*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông vừa nói xong thì Lạc Tử Dạ ngẩng đầu lên, dường như rất ngạc nhiên. Giọng nói có chút mờ mịt: “Phụ hoàng, người cũng biết mười bảy năm qua ngoại trừ chuyện tốt thì chuyện gì nhi thần cũng đều làm. Những chuyện trên triều đình nhi thần cũng không quá quan tâm, vì thế cho nên không biết những chuyện này! Nhi thần chỉ nghe thấy vị tiên nhân kia nói như vậy, lo lắng nếu không làm theo ý của thượng tiên thì trời xanh sẽ giáng tội xuống Thiên Diệu của chúng ta! Vì vậy cho nên nhi thần mới… nhi thần mới cả gan… Xin phụ hoàng thứ tội!”
Nàng nói những lời này có vẻ giống như là đang cầu xin cho mình. Nhưng trên thực tế, ý muốn nói cho Lạc Túc Phong2biết rằng, ta đã nói cho ngài rồi, đây đều là ý của thần tiên, nếu như ngài không nghe theo, cuối cùng lại bị trời phạt thì ngài cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngài! Nghe thấy nàng nói như vậy, vẻ mặt của Lạc Túc Phong cũng lập tức trở nên nghiêm túc: “Những lời này của ngươi là sự thật? Lạc Tử Dạ, ngươi phải hiểu rõ rằng nếu có một câu nào dối trá thì chính là tội khi quân!” Ông đã nói thế thì chứng tỏ chuyện này có hy vọng rồi!
Lạc Tử Dạ trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần và Thất hoàng đế không phải do cùng một mẹ sinh ra. Trước giờ đệ ấy vẫn luôn ở trong lãnh cung, ngoại trừ mấy ngày nay thì lúc8trước nhi thần và đệ ấy cũng không có tư giao gì. Mà ngược lại, nói khó nghe hơn thì đệ ấy cũng là hoàng tử của người, nói không chừng sau khi đệ ấy được ra ngoài, phụ hoàng cảm thấy đệ ấy thích hợp làm Thái tử hơn, sơ ý một chút còn có thể đối trữ quân(*): Chuyện này đối với nhi thần trăm hại mà không có chút lợi nào! Nếu đã vậy thì tại sao nhi thần lại dám liều lĩnh làm chuyện mang lại tội khi quân, nói dối người để ngài thả đệ ấy ra?” (*) Đổi trữ quân: thay đổi người kế vị ngai vàng.
Lời nói này đúng là hợp tình hợp lý. Các đại thần ở xung quanh cũng đồng loạt gật gù!
Đặc biệt có mấy vị nguyên lão tam triều6là người trong dòng họ, lúc này cũng đều mở miệng nêu ý kiến: “Bệ hạ, chúng thần cũng cho là như vậy! Thật hoàng tử đã ở lãnh cung nhiều năm, cũng chưa làm bất kỳ chuyện thương thiên hại lý gì. Trái lại, ngài ấy ở trong cung tính tình lương thiện nên khá được bọn hạ nhân kính yêu tán thưởng. Nói thẳng ra thì ngài ấy cũng đường đường là hoàng tử, là cốt nhục của bệ hạ, cũng là huyết mạch của Lạc thị chúng ta! Bây giờ Thái tử lại có giấc mộng như vậy, nói thế thì mọi chuyện năm đó đều là hiểu lầm, lão thần khẩn cầu bệ hạ khai ân thả Thất hoàng tử ra!” Có mấy người cũng đứng dậy, cùng Lạc Tử Dạ chờ lệnh.
Mà vẻ mặt của3Lạc Túc Phong lúc này khá nghiêm túc, liên tục nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ, giống như muốn từ trên người nàng nhìn ra dấu hiệu của việc nói dối. Nhưng dáng vẻ của Lạc Tử Dạ rất bình tĩnh, điệu bộ giống như chính mình vừa mới bị kinh sợ bởi giấc mộng kia, giờ đây lại có khá nhiều người trong dòng họ cùng cầu xin, điều này khiến trong lòng Lạc Túc Phong bắt đầu dao động!
Mà vào ngay lúc này, Long Địch Ngạo vốn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ đột nhiên bước lên một bước, khom người, hướng về phía Lạc Túc Phong mà nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cái nhìn của mạt tướng so với Thái tử và các vị đại nhân ở đây có chút không giống! Mạt tướng cho5rằng, nếu Thất hoàng tử quả thực bị người hãm hại dẫn đến việc thần tiên muốn giải oan cho ngài ấy thì tại sao thần tiên không trực tiếp báo mộng cho bệ hạ mà lại báo mộng cho Thái tử?”