tiếp tục tranh cãi với Thanh Thành nữa, có nói thêm gì đi nữa thì cũng chỉ là đang tự tìm đả kích mà thôi!
Trên thực tế, nàng đến để chắc chắn Doanh Tần còn vấn đề gì nữa không, cớ sao lại phải hứng chịu một trận châm chọc như vậy? Có điều kể ra, Thanh Thành ở ngoài mắng mình to như vậy hẳn là Doanh Tần cũng không có vấn đề lớn, cho nên nàng cũng không cần quan tâm!
Vì vậy, nàng liên đi thôi.
Thanh Thành đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng một hồi, hừ lạnh một tiếng, vừa định quay về phục lệnh với công tử nhà mình nhưng trong6nháy mắt xoay người lại, gã bỗng nhiên sững sờ! Lần này công tử tức giận, cho nên mới nói không gặp Lạc Tử Dạ. Nhưng công tử thật sự không muốn gặp sao? Hiển nhiên không phải! Nhưng gã lại thẳng thừng đuổi Lạc Tử Dạ đi!
Chuyện này… Thôi xong… Doanh Tần nghe tiếng bước chân ở cửa, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Khóe miệng Thanh Thành run rẩy, sau khi vào phòng, nhìn công tử nhà mình xong, cảm thấy bản thân không có mặt mũi nào để đối diện với chủ nhân nữa. Nhưng gã vẫn nhắm mắt nói: “Công tử, ngài dặn dò nểu Thái tử quay lại, đến tìm ngài thì lệnh thuộc hạ bảo y cút! Thuộc hạ đã không làm trái sứ mệnh, hoàn thành chỉ thị của ngài!”